Nếu Còn Có Ngày Mai - Lâm Mĩ Thi

Chương 18: Chương 18: Giam Cầm




Khi Trình Thiên Lam tỉnh lại thì cảm thấy rất đau đầu. Cô ngồi hẳn dậy, lấy tay ray ray trán. Thật sự rất mệt.

Nhìn xung quanh căn phòng này, Trình Thiên Lam cảm thấy rất lạ, đây không phải là phòng của cô. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?

- Chuyện gì thế này? Mình đang ở đâu?

Lúc này, Trình Thiên Lam vội vàng đứng dậy chạy ra mở cửa phòng. Ở bên ngoài có hai vệ sĩ đang đứng đấy khiến cô rất kinh ngạc.

- Các người là ai?

- Tiểu thư, cô đã tỉnh rồi ạ? Chúng tôi là người được Trình lão gia thuê đến đây để bảo vệ cô.

- Cái gì?

- Tiểu thư, Trình lão gia đã căn dặn chúng tôi phải bảo vệ cô. Vậy nên mấy ngày nay cô cứ ở đây tĩnh dưỡng đi ạ.

Trước câu trả lời này, Trình Thiên Lam hết sức tức giận. Trình lão gia sao? Bố cô đang làm cái gì vậy?

- Đây là ở đâu?

- Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi không thể nói cho cô biết được. Tạm thời tiểu thư cứ ở đây đi ạ.

- Thả tôi ra, tôi muốn đi gặp bố tôi.

- Tiểu thư, chuyện này là không thể. - Các người…

Trình Thiên Lam lại chạy vội vào bên trong lục tìm điện thoại. Nhưng ngoài vài thứ lặt vặt ra thì cô chẳng tìm thấy điện thoại đâu cả. Trình Thiên Lam lại đi ra đến cửa nói với tên vệ sĩ:

- Được rồi, vậy các anh có thể giúp tôi gọi điện cho Trình lão gia để tôi nói chuyện với ông ấy hay không đây?

- Xin tiểu thư đợi một lát.

Một tên vệ sĩ lập tức lấy điện thoại ra, nhấn số gọi điện cho ông Trình Cẩm Hoa. Không lâu sau ông đã bắt máy.

- “Có chuyện gì?”

- Trình lão gia, Trình tiểu thư đã tỉnh và cô ấy muốn nói chuyện với ông ạ. Ông có muốn nói chuyện với cô ấy không?

- “Chuyển máy đi”.

- Vâng.

Tên vệ sĩ đưa điện thoại cho Trình Thiên Lam, chưa kịp nói gì thì cô đã giật lấy điện thoại nói ngay lập tức:

- Bố, bố đang làm cái gì thế ạ? Bố để con ở đây tĩnh dưỡng? Là tĩnh dưỡng hay là muốn giam cầm con?

- “Thiên Lam, bố nói rồi, bố chỉ muốn tốt cho con thôi, tạm thời con cứ ở đây đi đã, mọi chuyện bố sẽ giải quyết.”

Trình Thiên Lam cười khổ. Cái gì mà để mọi chuyện cho bố giải quyết? Ông đang muốn làm gì?

- Bố, cốc nước hôm qua bố cho con uống có chứa thuốc ngủ đúng không? Là bố cho con uống thuốc ngủ rồi đưa con đến đây, có phải như vậy không ạ? Tại sao bố lại làm như vậy chứ?

- “Đúng là cốc nước hôm qua con uống bố đã cho thêm một ít thuốc ngủ vào. Vừa nãy bố cũng đá nói với con rồi, con cứ yên tâm ở lại đây đi, sau khi mọi chuyện giải quyết xong bố sẽ đón con về. Còn nữa, chuyện ở tòa soạn báo con cũng không cần lo đâu, bố sẽ làm giúp con.”

- Bố đang nói cái gì vậy ạ? Không được, con không muốn ở lại đây, bố mau thả con ra đi.

- “Thiên Lam, bố xin lỗi, nhưng trước mắt bố không thể thả con ra được, con cứ ngoan ngoãn ở lại đấy đi.”

