Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 146: Chương 146: Tranh Thủ




Lâu lắm rồi Lương Đông và Triệu Tử Thiêm mới có cơ hội cùng nhau đi đến căng tin của nhà trường ăn cơm. Lần gần đây nhất có lẽ cũng là phải một năm rồi, bọn họ từ khi nổi tiếng ngay cả thời gian học cũng không có chứ đừng nói đến đi tới căng tin này.

Lương Đông còn nhớ rất rõ lần đầu tiên hắn cùng Triệu Tử Thiêm đến đây là lúc Triệu Tử Thiêm gặp hắn cùng Tưởng Đồng Đông ở trong phòng luyện nhảy tập kịch. Vẫn là như vậy, Triệu Tử Thiêm là người mở miệng mời hắn đi ăn cơm trước, nghĩ lại sóc nhỏ nhà hắn quả thật từ đầu đến cuối đều là chủ động câu dẫn hắn rồi.

Triệu Tử Thiêm khi ấy vẫn như bây giờ đứng ở trước quầy chọn món ăn, một bộ dạng nghiêm túc giống như là lãnh đạo đi thị sát công trình. Lương Đông khẽ cười đứng ở một chỗ quan sát Triệu Tử Thiêm, đến khi Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn hắn hỏi tại sao không chọn đồ, hắn mới giật mình đi đến chỗ quầy lấy thức ăn.

Triệu Tử Thiêm chọn cái gì, lúc sau Lương Đông sẽ gắp nguyên món đó để vào trong đĩa cơm của mình. Lúc ba người định đi ra bàn ngồi ăn cơm, thì có một giọng nữ hét lớn: “Ba ba”, khiến cho Lương Đông cũng phải giật mình suýt chút nữa đánh rơi đĩa cơm xuống sàn. Triệu Tử Thiêm theo phản xạ quay lại phía sau nhìn phát hiện ra được có một đám nữ sinh đứng ở một góc nhìn bọn họ, sau đó liền không ngừng đưa điện thoại lên chụp hình.

Lương Đông khẽ mỉm cười gật đầu rồi nhanh chóng tiến về phía bàn ăn ngồi xuống đó. Đám nữ sinh liền vội vã chạy đến bàn ăn của Lương Đông, liên tục hỏi han hắn:

“Ba ba, em là học muội của anh, là năm hai không ngờ lại có cơ hội gặp anh ở chỗ này”

“Ba ba, em rất thích anh…”

“Ba ba…”

Triệu Tử Thiêm khẽ mỉm cười, một tay đưa tới nâng gọng kính của mình lên cao một chút, trong đám nữ sinh kia hiện tại liền có người quay sang bắt chuyện với cậu:

“Đại Thiêm, em cũng rất thích anh”

Thế là cả bàn ăn của Lương Đông đều nhốn nháo hết cả lên, đến khi mọi người tách ra rồi thì đĩa cơm trên bàn cũng đã nguội hết. Triệu Tử Thiêm ở một bên loay hoay lau đũa thìa định bắt đầu ăn, Lương Đông ở bên cạnh nhíu mày cản cậu lại:

“Không phải nói mấy ngày hôm nay bụng không được khỏe sao, anh giúp em đổi đĩa khác”

Triệu Tử Thiêm vốn là có tính tiết kiệm, cơm ở trên bàn chỉ là hơi nguội một chút mà thôi vẫn có thể ăn được, nếu mang bỏ đi rồi thì rất lãng phí thế cho nên cậu liền kiên quyết nhìn Lương Đông nói:

“Không cần đâu”

Lương Đông định cầm đĩa cơm đó mang đi thì Triệu Tử Thiêm đã gắp lên một miếng thịt đưa lên miệng nhai ngon lành. Lương Đông hai hàng lông mày nhíu chặt không chịu giãn ra, đến khi Triệu Tử Thiêm phải gắp một miếng thịt ở đĩa của mình đưa lên miệng Lương Đông nói:

“Anh ăn thử xem, đầu bếp ở căng tin mới đổi rồi”

Lương Đông đến khi ấy mới chịu há miệng không giận dỗi nữa. Cả một đoạn hình ảnh đó, Trương Hiểu Lâm ngồi đối diện đã để hết vào trong đáy mắt, cậu tuy rằng biết chuyện đồn đại của hai người trước mặt này ở trong trường, nhưng trước sau chỉ nghĩ là lời đồn vô căn cứ mà thôi, có điều hiện tại quả thật vẫn nên phải xem xét lại.

