Nằm Trong Lòng Nam Phụ Hắc Liên Hoa Run Lẩy Bẩy

Chương 5: Chương 5




Edit by Lá & Beta by Ánh



“A Kiềm… Cảm giác thế nào rồi? Còn đau không? Có muốn gọi cho bác sĩ không?”

Tiêu Sắt Sắt đứng ở ngoài phòng vệ sinh gấp gáp hỏi, bên trong ngoại trừ tiếng nước ào ào thì không có âm thanh khác…

Tưởng tượng đến việc mình vừa mới làm, khí huyết của cô liền dâng lên. Nếu Bạch Cố Kiềm thật sự vì cái tát kia mà đoạn tử tuyệt tôn, cô chỉ sợ phải chết trước mặt nữ chính mới đền được tội…

Đang ảo não không thôi thì tiếng nước trong phòng tắm bỗng nhiên ngừng, cô chỉ nghe cùm cụp một tiếng, cửa phòng vệ sinh mở ra, một đám hơi nước kèm theo hương sữa tắm ập vào mặt.

Tiêu Sắt Sắt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Bạch Cố Kiềm tắm xong đi ra, quần áo anh được thay mới, treo lỏng lẻo trêи vai, còn cài sai hai nút cúc áo.

“Thế nào? Không có gì vấn đề lớn chứ?” Tiêu Sắt Sắt vội vàng hỏi.

Bạch Cố Kiềm không nói chuyện, chỉ ɭϊếʍ ɭϊếʍ cánh môi khô, tóc mái ướt dầm dề trêи trán còn đọng nước.

Tiêu Sắt Sắt đã quen với việc anh trầm mặc ít lời, cô vừa tìm khăn sạch lau tóc vừa cài lại cúc áo cho anh. Bạch Cố Kiềm gầy quá, áo ngủ còn không vừa, nhưng cũng may dáng người của anh cân xứng lại cao lớn, tuy gầy nhưng không đến nỗi khó coi.

Cài lại cúc áo cho anh, ánh mắt Tiêu Sắt Sắt không tự chủ được mà nhìn về phía chỗ kia…

Nhìn qua có vẻ yên ổn, không dọa người như vừa rồi nữa, là do hết năng lượng rồi hay là do bị cô đánh đến hành quân lặng lẽ?

Tiêu Sắt Sắt vẫn có hiểu biết về phản ứng sinh lí, buổi sáng đàn ông thức dậy có phản ứng sinh lý là điều bình thường. Ai bảo Bạch Cố Kiềm xui xẻo, đụng tới cô trong trạng thái mơ hồ vừa tỉnh ngủ…

Trứng đau so với dì đau thì đều là nỗi đau trí mạng, Tiêu Sắt Sắt đã quên là ai trịnh trọng phổ cập khoa học với cô. Nhìn bộ dáng bình tĩnh của Bạch Cố Kiềm giống như không có gì xảy ra cả, thế thì cứ coi như không có gì đáng ngại đi.

Cô nhẹ nhàng thở ra, một giọt nước lạnh đúng lúc rơi trêи trán cô, buồn bực ngẩng đầu mới phát hiện khoảng cách giữa mình và Bạch Cố Kiềm quá gần, giương mắt là có thể đụng tới cằm anh.

Màu da của chàng trai vừa mới tắm gội đã không còn tái nhợt như ngày hôm qua, bộ dáng môi hồng răng trắng như một thiếu niên tươi mát xanh miết, con ngươi nâu nhạt không chớp mắt đang ngây thơ nhìn cô.

Tiêu Sắt Sắt hậu tri hậu giác* phát hiện, vừa rồi mình nhìn chỗ giữa chân người ta lâu như vậy, nếu là bình thường thì đã sớm mắng cô là đồ biến thái…

*Hậu tri hậu giác là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. Quá trình từ “tri” (nhận thức) tới “giác” (hiểu rõ) chính là quá trình tự dung nhập những thứ thuộc thế giới bên ngoài vào bên trong mình.