- Bố, bố không thể…

Lúc này Trình Thiên Lam chỉ nghe thấy những tiếng “tút” dài. Cô vội bấm số gọi lại cho ông Trình Cẩm Hoa nhưng ông đã tắt máy. Trình Thiên Lam tức giận đến mức ném vỡ luôn chiếc điện thoại của tên vệ sĩ kia, quay người trở về phòng rồi đóng sập cửa lại.………………………………

Đi đi lại lại trong phòng, Trình Thiên Lam cố gắng nghĩ ra cách để rời khỏi nơi này. Cô mở cửa sổ nhưng không thể nào mở ra được. Căn phòng bây giờ trở nên kín mít, bên trên chỉ có hai ô thoáng khí.

-Làm thế nào bây giờ, làm sao để có thể rời khỏi nơi quái quỷ này đây chứ, làm sao để thông báo cho Thừa Huân đây?

Trình Thiên Lam ngồi xuống giường, cảm thấy bây giờ rất bất lực. Nhíu mày suy nghĩ, Trình Thiên Lam lại thở dài.

Một hồi lâu sau cô lại đi ra mở cửa, hai tên vệ sĩ vừa rồi vẫn đang đứng ở ngoài đó. Cô bèn hỏi:

- Tôi đói rồi, có gì ăn không?

- Tiểu thư muốn ăn gì để tôi bảo người giúp việc? - Còn có cả người giúp việc nữa à? Bảo người đó làm cho tôi mấy món ngon là được rồi.

- Vâng ạ. Một tên vệ sĩ nghe xong thì lập tức đi luôn, hình như là đi vào phòng bếp. Trình Thiên Lam quay sang nhìn tên vệ sĩ còn lại:

- Nếu các người đã không muốn tôi rời khỏi nơi này thì cũng được thôi. Nhưng ngồi trong phòng cũng chán lắm, tôi có thể đi loanh quanh trong ngôi nhà này được không vậy?

- Chỉ cần tiểu thư không rời khỏi đây thì cô muốn đi đâu trong ngôi nhà này cũng được ạ.

- Thế thì tốt. Sở dĩ Trình Thiên Lam muốn đi xung quanh ngôi nhà này là để xác định xem hiện tại ông Trình Cẩm Hoa để bao nhiêu người theo dõi cô. Sau một hồi đi qua đi lại khắp cả căn nhà, Trình Thiên Lam đã biết được ông Trình Cẩm Hoa thuê 5 vệ sĩ, 2 người ở bên trong và 3 người ở bên ngoài. Ngoài ra, ông cũng thuê cho cô một cô giúp việc tầm 25 tuổi gì đấy. Nhìn cô giúp việc này trông cũng bình thường lắm, chắc cũng không được thuê về để giám sát từng cử chỉ của cô.

Không lâu sau, cô giúp việc trẻ tuổi kia đã làm xong 3 món ăn chính cùng một món canh. Cô ta bê hết đồ lên bàn ăn rồi nói với Trình Thiên Lam:

- Tiểu thư, đây là những món mà tôi đã chuẩn bị cho cô. Vì cô không nói rõ ràng nên tôi chỉ làm những món này thôi ạ.

- Ừ. Mà này, ở đây có rượu không?

- Rượu ạ? Để tôi đi hỏi giúp tiểu thư, cô cứ ăn đi ạ.

Trình Thiên Lam ngồi xuống bàn ăn, chờ cô giúp việc kia trở lại. Không lâu sau một vệ sĩ đi vào.

- Tiểu thư, cô muốn uống rượu ạ?

- Đúng vậy, nhạt miệng quá nên muốn uống. Có không? - Ở nhà này có một hầm rượu với đầy đủ các loại, tiểu thư muốn uống loại nào để tôi đi lấy cho ạ?

- Hầm rượu sao?

Nói đến hầm rượu, Trình Thiên Lam mới chợt nhớ ra. Đây không phải là căn nhà ở ngoại ô mà bố cô mới mua cách đây 1 năm đấy chứ? Trình Thiên Lam biết ông Trình Cẩm Hoa tuy không hay uống rượu nhưng lại có sở thích sưu tập rượu. Ông đã từng nói với cô là mua ngôi nhà kia là muốn dùng làm nơi chứa rượu nhưng thật sự thì cô chưa đến đây bao giờ. Nhưng nếu mà những suy luận của cô đúng thì cô hiện tại đang ở ngoại ô.