Triệu Tử Thiêm bây giờ mới để ý đến Trương Hiểu Lâm, phát hiện ra mình dường như có chút làm quá liền ho nhẹ một tiếng lảng sang chuyện khác:

“Lâm đệ đệ, sắp tới đây đã thu xếp việc học hay chưa?”

Trương Hiểu Lâm nghe vậy mới giật mình khôi phục tinh thần đáp:

“Đã làm đơn xin giảng viên, giảng viên hứa sẽ tạo điều kiện giúp cho em”

Triệu Tử Thiêm gật gật đầu tiếp tục ngồi ăn cơm. Sắp tới đây Triệu Tử Thiêm sẽ đến Hồ Nam quay một bộ phim gọi là Nhất Lộ Hướng Nam, cậu là diễn viên chính trong phim, còn có Trương Hiểu Lâm này cũng là vai nam thứ chính. Lương Đông lần đó ngồi ở nhà nghe Triệu Tử Thiêm nói sẽ đến Hồ Nam quay phim một thời gian liền làm lớn chuyện một hồi, bắt đầu hỏi cậu đi mấy ngày, nội dung của bộ phim đó ra sao, quan trong hơn là có mấy cảnh hôn môi với nữ chính.

Triệu Tử Thiêm khi ấy buồn cười, lừa lớn nhà cậu nhất định là giở thói ghen tuông lung tung ra nữa. Triệu Tử Thiêm cầm kịch bản đưa cho Lương Đông xem rồi nói:

“Chỉ là phim một tập thôi, cho nên nhiều nhất chỉ là đi có 2 tuần. Nội dung trong phim cũng không có bất cứ một cảnh hôn môi với nữ chính nào cả”

Lương Đông lật giở kịch bản xoạt xoạt một hồi, không thấy có cảnh hôn môi nào mới yên tâm hơn một chút. Tối hôm ấy liền giống như là xa cách mấy năm, kiên quyết không chịu rời khỏi nhà cậu, cứ như thế hôn hôn khắp người cậu, hôn đến mức đến chính bản thân Triệu Tử Thiêm cũng cảm thấy phiền.

___

Lương Đông bốn giờ chiều có lịch chụp hình cho nên khi đưa Triệu Tử Thiêm về nhà liền lái xe rời đi luôn. Triệu Tử Thiêm chỉ vừa mới vào nhà được ba phút, chuông cửa ở bên ngoài đã reo lên không ngừng. Triệu Tử Thiêm trong lòng thầm nghĩ có khi nào là lừa lớn nhà cậu hay không, thế cho nên liền nhanh chóng ra mở cửa.

Trợ lý Miên Miên ở bên ngoài mang theo gương mặt khó chịu bước vào trong nhà. Triệu Tử Thiêm nghiêng người quay sang một bên nói:

“Có chuyện gì vậy Miên tỷ?”

Trợ lý Miên Miên cầm một sấp ảnh đặt mạnh lên bàn:

“Cậu xem đây rốt cuộc là có chuyện gì?”

Triệu Tử Thiêm cầm sấp ảnh kia lên xem, không xem thì không sao, vừa xem liền chuyển thành một bộ dạng xấu hổ lúng túng, tai cũng không tự giác ửng hồng:

“Cái này, cái này là khi nào?”

Trợ Lý Miên Miên đứng khoanh tay trước ngực nói lớn:

“Cậu còn hỏi là khi nào? Cậu đây làm việc đó khi nào mà bản thân cậu không biết sao?”

