Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 139: Chương 139: Chương 9.2: Thái tử thổ lộ




Quý Du Nhiên nắm chặt ống tay áo của bà: “Nhưng mà, mặc dù ca ca là Tể tướng, nhưng dù sao cũng là người của nước Phong Lịch, cũng chẳng có bao nhiêu thực lực ở thiên triều Đại Lương ta. Huynh ấy tối đa cũng chỉ là chỗ dựa chống đỡ hiện tại cho nhi thần mà thôi, khiến những người nhìn nhi thần không vừa mắt thu liễm một chút, chúng con làm sao có thể trả thù ngược lại?”

“Vậy cũng không nhất định, năm đó huynh trưởng của con thông minh tài trí, đương kim thánh thượng cũng từng than thở, ai gia còn tưởng rằng cuối cùng hắn sẽ dốc sức vì thiên triều Đại Lương. Ai ngờ... Haizzz! Một người thông minh, tự nhiên có trăm phương pháp có thể khiến cho hắn đạt thành mục đích. Huống chi hiện giờ người lấy lòng nịnh bợ hắn nhiều như vậy, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, cho dù không khiến người ta nhanh chết, cũng có thể khiến cho người ta khổ không thể tả được.” Hiện giờ, không phải Thái tử bị gạt sao? Chỉ có điều, coi như do hắn quăng lưới, cũng không biết sao Thái tử nước Phong Lịch lại biết nhiều như vậy, lại tìm một nha đầu có dáng dấp hết sức giống Quý Du Nhiên, cái này khiến Thái tử sau khi say rượu sao có thể không động lòng? Đần độn u mê như vậy, liền...

Nghĩ như vậy, lòng của Thái hậu lại lạnh xuống: Chuyện cho tới bây giờ, Quý Du Nhiên cũng đã nhận mệnh, hơn nữa sống cùng Phượng Dục Minh rất tốt, tại sao Thái tử chính là không bỏ được? Thân là Thái tử một nước, đã sắp làm phụ thân, lại còn vì nhi nữ tình trường mà ngăn cản bước chân, bà không thể nào coi trọng tôn tử sau này sẽ kế thừa đế vị.

Quả nhiên là Thái hậu nương nương, một đôi mắt hết sức sắc bén. Phân tích của bà không sai, hơn nữa Thái tử điện hạ nước Phong Lịch không biết điều đó cũng đứng về phía Vân Phi Thành, nếu như bọn họ định giày vò ai, trừ Hoàng đế Hoàng hậu ra, những người khác thật sự không bị bọn họ giày vò không được. Dù sao chỉ cần bọn họ không làm khó xảy ra án mạng, nể bọn họ là khách Hoàng thượng cũng sẽ cho người hết sức đè chuyện xuống.

Quý Du Nhiên cũng thở dài theo, “Thì ra là như vậy. Nhưng mà, ca ca cũng chỉ muốn giúp nhi thần rửa sạch sỉ nhục lúc trước mà thôi, chắc chắn sẽ không muốn mạng người! Nhưng tại sao bọn họ lại trực tiếp hạ thuốc này cho nhi thần? Còn không phải có thể khiến nhi thần chết ngay tức khắc!”

“Cho nên nói, ý định của người này quá ác độc rồi, tuyệt đối không thể lưu!” Thái hậu lạnh lùng nói. Lại quay sang nhìn nàng, “Dật Vương phi, con cẩn thận nói cho ai gia tất cả sự việc xảy ra ngay lúc đó, ai gia phân tích giúp con, xem một chút rốt cuộc là ai giở trò!”

“Vâng.” Quý Du Nhiên nói đầu đuôi chuyện lúc trước ra. Dĩ nhiên, nàng tóm tắt đối thoại với Thái Bình trước khi mình té xỉu, cũng cắt hết đoạn thú nhận của Vân Phi Thành và Thái Bình phía sau.

Vậy cũng là từ đầu tới đuôi đi! Dù sao nàng nói ra đều là lời nói thật.

Nghe vậy, Thái hậu trầm mặc.

Nhìn bà trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, Quý Du Nhiên cũng không lên tiếng. Sau đó, Thái hậu mới lại vỗ mu bàn tay của nàng nói: “Ai gia biết rồi, chuyện này giao cho ai gia xử lý là được. Con tốt nhất sinh nhi tử với Dật Vương đi, ai gia bảo đảm, nhất định sẽ để cho người kia ăn đau khổ!”

“Dạ, nhi thần đa tạ Hoàng tổ mẫu trước.” Quý Du Nhiên vui vẻ trong lòng, vội vàng hành lễ nói.

Lại lưu lại nói vài lời với Thái hậu, phu thê bọn họ mới về đến Vương phủ. Buổi tối khi trời gần đen, có mấy người trong cung tới, mang mấy ma ma phòng bếp còn có tiểu nha đầu pha trà trong Vương phủ đi.