“…” Mặt cô đỏ lên, ho một tiếng, vội vàng rút lui.



Một đoạn nhạc đệm đáng xấu hổ trôi qua vô kinh vô hiểm*, mấy ngày sau Tiêu Sắt Sắt đều đặc biệt chú ý quan sát tình huống thân thể Bạch Cố Kiềm, thấy anh không xuất hiện điều gì khác thường thì cục đá trong lòng mới rơi xuống.

*Vô kinh vô hiểm: Không có kinh ngạc và nguy hiểm.

Bên này bọn họ bình yên không có chuyện gì, bên kia trợ lý Trương lại khẩn trương nhìn chằm chằm. Từ sau hôm gọi điện thoại cấp cứu, hình như người nhà họ Bạch đã coi trọng tình huống ở đây hơn, cứ cách hai ngày là phải gọi điện thoại tới hỏi tình trạng của Bạch Cố Kiềm. Ngay cả cuối tuần người nhà họ Bạch vào biệt thự đưa đồ dùng hằng ngày, trợ lý Trương cũng tự mình tới kiểm tra.

Đầu tiên là hắn kiểm tra xem phòng bếp có sạch sẽ không, đến cuối tuần thì xem đồ ăn trong tủ lạnh có được nấu không, thấy Tiêu Sắt Sắt rất tuân thủ giao phó của bác sĩ mới hài lòng gật gật đầu.

Thái độ của hắn với Tiêu Sắt Sắt cũng ôn hòa hơn rất nhiều, làm cô còn chưa thích ứng được.

“Cô Tiêu, bây giờ thiếu gia còn xuất hiện tình trạng đau dạ dày hay không?” Trợ lý Trương nâng mắt kính, nghiêm túc hỏi.

“Không có, mấy tuần này tôi đều nấu cơm và đưa thuốc cho anh Bạch dựa theo bảng giờ giấc mà bác sĩ bảo, anh ấy cũng rất phối hợp, không còn bị đau nữa.” Tiêu Sắt Sắt thành thật trả lời.

Trợ lý Trương gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, mấy ngày nữa tôi lại mang bác sĩ tới kiểm tra cho thiếu gia. Trong khoảng thời gian này phiền cô Tiêu cẩn thận chăm sóc, nếu biệt thự còn cần cái gì cứ trực tiếp nói cho tôi là được.”

Xưng hô của hắn với cô bỗng nhiên trở thành tôn xưng, Tiêu Sắt Sắt ngẩn người, giương mắt nói: “Tôi muốn một bộ quần áo lao động.”

Trợ lý Trương nhíu mày khó hiểu: ” Cô Tiêu muốn quần áo lao động làm gì? Nếu như muốn mặc trong lúc nấu cơm thì phòng bếp đã chuẩn bị tạp dề.”

“À, tôi muốn tổng vệ sinh các phòng một chút, mặc quần áo ở nhà cảm thấy không tiện lắm.” Tiêu Sắt Sắt chỉ chỉ trần nhà, cô xuyên không đã một tuần cộng thêm nguyên chủ ở đây một tháng, tính ra căn nhà này đã ước chừng hai tháng hoàn toàn không quét tước vệ sinh. Hơn nữa ở bờ biển dễ bị ẩm ướt, nội thất trong biệt thự đều theo phong cách Châu Âu sáng bóng, rất dễ bị dơ. Khi có ánh mặt trời xán lạn chiếu vào thì có thể nhìn thấy tro bụi trong phòng lơ lửng trêи không trung, Tiêu Sắt Sắt ghét bỏ chết đi được.

Nghe cô nói như vậy, trợ lý Trương còn sửng sốt một hồi, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc: “Thì ra là thế, cô Tiêu không cần vất vả, tôi có thể gọi người tới đây vệ sinh.”

Tiêu Sắt Sắt lại lắc lắc đầu: “Hình như anh Bạch không thích có người ngoài vào biệt thự, hay là thôi đi.”