Triệu Tử Thiêm nhìn mấy bức hình kia quả thật không thể nhớ ra được là khi nào, có điều địa điểm này hình như rất quen thuộc, nhìn giống bên ngoài cửa KTV lần đó. Triệu Tử Thiêm nhíu mày quan sát một hồi, tuy rằng những bức ảnh kia nhìn vô cùng chân thực, nhưng mà cậu căn bản không làm chuyện này thế cho nên liền nói với trợ lý Miên Miên:

“Là ảnh ghép đó Miên tỷ, em thật sự không có làm chuyện này”

Trợ lý Miên Miên đi vòng quanh người Triệu Tử Thiêm nói:

“Đến tôi mà cậu còn muốn giấu, tôi đã mang mấy bức ảnh này đi thẩm định rồi, là ảnh thật 100%”

Triệu Tử Thiêm cố gắng nhớ lại tối hôm đó, bộ quần áo này đúng là tối hôm đó cậu mặc, ngay cả Lương Đông, Quách Đào, Lưu Phương Kỳ, thậm chí là Mã Tùng cũng đều là bộ quần áo đó. Có điều như thế nào lại xảy ra chuyện này ngay ở bên ngoài KTV được. Triệu Tử Thiêm không tin liền gọi điện cho Lương Đông muốn hỏi, nhưng mà Lương Đông đang chụp hình cho nên không nghe điện thoại, chính vì thế cậu đành gọi điện cho Mã Tùng hỏi cho ra lẽ.

“Mã Tùng, tối ngày hôm đó… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mã Tùng vừa mới kết thúc buổi ghi hình, mới ngủ được mười phút mà thôi liền có người gọi điện đến làm phiền:

“Ai vậy?”

Triệu Tử Thiêm rất nhanh đáp:

“Là tôi đây, Đại Thiêm”

Mã Tùng vẫn còn nhắm nghiền hai mắt ừ ừ vài tiếng:

“Đại Thiêm hả? Có chuyện gì sao?”

Triệu Tử Thiêm ho nhẹ ấp úng hỏi:

“Cũng không có chuyện gì… ừm… là thế này… buổi tối hôm đó…có chuyện gì xảy ra hay không?”

Mã Tùng không hiểu Triệu Tử Thiêm đang hỏi cái gì:

“Cậu muốn nói cái gì mà cứ ấp a ấp úng như vậy, là buổi tối nào?”

Triệu Tử Thiêm ở bên này ngồi trên ghế do dự:

“Là hôm… sinh nhật Đông ca”

Mã Tùng nghe đến đây liền tỉnh ngủ, nằm ở trên giường cười ha ha nói:

“Là hôm đó hay sao, tôi nghĩ cậu tốt nhất nên đi hỏi vị kia nhà cậu liền sẽ rõ ràng mà… không ngờ cậu cũng thật là chủ động đó”

Điện thoại kết thúc, Triệu Tử Thiêm ngồi nhìn chằm chằm mấy bức ảnh này, trong lòng không khỏi ai oán thở dài, mấy bức ảnh này hẳn là thật rồi. Có điều Triệu Tử Thiêm quả thật không biết, tại sao Lương Đông và cậu lại ngồi ở dưới đường hôn nhau. Trợ lý Miên Miên tức giận nói:

“Tôi đã nhắc các cậu bao nhiêu lần rồi, các cậu vẫn là không quan tâm, không đặt vào tai những lời tôi nói, bây giờ thì hay rồi coi trời bằng vung, bị đám nhà báo chụp được những bức ảnh như thế này…”

Triệu Tử Thiêm trong đầu vẫn không thể chấp nhận được sự thật, bọn họ thật sự đã ở ngoài đường hôn nhau hay sao:

“Miên tỷ, cái này em thật sự… cũng không biết như thế nào lại xảy ra”

Trợ lý Miên Miên ngồi phịch xuống ghế sô pha thở phì phò:

“Cậu đến bây giờ còn muốn giấu? Cậu giấu cái gì nữa đây, bằng chứng rành rành ra rồi!”

Triệu Tử Thiêm lúng túng nói mãi không lên lời, cuối cùng liền gạt chuyện thật giả sang một bên hỏi xem hướng giải quyết:

“Như vậy chúng ta bây giờ phải làm gì?”