Hôm nay rất mệt, Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh cơm nước xong liền đi ngủ.

Đảo mắt đến ngày hôm sau, chính là ngày đoàn người nước Phong Lịch rời đi.

Quá trình bàn luận giữa hai bên coi như hết sức vui vẻ, Sở Túc Lương còn thu được ba mỹ nhân, cùng với vô số đặc sản của thiên triều Đại Lương.

Trừ một khúc nhạc đệm nho nhỏ ở giữa, coi như chủ và khách cùng vui vẻ đi!

Đối với chuyện Vân Phi Thành là huynh trưởng của Quý Du Nhiên, mặc dù không chiếu cáo thiên hạ, nhưng trong Kinh thành những người đã từng tiếp xúc với hắn đương nhiên trong lòng đã hiểu. Biết hắn phải đi, Thái hậu cũng phá lệ cho phép Quý Du Nhiên đi tiễn.

Vì vậy, chờ đến nửa canh giờ trước giờ lành, Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh ngồi vào xe ngựa đến ngoài thành đế đô. Xe ngựa nước Phong Lịch cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết, Thái tử vẫn còn đang trong cấm túc, người đưa tiễn nhất định do Hoàng đế đứng đầu, mà bây giờ Hoàng đế còn đang ở trong cung phê duyệt tấu chương.

Khi Quý Du Nhiên chạy đến, thấy tôi tớ nước Phong Lịch đang chất đồ lên xe ngựa, mấy người Sở Túc Lương và Vân Phi Thành ngược lại tự tại, đang ở trong đình bên cạnh rặng liễu phẩm trà.

Thấy bọn họ đến, người bên cạnh Sở Túc Lương vội vàng tới mời, Quý Du Nhiên liền cùng Phượng Dục Minh nắm tay đi qua.

Nhìn thấy mười ngón tay bọn họ đan chặt, dáng vẻ không xa rời, mắt Vân Phi Thành đau nhói, không được tự nhiên quay đầu. Sở Túc Lương cũng nhắm mắt lại, rồi mới nở nụ cười xán lạn: “Dật Vương gia, Dật Vương phi, hai người coi như đến rồi! Cô và Phi Thành đợi hai người đã lâu!”

Quý Du Nhiên mím môi, “Làm phiền Thái tử điện hạ đợi lâu.”

“Không sao, không sao.” Sở Túc Lương vui vẻ nói, vội vàng kêu bọn họ ngồi xuống.

Thu Lam trưởng Công chúa cũng ở đây. Thấy nàng ngồi xuống bên cạnh mình, liền nhẹ nhàng cười một tiếng với nàng: “Dật Vương phi, bổn cung nghe Vân Tướng nói, ngươi và mẫu thân ngươi học được một tay pha trà ngon, không biết có thể bộc lộ tài năng vì bổn cung không?”

“Không dám nhận pha trà ngon, có thể uống là được.” Quý Du Nhiên cười nói. Mắt thấy một bếp lò nhỏ còn đỏ lửa bên cạnh, cùng với một bộ đồ pha trà sạch sẽ, thì biết rõ đây là đặc biệt chuẩn bị vì nàng.

Thời gian không nhiều lắm, nàng cũng không trì hoãn, trực tiếp vén tay áo lên, đặt siêu nước lên lò đun, vừa hỏi: “Đây là nước ở đâu?”

“Mấy ngày trước cưỡi ngựa đi ngoại ô giải sầu, phát hiện nơi đó có một dòng suối nhỏ, nước suối trong ngọt, nên lấy một bình mang về.” Vân Phi Thành nhỏ giọng nói.

Trong lòng Quý Du Nhiên bất giác khẽ động: Tám năm trước, huynh ấy thường đi dòng suối nhỏ nào đó múc nước, sau đó hai huynh muội cùng nhau pha trà cho mẫu thân uống. Ngày đó mặc dù cuộc sống kham khổ, nhưng ba mẫu tử sống nương tự lẫn nhau, mừng vui tự tại. Nhưng mà, theo mẫu thân qua đời, huynh trưởng rời đi, nàng một mình cô đơn lẻ loi trơ trọi ở trong viện, cũng không có ai đi múc nước cho nàng, nàng nhớ tới mẫu thân định pha một ấm trà từ vui tự buồn, nhưng hạ nhân trong phủ bằng mặt không bằng lòng, cầm nước giếng tới lừa gạt nàng. Thời gian dài, nàng cũng dần sắp quên nước dòng suối nhỏ kia có vị gì rồi.

