Nam Thần Nhà Tôi

Chương 189: Chương 189: Em phải nhớ đến anh




Đêm khuya——

Ánh trăng sáng rọi xuống biển Asuka, những cơn sóng khổng lồ xô vào những viên đá gần bãi biển, rửa cho chúng rõ ràng hơn, có một chàng trai cầm đèn pin, đi chân trần trên nền cát.

Ánh sáng của đèn pin lướt qua nhiều hòn đá, người đàn ông cẩn thận nhìn chúng không buông từng hòn đá một, những con sóng thỉnh thoảng va vào anh.

Chịu sự xô đẩy của sóng, vô số viên đá đã bị thay đổi thành nhiều hình dạng khác nhau.

Nhưng lại không có thứ anh muốn.

Người đàn ông cúi xuống, cầm đèn pin nhìn chằm chằm không dừng phía dưới chân, suốt ba tiếng đồng hồ, góc áo của anh đu đưa theo cơn gió lạnh, một lúc sau, anh lấy tay che miệng ho dữ dội.

“Thiếu gia!” Chiến Thương xuất hiện lặng lẽ từ bóng tối, cậu nắm lấy tay Hứa Cung Diễn: “Anh quay về đi, tôi sẽ tìm thứ anh muốn tìm.”

“Không, tôi phải tự tìm nó.” Hứa Cung Diễn rũ tay ra, tiếp tục nhìn.

Chiến Thương theo sau, cau mày, lo lắng: “Thiếu gia, anh cần phải lo lắng cho cơ thể của anh… tại sao anh phải cố chấp đi tìm một thứ không có thực như vậy chứ? Cô Dương không xứng với anh chút nào.”

Hứa Cung Diễn quay lại ném cho cậu một cái tát, anh tức giận: “Cô ấy xứng với tôi hay không, không cần cậu phải nói! Ngay cả khi đó chỉ là một huyền thoại, không thực tế thì có sao?”

“Tôi sẽ tìm viên đá hình trái tim đó để chứng tỏ là chúng tôi sẽ không bao giờ xa nhau. Tôi muốn nắm tay cô ấy và nói rằng tôi yêu cô ấy, tôi muốn cưới cô ấy, không còn phải sợ bất cứ ai hay thứ gì.”

“Thiếu gia...”

“Ra chỗ khác đi!”

Hứa Cung Diễn ngừng chú ý đến cậu, tiếp tục tìm đá.

Chiến Thương thở dài, lùi lại trong im lặng.

Vào lúc 5 giờ 30 phút sáng, khi rìa bầu trời hơi lộ ra chút sắc trắng, Hứa Cung Diễn tìm kiếm ở bãi biển suốt bảy giờ, cuối cùng cũng thấy một viên hồng nhạt giữa nhiều viên đá.

Người đàn ông cẩn thận nhặt hòn đá, hướng về phía ánh sáng.

Là một viên đá hồng nhạt hình trái tim, trong suốt và tinh khiết, cũng giống như trái tim con người, chứa đựng sự yêu thích và điên cuồng của bản thân với nửa còn lại của mình.

Hứa Cung Diễn khẽ mỉm cười.

Cuối cùng anh đã tìm được hòn đá hình trái tim minh chứng cho tình yêu vĩnh cửu rồi.

- -

Dương Yến ra khỏi phòng ngủ, thấy Hứa Cung Diễn đang pha chế cà phê ở quầy bar, anh mặc áo sơ mi trắng quần đen, thêm một cặp kính vàng trên sống mũi cao, nhìn rất nhã nhặn thanh lịch.

Cô ngáp dài, lười biếng nói: “Anh dậy sớm như vậy sao?”

“Ừm.”

Mặc dù anh không ngủ cả đêm, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến Hứa Cung Diễn theo bất kỳ cách nào, anh vẫn cảm thấy tràn đầy năng lượng, anh cũng thầm mỉm cười vì đã tìm được thứ mình muốn.

Cà phê người đàn ông này pha không chỉ rất thơm mà còn rất nghệ thuật, với đôi tay hệt như một nghệ nhân, anh nhanh chóng đưa một tách cà phê camellia latte tuyệt đẹp cho Dương Yến.

Dương Yến nhấp một ngụm, khen ngợi anh.

Khi nhìn Hứa Cung Diễn, anh dường như đang có tâm trạng tốt, đưa tay lên cằm, cô tò mò hỏi: “Tại sao anh hạnh phúc thế?”

Hứa Cung Diễn đáp: “Bởi vì hôm nay anh sẽ đến một nơi anh thích.”

Anh thích nơi nào?

Chiếc xe rời khỏi thành phố và đi vào vùng ngoại ô, ngay sau đó, họ đến một trang viên kỳ lạ.

Dương Yến đẩy cửa và ra khỏi xe, trong nháy mắt, bao phủ nơi là biển hoa trà trắng tinh khiết, mùi thơm khiến người ta say mê, cô hoàn toàn bất ngờ: “Sao mùa này lại có hoa trà?”

Mà tất cả còn là màu trắng nữa.

“Miễn là ai đó dành thời gian chăm sóc nó, dù có là mùa đông lạnh giá hoa vẫn sẽ nở.” Hứa Cung Diễn cười.

Anh nắm lấy tay của Dương Yến, đi đến vườn hoa trà, Dương Yến giãy giụa một chút, nhưng không thoát được nên đành đi theo anh.

Quên đi.