Trợ lý Miên Miên vừa mới rồi nhận được mấy bức ảnh này đã liên hệ với tòa soạn muốn mua lại ảnh gốc, nhưng mà cho dù có trả giá bao nhiêu bọn họ cũng không có ý định bán lại, nhất mực muốn đăng tin tức này vào sáng ngày mai:

“Còn như thế nào, phía bên kia không chịu nhận tiền”

Triệu Tử Thiêm lo lắng bất an đứng dậy đi đi lại lại quanh phòng:

“Vậy phải làm sao bây giờ…”

Trợ lý Miên Miên nhận được tin nhắn từ phía người của tòa soạn nói muốn gặp mặt ở quán cà phê, liền nhanh chóng đứng dậy rời đi, trước khi đi còn bực bội để lại một câu:

“Họ không nhận tiền thì cậu mang thân đến cho người ta đi”

Triệu Tử Thiêm nghe được câu kia lại càng hoảng hơn, Miên Miên trong lúc nước sôi lửa bỏng này lại bỏ lại một câu như vậy khiến cho Triệu Tử Thiêm sợ hại không thôi, cậu biết trong giới giải trí luôn có quy tắc ngầm nếu không phải là tiền thì chính là người. Hiện tại Miên Miên lại nói tòa soạn không nhận tiền, đây không phải là muốn vế đằng sau hay sao, cậu đương nhiên sẽ không làm như vậy, nhưng mà cậu quả thật không muốn kết thúc sự nghiệp ở thời điểm này, cậu mới chỉ bước chân vào giới giải trí mà thôi… Triệu Tử Thiêm lấy áo khoác mặc lên người rồi đón xe đi đến địa điểm chụp hình của Lương Đông, bây giờ là lăm giờ, Lương Đông ba mươi phút nữa sẽ kết thúc buổi chụp hình, cậu bây giờ đến hẳn là vừa kịp lúc Lương Đông trở về.

Triệu Tử Thiêm đội mũ lưỡi trai, mắt đeo kính cận đứng ở bên dưới tòa nhà lớn đợi Lương Đông, vừa đứng lại vừa quan sát xem có ai đang theo dõi mình hay không. Mười phút sau Lương Đông cùng trợ lý Trương Dĩnh bước ra, Triệu Tử Thiêm nhanh chóng chạy về phía hắn khẽ gọi một tiếng: “Đông ca!”. Lương Đông nghe thấy tiếng gọi liền quay lại, phát hiện ra sóc nhỏ nhà mình lén lén lút lút như một tên trộm thì khó hiểu:

“Có chuyện gì vậy?”

Triệu Tử Thiêm vội vã kéo Lương Đông lên xe rồi đóng cửa xe lại cẩn thân, tiếp đến liền bỏ mũ lưỡi trai trên đầu xuống:

“Xảy ra chuyện lớn rồi”

Lương Đông nhíu mày:

“Chuyện gì?”

Triệu Tử Thiêm đưa cho Lương Đông xem những bức ảnh kia:

“Là cái này, anh tự xem đi”

Lương Đông cầm sấp ảnh trong tay quả thật xem từ đầu đến cuối không bỏ sót một tấm nào, vừa xem còn vừa khẽ gật gật đầu. Trợ lý Trương Dĩnh cùng Triệu Tử Thiêm ngồi bên cạnh thấy vậy liền trợn mắt khó hiểu, cuối cùng Triệu Tử Thiêm nhịn không được hỏi hắn:

“Anh gật đầu cái gì?”

Lương Đông lấy ra một tấm ảnh đưa đến trước mặt của Triệu Tử Thiêm:

“Em xem tấm này, tấm này anh lên ảnh cũng thật đẹp”

Triệu Tử Thiêm trong nhất thời vẫn chưa thể tiếp thu được lời nói của Lương Đông, trợ lý Trương Dĩnh ngồi phía dưới cũng phải thay bọn họ sốt ruột:

“Các cậu, các cậu thế nhưng lại làm ra chuyện động trời này, tôi đã nói các cậu bao nhiêu lần rồi…”

Triệu Tử Thiêm vừa rồi ngồi ở nhà cũng đã nghe những lời trách móc của Miên Miên, bây giờ lại đến Trương Dĩnh nữa, Triệu Tử Thiêm trong nhất thời cảm thấy vô cùng bối rối không biết làm sao cho phải:

“Được rồi được rồi chỉ là sơ suất mà thôi, tôi cũng không nghĩ sẽ thành ra thế này. Miên tỷ nói phía bên kia không chịu nhận tiền”

Lương Đông để sấp ảnh kia vào trong túi rồi cất cẩn thận vào một chỗ, sau đó liền ngẩng đầu lên hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Như vậy bọn họ muốn cái gì?”