Cô nghĩ thầm: Mấy hôm trước hắn còn châm chọc nếu cô không chiếu cố tốt Bạch Cố Kiềm thì chẳng là cái gì, cô nào dám vận dụng tài nguyên của nhà họ Bạch.

Hơn nữa mấy ngày nay ngoại trừ nấu cơm cho Bạch Cố Kiềm thì là đưa thuốc cho anh, không có việc gì khác để làm, nhàn đến độ có thể tu tiên tại chỗ, đưa ra ý tưởng tổng vệ sinh cũng là cô tự tìm việc cho bản thân.

Trợ lý Trương thấy cô khăng khăng muốn tự mình quét tước thì không lại ngăn cản nữa, lập tức phân phó thủ hạ người đi ra ngoài mua vài bộ quần áo lao động theo yêu cầu của cô, chờ Tiêu Sắt Sắt nói không còn muốn mua gì nữa mới mang theo người rời đi.

Vì không muốn quấy rầy Bạch Cố Kiềm nghỉ trưa, bọn họ rời đi rất nhẹ nhàng. Tiêu Sắt Sắt xử lý xong mẻ nguyên liệu nấu ăn mới, đi lên lầu nhìn thấy anh đã tỉnh lại, đang lặng lẽ ngồi ở cầu thang, cũng không biết đã ngồi bao lâu.

Bạch Cố Kiềm vừa mới tỉnh dậy nên tóc có chút rối, ánh sáng tối tăm, chỉ có cặp mắt đẹp kia sáng ngời kì lạ.

Thấy anh vẫn không nhúc nhích, Tiêu Sắt Sắt cũng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào anh: “A Kiềm, anh dậy lúc nào thế? Vì thấy trợ lý Trương ở dưới lầu cho nên mới không xuống dưới à?”

“…” Bạch Cố Kiềm cúi đầu, lông mi dài che đậy cảm xúc của anh.

Trải qua mấy ngày ở chung này, Tiêu Sắt Sắt cũng đã thăm dò được tính cách của anh. Anh không thích nói chuyện, thích ở một chỗ, thường thì cảm xúc đều rất ổn định, chỉ khi chạm tới điểm cực hạn mới tức giận.

Hơn nữa cô còn phát hiện Bạch Cố Kiềm thật ra không ngu ngơ như trong lời đồn. Anh có năng lực tự gánh vác cơ bản, làm việc và nghỉ ngơi cũng rất quy củ.

Tiêu Sắt Sắt vẫn cảm thấy bệnh của Bạch Cố Kiềm không thể nói là ngu ngơ, nói là tự bế thì chính xác hơn. Anh thường xuyên đắm chìm trong thế giới của bản thân, không chủ động giao lưu với thế giới bên ngoài. Bình thường Tiêu Sắt Sắt phải liên tục lặp lại câu mình muốn nói mới có thể khiến cho anh chú ý.

Loại bệnh về tâm lý này nếu chỉ tĩnh dưỡng thì không thể khỏi hẳn, vẫn phải chờ khi nữ chính về nước mời chuyên gia trị liệu Lăng Chiêm mới được.

Tiêu Sắt Sắt hồi tưởng về nguyên tác mà cô chỉ mới đọc một nửa, Bạch Cố Kiềm dường như không có một chút dấu hiệu hồi phục, cũng không biết sau này có trị hết không.

Cô ngồi bên cạnh Bạch Cố Kiềm, nhìn sườn mặt anh, thấy đối phương cũng nghiêng đầu chăm chú nhìn mình, biểu cảm ngốc nghếch đáng yêu làm cho người ta có một cảm giác xúc động muốn sờ đầu anh.

Tiêu Sắt Sắt nghĩ vậy, cũng làm như vậy thật. Cô vươn tay xoa mái tóc đen ngắn của anh, cảm xúc mềm mại tựa như đang sờ một chú cún lớn.