- Tiểu thư? - Phải rồi, hầm rượu ở đâu, tôi muốn đến đó, tìm xem loại nào ngon thì mang ra uống.

- Chuyện này… - Còn cái gì nữa, các người đã nhốt tôi ở đây rồi, tôi có mọc cánh cũng chẳng bay được.

Tên vệ sĩ ấy chẳng nói được gì nữa, bèn đưa Trình Thiên Lam đến chỗ hầm rượu. Để không bị nghi ngờ, Trình Thiên Lam mở rộng cửa ra vào, giả vờ đi khắp phòng tìm rượu.

Đi lòng vòng một hồi, Trình Thiên Lam bỗng dừng lại, nhìn chằm chằm vào một chai rượu.

- Vodka 40 độ sao?

Trình Thiên Lam nhíu mày lại. Cuối cùng cô quay lại, lấy tạm một chai rượu vang đỏ ở đằng sau rồi đi ra ngoài.

………………………………

Nói là muốn uống rượu nhưng thực tế thì Trình Thiên Lam chỉ uống được có một chút. Người giúp việc kia cứ đứng ở bên cạnh xem Trình Thiên Lam có gì sai bảo hay không.

- Trông cô có vẻ mệt mỏi?

- Tiểu thư, tôi không sao.

- Được rồi, nếu như cô mệt thì cứ đi nghỉ đi. Bây giờ tôi cũng có thể chạy được đâu mà cô đứng đây trông làm gì chứ?

- Tôi…

Thấy cô gái giúp việc này có vẻ rất băn khoăn, Trình Thiên Lam nhân đó lại nói tiếp:

- Thôi, đi nghỉ đi. Tôi cũng không cần gì nữa đâu, cô cũng không cần ở đây làm gì nữa cả.

- Cảm ơn tiểu thư. Nếu có gì thì cô cứ gọi tôi.

- Ừ. Trình Thiên Lam vẫn cứ ngồi ở bàn ăn, gắp vài miếng ăn bình thường. Cô nhìn ngó khắp bếp thì thấy một chiếc bật lửa, chẳng hiểu sao tự dưng lại nở một nụ cười rất thoải mái.

Vừa rồi lúc ở trong hầm rượu, Trình Thiên Lam đã nhìn thấy một chai rượu Vodka 40 độ. Tự nhiên lúc ấy, cô nảy sinh ra một ý định, một ý định có thể giúp cô thoát khỏi nơi này.

Theo như một số hiểu biết đơn giản của Trình Thiên Lam thì rượu Vodka có thể bốc cháy khi tiếp xúc với lửa. Nếu như cô lấy được chai rượu này, dùng nó để gây ra hỏa hoạn, như thế sẽ thu hút được sự chú ý của đám vệ sĩ trong ngôi nhà này. Việc này tuy mạo hiểm nhưng đó là việc duy nhất mà Trình Thiên Lam có thể làm lúc này.

Đi khắp nhà, Trình Thiên Lam cũng phát hiện ra, ở phòng cuối hàng lang bên trái, cửa sổ không khóa nhưng bên ngoài đó lại có vệ sĩ canh gác. Hàng rào cũng không quá cao, rất dễ leo ra. Chính vì thế mà cô sẽ phải phóng hỏa ở một căn phòng nào đó chỗ hàng lang bên phải để thu hút sự chú ý của vệ sĩ. Khi cháy nhà, bọn vệ sĩ này sẽ vội vàng chạy đến chỗ bị cháy. Lúc ấy Trình Thiên Lam sẽ nhân cơ hội ấy chạy đến chỗ căn phòng cuối hành lang bên trái kia, từ đó mà chạy thẳng ra ngoài. Cách này nguy hiểm nhưng không thể không làm.

Trình Thiên Lam đã suy nghĩ một hồi khá lâu, chỉ cần hai tên vệ sĩ trong này không để ý thì cô có thể phóng hỏa. Khi bọn chúng phát hiện ra nhà bị cháy, Trình Thiên Lam có tổng cộng 3 phút để chạy trốn. Cô có thể chạy được không, coi như tùy thuộc vào sự may mắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.