Triệu Tử Thiêm mếu máo ấp úng nói:

“Miên tỷ vừa rồi bảo rằng… nếu họ không nhận tiền thì sẽ mang thân đến”

Lương Đông phì cười:

“Miên Miên sao? Em nghĩ người ta sẽ nhận Miên Miên hả?”

Trợ lý Miên Miên của Triệu Tử Thiêm năm nay ba mươi, tuy rằng gương mặt không phải là khó nhìn nhưng mà thân hình có chút không được chuẩn cho lắm. Lấy các ca sĩ diễn viên trong giới giải trí này, Lương Đông chắc chắn Miên Miên cho dù có mang mình đến tặng cho bọn họ, bọn họ so với cô ấy thì lấy tiền vẫn là lợi hơn.

Triệu Tử Thiêm lắc đầu:

“Không phải là Miên tỷ… là nói em”

Lương Đông nghe vậy liền đập tay vào vô lăng khiến cho cả chiếc xe cũng phải rung chuyển. Triệu Tử Thiêm và Trương Dĩnh bị hoảng sợ, cứ như vậy không dám hé ra một lời nào:

“Nói cái gì? Phía bên đó yêu cầu như thế sao?”

Triệu Tử Thiêm khổ sở:

“Là Miên tỷ nói như vậy”

Lương Đông im lặng một hồi, hắn biết Miên Miên nhất định là trong lúc nhất thời tức giận mới nói ra như vậy, nhưng mà Miên Miên theo Triệu Tử Thiêm cũng được một năm rồi, như thế nào còn không hiểu tính sóc nhỏ nhà hắn. Sóc nhỏ nhà hắn rất dễ bị người ta lừa, một câu nói kia của Miên Miên liền làm cho bảo bối của hắn bị dọa sợ đến đứng ngồi không yên rồi. Lương Đông vuốt nhẹ tóc của Triệu Tử Thiêm, sau đó liền lên tiếng khẽ trấn an:

“Em yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu”

Lương Đông lái xe đưa Triệu Tử Thiêm về tận nhà, Triệu Tử Thiêm ngồi trong xe do dự không chịu xuống, Lương Đông nói cậu cứ yên tâm, nhưng Triệu Tử Thiêm lại không sao mà yên tâm được. Lương Đông mắt thấy sóc nhỏ nhà mình một bộ dạng ỉu xìu ủ rũ liền quay lại phía sau nhìn trợ lý Trương Dĩnh một cái, Trương Dĩnh hiểu ý mau chóng xuống xe đi ra bên ngoài đợi. Đến khi trong xe chỉ còn hai người bọn họ, Lương Đông mới đưa tay kéo Triệu Tử Thiêm ngồi lên đùi mình khẽ cười hỏi:

“Như thế nào? Tại sao vẫn còn một bộ dạng khó chịu như thế hả?”

Triệu Tử Thiêm thở dài, hai vai cũng theo đó rũ xuống quay sang bên cạnh nhìn Lương Đông:

“Việc này phải làm sao bây giờ?”

Lương Đông dùng đầu ngón trỏ điểm nhẹ vào chóp mũi của Triệu Tử Thiêm:

“Không phải đã nói em không cần lo lắng hay sao”

Triệu Tử Thiêm cắn cắn môi, chăm chú nhìn Lương Đông:

“Vậy anh định làm thế nào?”

Lương Đông nghiêng đầu hôn nhẹ một cái vào má của Triệu Tử Thiêm:

“Không cần lo lắng, anh nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết ổn thỏa, cùng lắm thì…”

Lương Đông nói đến đây liền ngừng lại, Triệu Tử Thiêm trong lòng càng bất ổn hơn:

“Đừng nói anh định… nha…”

Lương Đông cố gắng nhịn cười, giả bộ không hiểu cái gì hỏi:

“Đừng nói cái gì?”