Sau khi thỏa mãn tâm tư của bản thân, Tiêu Sắt Sắt làm bộ như đang cắt tóc cho Bạch Cố Kiềm, nhếch tóc anh lên thành chỏm ngố ngố.

“A Kiềm hiện tại cũng khá tốt, có chị ruột che chở anh, ăn mặc không lo, vô ưu vô lự, tôi cũng sẽ chăm sóc tốt cho anh. Nếu về sau anh khôi phục bình thường thì cũng đừng quên tôi nhé.”

Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng Tiêu Sắt Sắt lại cực kỳ nghiêm túc tự hỏi chính mình.

Cô và Bạch Cố Kiềm không có tình cảm, nếu anh khôi phục bình thường thì chắc chắn sẽ không chấp nhận vị hôn thê này. Đến lúc đó, dựa vào tính cách hào phóng của nhà họ Bạch chắc chắn sẽ cho cô chút thù lao rồi đuổi cô đi, sau đó cô có thể tự xây dựng cuộc sống của mình.

Đương nhiên, nếu Bạch Cố Kiềm vẫn không khôi phục, cô cũng sẽ không chủ động rời đi. Ở biệt thự bên bờ biển này được cung phụng ăn ngon uống tốt, thanh thản ổn định làm một phu nhân nhà giàu, thỉnh thoảng ra ngoài chơi mở rộng quan hệ, còn có người chị là nữ chính che chở, kể cả không có được tình yêu cũng không có gì không tốt.

Cho nên, bất kể nghĩ theo hướng nào, cô chỉ cần chiếu cố tốt Bạch Cố Kiềm, đổ máu cũng không mệt.

Nghĩ như vậy, Tiêu Sắt Sắt nhìn về phía Bạch Cố Kiềm, trong ánh mắt mang theo rất nhiều vui mừng, vỗ vỗ đầu của anh rồi cất giọng nhẹ nhàng nói: “Anh có muốn xem TV một lát không? Tôi muốn bắt đầu quét tước vệ sinh.”

“…” Bạch Cố Kiềm vẫn im lặng như cũ.

Tiêu Sắt Sắt không phản ứng mà nhún nhún vai, đứng lên đi xuống dưới tầng. Bạch Cố Kiềm phía sau thấy cô rời đi thì ngẩn người rồi cũng đi xuống theo.



Tiêu Sắt Sắt bắt đầu tổng vệ sinh, mặc quần áo lao động vào, trang bị trêи người như muốn đi đánh giặc. Dáng vẻ này của cô khiến cho Bạch Cố Kiềm tò mò. Máy hút bụi của Tiêu Sắt Sắt hút đến chỗ nào, anh đi theo tới chỗ đó, giống như mang theo cái đuôi nhỏ, làm cho chỗ cô vừa quét sạch sẽ cũng bị dẫm bẩn…

“Không thì anh cũng giúp tôi quét tước vệ sinh đi.” Tiêu Sắt Sắt cuối cùng bất đắc dĩ mà đưa ra đề nghị.

Đàn ông cần mẫn tốt đẹp đều do dạy dỗ mà ra, tiện thể cho Bạch Cố Kiềm học tập một chút kỹ năng sinh hoạt kỹ cũng không có gì không ổn.

Nghĩ đến biểu hiện ở phòng bếp của anh lần trước, Tiêu Sắt Sắt cực kỳ yên tâm mà đưa miếng giẻ lau cho anh: “Nào, làm việc mà anh quen thuộc nhất.”

Bạch Cố Kiềm: “…”



Biệt thự ven biển này của nhà họ Bạch không tính là to, ngoại trừ tầng một tầng hai, tầng ba chính là tầng thượng ngoài trời, rõ ràng không cần quét tước. Việc tổng vệ sinh diễn ra rất nhanh. Hơn nữa bọn họ còn có hai người, một người quét nhà, một người lau đồ, không ai nói câu nào, công việc rất nhanh đã xong.

