Nam Thành Gió Nổi

Chương 2: Chương 2: {Quyển thứ nhất: Xác chết của các cô gái trong trường học} Lời dẫn




Nam Thành Gió Nổi.

Tác giả: Thu Ký Bạch.

Edit: Winterwind0207.

“Ngu xuẩn! Ai cho mày đem rượu của tao giấu đi?!” Kèm theo một cái tát vang lên tiếng lanh lảnh là tiếng của gã đàn ông gào thét khiến căn phòng nhỏ hẹp như muốn nổ tung: “Khổ sở nhọc nhằn nuôi mày, con mẹ nó mỗi ngày mày lại tìm cách chọc tức tao! Đánh chết mày, đồ đê tiện!” Gã vừa nói, vừa giơ tay cầm lấy cái chổi bên cạnh, đột nhiên đánh vào thân thể người đang nằm xụi lơ trên mặt đất.

“Tao cho mày giấu! Cho mày giấu!” Gã đàn ông thở hổn hển, không ngừng dùng sức quất vào trên lưng người kia. Người nằm trên đất vẫn thuỷ chung không nói một lời, thân thể nho nhỏ vô lực ngã xuống đất, như là đã ngất đi.

Đánh một trận, thấy đối phương không có phản ứng, gã đàn ông lửa giận càng tăng lên, đột nhiên một phát bắt được tóc của người kia, đem mặt của người kia nâng lên, gầm thét: “Con mẹ nó mày còn dám giả chết?!”

Dưới ánh đèn, người bị gã đàn ông cưỡng ép kéo tóc xách lên có một gương mặt trẻ tuổi nhưng lại tái nhợt. Đây là một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng dấp vốn rất thanh tú, nhưng mà sinh hoạt tựa hồ bị đè nén lâu ngày khiến cho thân thể cô gái vô cùng gầy gò tiều tụy, trán của cô không ngừng chảy mồ hôi, vừa mới bị gã đàn ông đánh tựa hồ làm cho cô gái bị thương rất nặng. Nhưng mà gương mặt cô gái không hề có cảm xúc, chỉ có đôi mắt nhìn chăm chú vào gã đàn ông, mang theo oán độc cùng căm hận vô cùng tận.

Gã đàn ông bị ánh mắt cô gái nhìn như thế, tựa hồ trong lòng cũng có chút hối hận, nhưng rốt cuộc vẫn là không cam lòng, đơn giản buông tóc cô gái ra, giơ chân lên một cước đạp cô gái vào góc tường.

Trên người cô gái mặc một bộ váy màu trắng, bởi vì một phen dằn vặt này, bộ váy trắng bị mài trên đất đã nhìn không ra màu sắc lúc đầu, góc váy hơi nhấc lên, lộ ra hai chân cao gầy tái nhợt.

Gã đàn ông còn đang giận dữ lại nhìn thấy chân cô gái lộ ra bên ngoài, bỗng nhiên cổ họng giật giật. Cô gái nằm trên đất ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy động tác nho nhỏ của người đàn ông, biểu tình tê dại rốt cục có biến hoá, cô gái giẫy dụa từ dưới đất đứng lên, nhưng mà động tác như thế lại kích thích gã đàn ông.

“Hừ, nếu đánh mày vô dụng, vậy tao sẽ thẳng thắn đổi biện pháp trừng phạt mày.” Gã đàn ông cười đến hèn mọn, hai tay rút ra dây thắt lưng quần, không nhanh không chậm đi tới bên cạnh cô gái, lập tức nắm chặt chân của cô, dùng sức kéo cô gái đang nỗ lực chạy trốn trở lại.

Cô gái đột nhiên rít gào, liều mạng giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng mà khí lực của gã đàn ông lớn hơn cô rất nhiều, rất nhanh liền kiềm chế được hết thảy phản kháng của cô gái, cô gái bị ép thần phục dưới thân của gã đàn ông, động tác phản kháng cũng dần dần yếu ớt.

Trong căn phòng rất nhanh vang lên âm thanh thở dốc của gã đàn ông.

Cô gái ngửa mặt nằm trên đất, ánh mắt thơ thẩn nhìn trần nhà trần trụi, gã đàn ông trên người vẫn không chịu dừng lại, mồ hôi của gã rơi xuống gò má cô gái, giống như là một giọt nước mắt vẩn đục.

Ý thức của cô gái dần dần rơi vào trạng thái mê man, trong cơn mông lung, cô cảm giác bản thân giống như là được gặp mặt người kia.

Đây là một cậu thanh niên tuổi trẻ, diện mạo rất tuấn tú, cậu ấy rất ôn hoà, cho dù lần nào gặp mặt cô cũng thường xuyên mang theo ý cười. Cô âm thầm thích cậu ấy 5 năm, thường xuyên len lén đi phía sau cậu ấy, quan sát nhất cử nhất động của cậu ấy, thậm chí vì cậu ấy, nỗ lực thi vào đại học căn bản chính cô cũng không dám mơ tưởng xa vời.

Cậu ấy giống như một ánh sáng nhạt đến từ thiên đường, chiếu vào nhân sinh rách nát đến u ám của cô.

Cô giật giật đôi môi, nỗ lực mở to mắt muốn nhìn rõ hình ảnh người kia, trong mắt khô khốc dần dần dâng lên nước mắt trong suốt. Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Lâm Hành”

Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.