Triệu Tử Thiêm giống như ngồi trên đống lửa, môi mỏng mím chặt cáu kỉnh nói với Lương Đông:

“Anh… anh nói cùng lắm thì… nhất định không được làm như vậy”

Lương Đông cuối cùng nhịn không được nữa liền bật cười ha ha, sóc nhỏ nhà hắn như thế nào lại đáng yêu như vậy, khiến cho hắn thật sự chỉ muốn bỏ người này vào túi lúc nào cũng mang theo bên mình. Lương Đông đưa tay đặt sau gáy của Triệu Tử Thiêm, lợi dụng lúc ai đó còn đang mơ mơ màng màng liền kéo mạnh xuống dưới, cuồng dã đặt một nụ hôn lên môi của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm tức giận đẩy mạnh Lương Đông cách xa mình, khiến cho Lương Đông không kịp phòng bị mà đập đầu vào phía sau thành ghế. Triệu Tử Thiêm thấy thế lại giật mình, gương mặt nhăn nhó vừa đưa tay xoa xoa phía sau đầu của Lương Đông vừa lẩm bẩm:

“Bây giờ là lúc nào mà anh còn như vậy cho được… có đau không?”

Lương Đông không biết xấu hổ vòng tay qua eo của Triệu Tử Thiêm nói dối không chớp mắt:

“Anh ngày hôm nay trong lúc chụp hình bị giá đỡ rơi vào đầu, bây giờ em còn đẩy mạnh như vậy nữa…”

Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói thế thì hối hận vô cùng, gương mặt rõ ràng là vì lo lắng mà nhăn nhó nhưng mà ngoài miệng vẫn nói ra những lời trái với lòng mình:

“Đáng đời anh”

Lương Đông kéo tay Triệu Tử Thiêm xuống, chậm rãi đặt một nụ hôn vào má của Triệu Tử Thiêm rồi nói:

“Được rồi vào nhà đi, anh bây giờ có một số chuyện cần giải quyết”

Triệu Tử Thiêm nhìn Lương Đông một lúc rồi thở dài gật đầu bước xuống xe. Triệu Tử Thiêm đứng ở trước khu nhà nhìn chiếc xe của Lương Đông biến mất hoàn toàn vào lòng đường cái mới xoay người bước vào nhà, cậu biết Lương Đông nhất định là có cách giải quyết ổn thỏa chuyện bức ảnh kia, nhưng mà hắn trước sau lại không chịu nói ra một lời nào cho cậu biết, có phải Lương Đông cảm thấy cậu rất vô dụng hay không, thế cho nên chuyện nào cũng chẳng cần nói với cậu. Có điều Lương Đông lại nghĩ khác Triệu Tử Thiêm, hắn không muốn sóc nhỏ nhà mình phải tự tay giải quyết những việc rắc rối này, việc này dù sao vẫn nằm trong khả năng của hắn, chính vì thế Lương Đông mới không nói cho Triệu Tử Thiêm biết, tránh để cho Triệu Tử Thiêm thêm phần mệt mỏi.

Chuyện mấy tấm hình kia chỉ trong một tối đã được giải quyết triệt để, người bên tòa soạn đồng ý nhận tiền. Tuy rằng chủ tòa soạn không điều tra ra được thân thế của Lương Đông, nhưng mà ông ta biết Lương Đông không phải là người bình thường. Lấy sinh nhật lần đó của Lương Đông có sự tham gia của một vị giám đốc công ty giải trí X liền biết, Lương Đông dù sao cũng chỉ là người mới ra nhập làng giải trí mà thôi, nhưng mà lại có một nhân vật không tầm thường đến tham dự sinh nhật, hơn nữa lần ấy ở Vũ Hán, Lương Đông cũng là gây sức ép với chương trình khiến cho fanmeeting của running man từ trước đến nay không có khách mời ngày hôm ấy hắn lại được mời tham gia.

___

Một ngày giữa tháng tư, Triệu Tử Thiêm ở nhà ngồi sắp xếp đồ đạc cho ngày mai bay đến Hồ Nam quay bộ phim Nhất Lộ Hướng Nam. Lương Đông tối hôm ấy ở nhà Triệu Tử Thiêm cả ngày, lúc nào cũng dính chặt bên cạnh sóc nhỏ nhà mình không rời nửa bước. Triệu Tử Thiêm đứng ở trước tủ lấy quần áo cũng phải phát phiền với hắn bởi vì hiện tại cái móng lừa nào đó đã ngang nhiên luồn vào trong áo cậu rồi.

“Đông ca, anh tránh xa em một chút đi”

Lương Đông không những không tránh xa mà còn cố tình áp đầu vào gáy của Triệu Tử Thiêm thở dốc. Triệu Tử Thiêm bực mình muốn đưa tay đẩy hắn ra nhưng không thể, cuối cùng không còn cách nào khác liền quát:

“Đông ca!”