Tiêu Sắt Sắt quét tước thảm sạch sẽ bằng máy hút bụi, ngẩng đầu lên phát hiện sắc trời bên ngoài đã ngả tối, duỗi tay bật đèn.

Bạch Cố Kiềm đang lau bàn trà thì bị tiếng bật đèn gây chú ý, thấy cô dương dương cằm với mình: “Có đói bụng không, tới giờ ăn cơm rồi. Đưa giẻ lau cho tôi, anh nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong coi vươn tay về phía anh.

Tay Tiêu Sắt Sắt rất đẹp, dưới ánh đèn trắng nên sáng lên. Bạch Cố Kiềm nhìn nhìn tay cô, lại nhìn tay bản thân, do dự một chút liền vứt giẻ lau lên bàn, nắm lấy tay cô.

“…” Tiêu Sắt Sắt dở khóc dở cười: “Tôi bảo anh đưa giẻ lau cho tôi chứ không phải bảo anh tới nắm tay tôi.”

Bạch Cố Kiềm vẫn giống như nghe không hiểu, túm tay cô không bỏ. Tiêu Sắt Sắt bất đắc dĩ đành phải tự mình vòng qua anh lấy giẻ lau.

Mới vừa nhấc chân phải đi, lại không chú ý tới dây điện của máy hút bụi dưới chân, chỉ nghe bịch một tiếng, đèn đặt dưới đất bên ổ điện đã bị cô đẩy ngã.

Đèn pha lê đổ xuống đất tan thành nhiều mảnh, mặt đất vừa mới quét xong lại trở nên hỗn độn…

“… Lại làm điều ngu ngốc rồi.” Tiêu Sắt Sắt đỡ trán không nói lên lời, thấy Bạch Cố Kiềm muốn đứng dậy nhặt mảnh pha lê, vội vàng ngăn anh lại: “Anh cứ ngồi chỗ này đừng nhúc nhích, mảnh nhỏ này sẽ đâm vào tay, để tôi đi quét dọn sạch sẽ.”

Nói xong còn sợ anh không nghe lời, nhét quả quả táo trêи bàn vào tay anh: “Anh nhìn xem cái quả táo này, vừa to vừa đỏ có đúng không.”

“…” Lực chú ý của Bạch Cố Kiềm quả nhiên bị quả táo hấp dẫn.

Nhân thời gian này, Tiêu Sắt Sắt vội vàng cầm chổi tới thu thập tàn cục.

Cái đèn đặt dưới đất này đã “hy sinh” thê thảm, mảnh đèn pha lê nát rơi đầy đất, còn rớt ra một ít linh kiện nhỏ màu đen. Tiêu Sắt Sắt quét quét liền phát hiện có chỗ không đúng.

Cô nhíu mày nhặt lên một khối vuông nhỏ, phát hiện cái lại là camera…

Trong lòng nhảy dựng, nhớ tới lúc trước trợ lý Trương với bộ dáng như là nắm rõ mọi chuyện ở biệt thự trong lòng bàn tay, vậy là cô đã đoán đúng rồi…

Trong căn nhà này quả nhiên là cài vô số camera, người nhà họ Bạch không lúc nào là không giám thị tất cả sinh hoạt trong phòng.

Cũng thật là trùng hợp, có một camera giấu trong đèn đặt dưới đất mà cô vừa làm vỡ.

Nhưng làm như vậy là có mục đích gì? Giám thị xem cô có làm việc nghiêm túc không? Hay là theo dõi bệnh tình của Bạch Cố Kiềm? Mặc kệ là trường hợp nào đều không thể chứng minh rằng tất cả những điều này là không hợp lý.

Tiêu Sắt Sắt nhăn mày, tâm trạng phức tạp mà nhìn về phía Bạch Cố Kiềm đang ngoan ngoan ngồi trêи sô pha, cảm thấy mình giống như đã bỏ lỡ điều bí mật quan trọng gì đó trong quyển sách nguyên tác kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.