Hôm nay là ngày cuối cùng, miễn là buổi tối trôi qua, cô có thể rời đi rồi.

“Hứa Cung Diễn, sao anh lại thích hoa trà nhiều đến vậy?” Dương Yến không nhịn được mà hỏi, ngoại trừ việc hôm đó anh đã tặng cô một bông hồng xanh ở đường Thanh Đằng, thì chưa bao giờ thấy anh dùng đến hoa cả.

“Vì mẹ anh thích.”

Cảm thấy bàn tay đang trở nên cứng ngắc, Hứa Cung Diễn nghiêng đầu nhìn Dương Yến, mỉm cười: “Có vẻ như lúc chúng ta ở cùng nhau, anh không kể cho em nghe về mẹ anh nhỉ?”

Dương Yến gật đầu.

Không có, cô chỉ biết anh là con lai, mẹ anh là người nước T.

Hứa Cung Diễn nói dịu dàng: “Mẹ anh là người phụ nữ dịu dàng và tốt bụng, nhưng anh không nhớ ngoại hình của bà ấy, chỉ có mười tám lá thư bà ấy để lại cho anh mà thôi.”

“Mỗi năm khi anh tổ chức sinh nhật, anh mở một cái và nhìn vào con chữ của mẹ anh, giọng điệu dịu dàng đó, như thể bà ấy vẫn ở bên anh. Mẹ anh yêu cầu anh trở thành một người mạnh mẽ, cho dù anh gặp phải loại khó khăn gì cũng đừng từ bỏ, cuộc sống luôn không thỏa đáng mà.”

“Mẹ nói tình yêu của hoa hồng thì quá nhiệt huyết, mà tình yêu của hoa trà thì lại đại diện cho tình yêu thầm kín, bà ấy hy vọng, yêu một người chỉ cần đơn giản và thích thôi, không có bất kỳ mục đích hay sự chiếm đoạt nào.”

Thông qua những lời này của Hứa Cung Diễn, cô có thể tưởng tượng người phụ nữ là mẹ anh dịu dàng, thông minh và mạnh mẽ đến mức nào.

Dương Yến hỏi: “Bà ấy sẽ quay lại chứ?”

“Bà ấy đã mất rồi.”

Dương Yến cứng người, rồi thì thầm: “Xin lỗi…”

“Không cần phải xin lỗi đâu.” Hứa Cung Diễn vuốt tóc cô, nó mềm mại đến mức khiến anh luyến tiếc: “Trước khi anh đầy tháng thì bà ấy đã rời đi, khi anh nhớ bà ấy, anh sẽ xem những lá thư đó.”

Dương Yến lặng lẽ lùi lại hai bước.

Hứa Cung Diễn nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng, mất vài giây rồi nói: “Đi với anh đi.”

“Được thôi.”

Hai người đi cạnh nhau trong vườn hoa.

Từ những lời của Hứa Cung Diễn, Dương Yến biết vài tháng trước anh có đến thăm Hàng Khê, anh rất thích trang viên, mua rồi yêu cầu một vài người hầu chăm sóc và làm vườn.

Bởi vì mẹ cũng đến từ nước T, nên anh muốn chuyển tro cốt của mẹ đến đây để bà ấy trở về cội nguồn, tuy nhiên, bố anh nói sau khi chết ông sẽ chôn cất cùng mẹ, ông quyết tâm không để anh di chuyển.

Sau đó họ vào nhà.

Các đồ nội thất trong nhà đơn giản và ấm áp, có một hương vị giản dị.

Hứa Cung Diễn nói: “Anh muốn sống ở đây, nấu ăn với người anh thích, đắm mình dưới ánh mặt trời, khi trời mưa sẽ cùng cô ấy chạy ra ngoài tắm mưa, nhìn cô ấy điên dại như một đứa trẻ, chỉ dựa vào mỗi anh thôi.”

Dương Yến nghĩ đến đại gia tộc đằng sau anh, đôi môi cô mím chặt.

Sinh ra trong một gia đình lớn như vậy, đặc biệt là chuyện thừa kế, có rất nhiều việc phải làm, cuộc sống không thể tự quyết định.

Anh mong muốn một cuộc sống nhàn nhã, nhưng anh phải chấp nhận một điều là không thể có được.

“Đi với anh.”

Hứa Cung Diễn đưa Dương Yến ra sân, mặt trời đang chiếu vào anh, đầy ấm áp.

Anh ngẩng đầu, nhắm mắt tận hưởng ánh mặt trời: “Mỗi lần anh đứng dưới ánh mặt trời cảm nhận sức nóng, anh cảm thấy thế giới thật tuyệt vời, có ánh nắng mặt trời và có người để mình nhớ đến.”

“Hứa Cung Diễn, anh có phải…” Dương Yến cau mày.

Hôm nay Hứa Cung Diễn nói rất nhiều, cô còn nghe được chút gì đó không thể giải thích được, cô cảm thấy rất sai.

Là vì ngày cuối cùng sao?

Hứa Cung Diễn đột nhiên quay lại vươn tay kéo cô vào vòng tay mình, như thể ôm cô bằng tất cả sức lực.

Dương Yến bị anh siết gần chết, khó có thể thở được.

“Quách Nhược An, bất kể những kỉ niệm anh dành cho em là đau đớn hay đẹp đẽ, anh vẫn muốn em nhớ.” Người đàn ông áp vào tai cô, nói nhẹ nhàng: “Em phải nhớ đến anh, em nhất định phải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.