Lương Đông ừm một tiếng, miệng ở phía sau không ngừng gặm cắn cần cổ của cậu. Triệu Tử Thiêm có ý né tránh:

“Đông ca, anh có để em chuẩn bị đồ đạc không hả?”

Lương Đông xấu xa đưa tay vào trong quần của Triệu Tử Thiêm, bàn tay chậm rãi tiến đến chỗ Tiểu Thiêm Thiêm của cậu nắm lấy:

“Em cứ sắp xếp đồ đạc của em, anh làm việc của anh”

Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông gãi đúng chỗ ngứa, cuối cùng đành thở dài đứng im ở một chỗ không có ý định nhúc nhích cự tuyệt, càng không có ý định đáp lại. Lương Đông mặc kệ Triệu Tử Thiêm có muốn hay là không, hắn bây giờ nhất định phải tận dụng thời gian được lúc nào thì hay lúc đấy, bởi vì ngày mai sóc nhỏ nhà hắn bay sớm đến một tuần sau có lẽ mới trở về. Lương Đông vừa gặm cắn cần cổ của Triệu Tử Thiêm, một tay cởi quần cậu, một tay vén áo cậu lên cao.

Triệu Tử Thiêm vốn là im lặng làm mặt lạnh cho Lương Đông biết cậu không vui mà dừng lại, thế mà con lừa lớn không biết xấu hổ kia lại được nước làm càn, móng lừa xấu xa đã kéo quần cậu xuống ngang bắp đùi rồi. Triệu Tử Thiêm có cảm giác lão hổ không phát uy thì người khác lại cứ tưởng mèo bệnh, thế cho nên liền hít một hơi thật sâu rồi hét lớn:

“Đông ca, anh có thôi ngay không thì bảo, em bây giờ phải chuẩn bị đồ đạc ngày may bay rồi đó”

Lương Đông vừa xoa xoa nắn nắn Tiểu Thiêm Thiêm vừa phả hơi nóng vào tai cậu nói:

“Anh bây giờ là đang tự mình tranh thủ thời gian, ngay mai em đi sớm rồi cho nên không thể làm đến đêm được mà”

Triệu Tử Thiêm bất đắc dĩ nói:

“Em có nói là không cho anh hay sao? Anh đợi một chút thì chết hả, chuẩn bị đồ đạc cùng lắm cũng chỉ mất ba mươi phút mà thôi”

Lương Đông vừa hôn vừa mút nhẹ vành tai của Triệu Tử Thiêm, một tay đặt ở dưới Tiểu Thiêm Thiêm bóp mạnh, một tay lại vòng ở trước ngực cậu xoa nắn:

“Em cứ chuẩn bị đồ đạc thôi, anh làm việc của anh, chúng ta không ai cản trở ai”

Triệu Tử Thiêm gỡ tay Lương Đông xuống khỏi người mình, cậu vừa gỡ tay hắn ra khỏi Tiểu Thiêm Thiêm của cậu, Lương Đông liền vòng tay về phía sau bóp lấy mông cậu, Triệu Tử Thiêm càng gạt tay Lương Đông ra, tay của hắn lại càng không biết xấu hổ mà sờ soạng trên dưới khắp người cậu:

“Anh đang cản trở em:”

Lương Đông nói nhỏ vào tai của Triệu Tử Thiêm:

“Em cứ bước đi, em bước bước nào thì anh sẽ theo bước đó”

Triệu Tử Thiêm cũng hết cách, cậu bước một bước Lương Đông quả thật theo một bước, cậu bước hai bước hắn cũng theo hai bước, cậu cố tình bước một bước nhỏ thì hắn tuyệt đối không bước bước lớn, cậu dừng lại thì hắn cũng tuyệt đối không bước đi. Triệu Tử Thiêm cứ như vậy đứng gấp quần áo cho vào va li, Lương Đông cũng cứ như vậy tranh thủ thời gian xoa xoa nắn nắn khắp người Triệu Tử Thiêm. Bọn họ cứ như vậy cho đến ba mươi phút sau va li hành lý mới được đặt ngay ngắn bên cạnh tủ.