Vừa nghĩ tới, trong lòng vừa tính toán thời gian. Đến thời điểm, nàng lấy tách trà xuống, từ từ rửa sạch tách. Mặc dù động tác không lưu loát, nhưng không thấy lúng túng, càng về sau càng lộ vẻ nước chảy mây trôi, làm cho người ta có một cảm giác hưởng thụ về thị giác.

Mấy tách trà pha xong, mọi người cầm tách, Vân Phi Thành uống trước, lập tức cười đến mặt mày cong cong: “Tay nghề của Du Nhiên không lui bước, nước suối cũng ngon ngọt như vậy.”

Có câu khẳng định này của hắn, trong lòng Quý Du Nhiên thực tế rồi. Lại đưa một tách tới cho hắn: “Ca ca uống thêm một ngụm đi! Lần từ biệt này, không biết tới bao lâu nữa huynh muội chúng ta mới có thể gặp lại.”

Vân Phi Thánh sững sờ, hốc mắt cũng hơi ửng đỏ.

Nhận lấy cái tách uống từng chút một, hắn đứng lên: “Muội muội, ca ca có vài lời muốn nói riêng với muội.”

“Được.” Trấn an Phượng Dục Minh xong, Quý Du Nhiên và hắn ra khỏi đình, đến chỗ cách xa bốn năm bước, Vân Phi Thành nhét một vật vào trong tay nàng, “Đây là khế ước bán thân của Thái Bình, hiện giờ ca ca thật sự giao nàng ấy cho muội. Muội trưởng thành, tự nhiên có chủ ý, ca ca vốn không nên can thiệp vào. Trước đó do đầu óc ta rối rắm, lai không để ý đến ý nguyện của muội mà áp đặt tư tưởng của mình. Du Nhiên, ca ca nhận sai với muội ở đây!” Nói xong, vái một cái thật sâu với nàng.

Quý Du Nhiên vội vàng đỡ hắn lên, “Thôi! Ca ca, muội biết rõ huynh vì tốt cho muội. Lúc ấy muội cũng không khách khí với huynh, chắc hẳn nói vài lời làm tổn thương lòng huynh đúng không? Thật ra thì sau đó muội cũng hối hận. Huynh nói, nếu như mẫu thân ở dưới suối vàng có biết, biết hai chúng ta thế mà lại náo lên rồi, còn không biết đau lòng bao nhiêu!”

“Đúng vậy, ta cũng tự kiểm điểm.” Nói đến mẫu thân đã qua đời, trong mắt Vân Phi Thành nhiều thêm vài phần dịu dàng, nhưng cũng che phủ lên một tầng bóng mờ, “Muội muội, muội yên tâm. Mặc dù ca ca đi, nhưng những năm gần đây mẫu thân mẫu thân sống khổ, muội ăn khổ, ta đều nhớ. Ta nhất định sẽ giúp muội đòi lại những thứ này!”

“Không cần.” Quý Du Nhiên lại nói.

Vân Phi Thành sửng sốt, “Du Nhiên, muội nói cái gì?”

“Muội nói, không cần huynh tới, tự muội là được rồi.” Quý Du Nhiên cười nói.

Vân Phi Thành không hiểu.

Quý Du Nhiên liền ghé vào bên lỗ tai hắn nói: “Ca ca cũng chỉ cần làm xong Tể tướng bên nước Phong Lịch của huynh đi! Hiện giờ huynh chính là núi dựa lớn nhất của muội rồi. Chỉ cần địa vị bên kia của huynh vững chắc, vậy địa vị của muội ở bên này nhất định cũng hết sức vững chắc. Về phần trả thù những người đó như thế nào, trong lòng muội đại khái đã có kết cấu rồi, sẽ từ từ thực hiện.”

“Muội có thể không?” Vân Phi Thành hỏi. Ở trong mắt hắn, cho dù muội muội lớn bao nhiêu, vĩnh viễn đều là muội muội nhỏ hơn hắn gần mười tuổi.

Muội muội trong trí nhớ, trong sáng thuần khiết, mặc dù tính khí hơi lớn, nhưng không mất vẻ đáng yêu. Để cho một mình nàng đi đối phó với nhiều người như vậy...

“Muội có thể.” Quý Du Nhiên nói, ánh mắt kiên định, “Nếu những người đó dám làm ra chuyện này với chung ta, vậy bọn họ nên nghĩ đến chuẩn bị một thù trả một thù. Ca ca, muội đã không phải là nữ hài tử trước kia mặc cho bọn họ bắt nạt chiếm đoạt rồi. Ở trong Hoàng thất, cho dù tâm trí trượng phu không đầy đủ, muội cũng không thể hoàn toàn không có chút ý tưởng. Nếu không, phu thê tụi muội đã sớm bị gặm cắn đến không còn cặn bã rồi!”