Triệu Tử Thiêm xoay người, chủ động đưa tay vòng lên cổ Lương Đông nhìn hắn hỏi:

“Anh bây giờ có phải là không có em thì không chịu được đúng không?”

Lương Đông trực tiếp vòng tay xuống dưới mông của Triệu Tử Thiêm nhấc bổng cậu lên, ánh mắt mang theo tia nóng bỏng bắn thắn về phía cậu nói:

“Đúng là như thế”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy thì cảm thấy vô cùng hư vinh, khóe miệng nhếch lên cao, đuôi mắt cong cong, tất cả đều là một bộ mặt thỏa mãn cùng đắc ý. Lương Đông rất thích nhìn biểu cảm này của Triệu Tử Thiêm, cho dù người nào đó hiện tại mặt ngẩng cao ngang trời đi chăng nữa thì hắn cũng chính là yêu chết cái bộ dạng tự tin vênh váo này, thế cho nên Lương Đông cũng không ngại nói thêm vài câu tang bốc sóc nhỏ nhà mình:

“Quả thật càng ngày càng không thể dứt ra được, càng ngày càng phải dính chặt, càng ngày càng yêu thương…”

Triệu Tử Thiêm cười ha ha đưa tay điểm nhẹ vào chóp mũi của Lương Đông hỏi tiếp:

“Có phải người ta rất đẹp đúng không?”

Lương Đông gật đầu, phải biết tài ăn nói của Lương Đông vô cùng tốt, chính vì thế mà hắn cũng biết nói như thế nào để làm cho sóc nhỏ nhà mình vui đến mức cười không thể mở mắt ra được:

“Đúng thế, bảo bối nhà anh chính là đẹp trai nhất, mị hoặc nhất, yêu dị nhất,… cái gì cũng là nhất”

Triệu Tử Thiêm lại vô cùng thích nghe những lời khen ngợi này của Lương Đông, cậu nhanh chóng cúi đầu xuống hôn vào trán của hắn một cái rồi mỉm cười nói:

“Đợi em trở về, nhật định sẽ đến xem kịch tốt nghiệp của anh”

Lương Đông nghe đến đây liền hơi cứng người lại một chút, bởi vì hắn vẫn chưa nói với Triệu Tử Thiêm vở kịch sân khấu lần này hắn diễn có cảnh hôn môi với nữ chính, hơn nữa còn là hôn sâu:

“Không cần đến xem cũng được, dù sao cũng chỉ là diễn một vở kịch mà thôi”

Triệu Tử Thiêm trống tay trên ngực Lương Đông nhíu mày:

“Thế sao được, là kịch tốt nghiệp của anh mà, với lại Tai Trái là do Bằng ca của em làm đạo diễn đó, anh đóng Trương Dạng nhất định phải diễn tốt một chút có biết chưa, không có được phá vỡ hình tượng Trương Dang mà Bằng ca của em đã gây dựng”

Lương Đông đen mặt, hắn biết Triệu Tử Thiêm thần tượng Tô Hữu Bằng, nhưng mà sóc nhỏ nhà hắn cứ một tiếng Bằng ca của em, hai tiếng Bằng ca của hắn khiến cho hắn nghe mà cảm thấy vô cùng chói tai:

“Cái gì mà Bằng ca của em? Phải nói là Đông ca của em”

Triệu Tử Thiêm cố gắng nhịn cười, lừa lớn nhà cậu nhất định lại ghen tị nữa rồi:

“Được được, anh nói cái gì thì chính là cái đó đi”

Lương Đông nghĩ nghĩ một hồi liền hỏi tiếp:

“Em nói nhất định không được phá vỡ hình tượng Trương Dạng đúng không, đến lúc em xem rồi lại thấy anh diễn quá nhập tâm thì sao bây giờ… em có khi nào sẽ nghĩ đây không phải là Đông ca của em hay không?”.

Triệu Tử Thiêm rất nhanh lắc đầu:

“Làm sao có thể chứ, anh là anh, Trương Dạng là Trương Dạng, em sao có thể nhầm lẫn được”

Lương Đông nghe vậy cũng an tâm một chút, nhưng mà vẫn không dám nói ra với Triệu Tử Thiêm rằng lần này hắn có cảnh hôn với nhân vật nữ chính:

“Được rồi, nhớ lấy câu nói này ngày hôm nay của em!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.