“Ta biết rõ.” Trong lòng biết, thế nhưng hắn lại không muốn thừa nhận. Muội muội của hắn, vốn nên không buồn không lo, từ từ lớn lên dưới sự che chở của hắn mới đúng. Nhưng mà, hiện giờ, nàng lại luân lạc đến tình trạng này... Lỗ mũi hơi cay cay, Vân Phi Thành nhắm mắt lại, rồi sau đó căn dặn, “Cho dù như thế nào, muội định làm cái gì, trước gửi tin tức cho ta. Nếu như đã xảy ra chuyện gì, cũng nhất định phải cho ta biết rõ. Hiện giờ ca ca đã trở lại, muội không cần một mình gánh vác tất cả khổ sở, biết không?”

“Muội biết rõ.” Quý Du Nhiên gật đầu, ngẩng mặt lên cười rực rỡ với hắn: “Ca ca, huynh thật tốt.”

Hắn tốt sao? Vân Phi Thành cười khổ.

“Phi Thành, hai huynh muội các ngươi nói xong chưa?” Hai huynh muội nói chuyện không biết Sở Túc Lương đến gần từ lúc nào, còn phe phẩy cây quạt của hắn học đòi văn vẻ.

Vân Phi Thành gật đầu một cái: “Cũng không sai biệt lắm.”

“Như vậy, ngươi có thể nhường một chút không? Cô cũng có mấy câu muốn nói với Dật Vương phi.”

“Được, mời Thái tử.” Vân Phi Thành lui xuống, nhưng cũng không rời đi quá xa. Trước kia chứa tâm tư muốn gả muội muội cho hắn, cho nên tùy tiện hắn. Nhưng mà, nếu như hiện tại muội muội đã quyết tâm muốn lưu lại, hắn tự nhiên phải để tâm đến mặt mũi của muội muội rồi.

Thấy hắn như thế, dường như Sở Túc Lương không quá vui mừng, nhưng chỉ sờ sờ lỗ mũi, rồi cười hì hì với Quý Du Nhiên: “Dật Vương phi, ngươi định một mình ở nơi này sống cả đời sao?”

Quý Du Nhiên gật đầu: “Đúng vậy.”

“Thật ra thì, nước Phong Lịch chúng ta rất tốt, không hề kém thiên triều Đại Lương chút nào. Hơn nữa Phi Thành hắn cũng ở nước Phong Lịch, cô và hắn hiểu nhau không cần phải nói, ngươi nhất định sẽ được chăm sóc tốt hơn.”

“Không cần. Biết ca ca có Thái tử điện hạ ngài chăm sóc, ta đã yên tâm. Vương gia nhà ta cũng không thể rời bỏ ta, ta phải cùng với chàng ấy, cùng chàng ấy đầu bạc răng long.”

Nghe nàng nói lời rõ ràng như thế, vẻ mặt Sở Túc Lương suy sụp, rất bi thương thở dài một tiếng, “Tại sao? Cô đường đường là Thái tử, chẳng lẽ so ra còn kém Vương gia đó nhà ngươi sao?”

“Thái tử điện hạ ngài rất tốt, nhưng mà không phải là lương phối của ta. Tiểu nữ chỉ hy vọng có người, một lòng một dạ cưng chiều ta, yêu ta, gắn bó kề cận bên nhau với ta, vậy là đủ rồi.” Giọng Quý Du Nhiên nhàn nhạt nói.

Sở Túc Lương há hốc miệng, “Ngươi nói, cô đúng là không làm được. Đã như vậy, cô liền chúc phúc cho ngươi.”

“Đa tạ Thái tử điện hạ!” Quý Du Nhiên vui vẻ trong lòng, vội vàng hành lễ nói cám ơn.

Chỉ có điều, hành lễ xong ngẩng đầu lên, nàng phát hiện Sở Túc Lương vẫn nhìn chằm chằm vào nàng. Tim Quý Du Nhiên nhảy dựng mấy cái, vội vàng lui về phía sau mấy bước.

Sở Túc Lương liền tiến lên phía trước nói: “Dật Vương phi, Quý Du Nhiên, nói thật, cô thật sự thích ngươi. Mặc dù tính khí của ngươi xấu, nhưng chính là hợp khẩu vị của cô.”

Trong lòng Quý Du Nhiên lạnh đến buồn nôn, “Thái tử điện hạ, xin ngài chú ý lời nói. Ta bây giờ đã là phụ nhân có phu quân rồi.”

“Cô biết.” Sở Túc Lương thở dài nói, “Cho nên, hiện giờ cô muốn nói với ngươi: Nếu như sau này ngươi hối hận, vậy cũng có thể tới tìm cô. Bên người cô vĩnh viễn giữ lại một vị trí cho ngươi.”

Khốn kiếp, hắn xong chưa?

Mặt chợt trầm xuống, Quý Du Nhiên lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, trung khí mười phần phun ra một chữ –– “Cút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.