Nếu Còn Có Ngày Mai - Lâm Mĩ Thi

Chương 4: Chương 4: Yêu Cầu




Trình Thiên Lam vẫn đang ngồi xem mấy bản báo cáo mới trong phòng làm việc thì biên tập Phùng Đống gõ cửa đi vào.

- Tổng biên tập. - Biên tập Phùng, anh ngồi đi.

Phùng Đống ngồi xuống ghế đối diện với Trình Thiên Lam, nhanh chóng bắt đầu vào chủ đề chính:

- Tổng biên tập, bên chúng tôi vừa mới đi gặp luật sư Tống Thừa Huân và anh ta đã ngay lập tức đồng ý sẽ trở thành gương mặt trang bìa của ESTINA Men tháng sau rồi ạ.

- Tống Thừa Huân đã đồng ý rồi sao?

- Vâng.

Nghe thấy tin này, Trình Thiên Lam cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên. Theo như những gì mà cô đã tìm hiểu về Tống Thừa Huân thì trước nay anh vốn chẳng nhận lời làm gương mặt trang bìa của bất cứ tạp chí nào, kể cả những trang báo Luật nổi tiếng. Việc Tống Thừa Huân nhận lời như thế quả thật rất bất ngờ.

- Tại sao anh ta lại đồng ý trở thành gương mặt trang bìa cho tạp chí của chúng ta vào tháng sau vậy? Ban đầu tôi không nghĩ một người kín đáo như anh ta lại nhận lời dễ dàng như thế.

- Tổng biên tập, thật ra Tống Thừa Huân có một yêu cầu.

- Yêu cầu gì?

- Tống Thừa Huân nói là ngoài việc đồng ý trở thành gương mặt trang bìa của ESTINA Men, anh ta còn muốn được gặp cô nữa.

Quả thật, yêu cầu này của Tống Thừa Huân khiến Trình Thiên Lam hết sức bất ngờ và cô cũng vì điều này mà bật cười. Anh không yêu cầu nâng giá tiền mời, không yêu cầu những điều vô lý mà những người nổi tiếng khác đều đưa ra, mà chỉ muốn gặp cô. Nhưng rốt cuộc là tại sao Tống Thừa Huân anh lại muốn gặp Trình Thiên Lam cô?

- Anh ta quả thực đưa ra yêu cầu này?

- Đúng như vậy ạ.

- Được rồi, cũng chỉ là gặp mặt thôi mà. Tôi đồng ý với yêu cầu này của Tống Thừa Huân.

Nói chuyện thêm một lúc thì Phùng Đống nhanh chóng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Trình Thiên Lam.

……………………………

Khi nhận được điện thoại từ Phùng Đống, Tống Thừa Huân đang ngồi uống café với Tôn Hạo ở gần văn phòng luật.

Anh đặt điện thoại lên bàn, uống một ngụm nhỏ café rồi nói:

- Trình Thiên Lam đã đồng ý sẽ gặp mặt mình rồi. Theo như biên tập Phùng của ESTINA vừa gọi đến thì Trình Thiên Lam sau khi nghe xong đã ngay lập tức đồng ý.

- Có vẻ như Trình Thiên Lam cũng không suy nghĩ quá nhiều về việc cậu muốn gặp cô ta thì phải.

- Ừ.

- Nhưng mà Thừa Huân này, thật sự cậu vẫn muốn tìm lại được Trình Gia Nghi thông qua Trình Thiên Lam hay sao? Cứ cho là cậu tìm được Trình Gia Nghi đi, nhưng mọi chuyện về sau sẽ như thế nào chứ? Có thay đổi được nữa không? Cậu sống như bây giờ không phải là tốt hơn à?

Tống Thừa Huân lắc đầu, Tôn Hạo còn nghe rõ thấy tiếng anh thở dài và nụ cười nhạt nhẽo trên môi:

- Không biết nữa, nhưng thật sự chính bản thân mình cũng không hiểu là tại sao mình lại muốn đi tìm Trình Gia Nghi đến như vậy. Mình cứ có cảm giác chuyện 7 năm trước có một uẩn khúc gì đấy. Chính vì thế mà mình không thể cứ thế bỏ qua được.

- Nhưng…

- Nhưng, nếu như mình không thể tìm được Trình Gia Nghi thông qua Trình Thiên Lam, mình sẽ từ bỏ. Giống như các cậu đã từng nói, có Trình Gia Nghi hay không thì cuộc sống của mình vẫn trôi qua như vậy thôi, chẳng có gì thay đổi cả.

Tôn Hạo nghe thấy thế thì gật đầu, nói: - Được rồi, nếu như cậu vẫn kiên quyết như vậy thì mình cũng chẳng ngăn cản nhiều. Cứ làm theo ý của cậu đi. Nhưng mình vẫn mong cậu mau chóng quay trở lại và sống một cuộc sống bình thường.

- Cảm ơn cậu.

Bất giác, Tống Thừa Huân lại hướng ánh mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Tôn Hạo nói rất đúng, không có Trình Gia Nghi, cuộc sống của Tống Thừa Huân anh vẫn như vậy, không có Trình Gia Nghi, cuộc đời của anh cũng chẳng có mấy thay đổi.

Nhưng Tống Thừa Huân vẫn muốn tìm lại Trình Gia Nghi như tìm lại mảng ký ức màu đen của 7 năm trước. Chính bản thân Tống Thừa Huân cũng cảm thấy bất an, liệu năm đó đã có chuyện gì xảy ra?

………………………….. Biệt thự của Trình gia.

Trình Thiên Lam mang theo một tách trà nóng đặt lên trên chiếc bàn ở ngoài ban công, mỉm cười nhìn bố cô và nói:

- Cố Phong bảo con mang túi trà này về cho bố, anh ấy bảo nó rất ngon. Bố thử xem có hợp khẩu vị không.

- Thằng bé Cố Phong này đúng là rất biết quan tâm đến mọi người. Dù không nói ra nhưng nó vẫn biết là bố có sở thích uống trà. Con gái à, bố rất thích Cố Phong đấy.

Trình Thiên Lam ngồi xuống ghế bên cạnh, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như vậy nhưng lại có ý trêu đùa:

- Con biết, trong lòng bố thì Cố Phong rất rất tốt. - Thì thế, đã biết rồi mà còn như vậy nữa sao? Bao nhiêu năm qua, con với Cố Phong thân thiết như vậy mà chưa từng nghĩ đến việc thay đổi mối quan hệ à?

- Ý bố là gì vậy? Cái gì mà thay đổi mối quan hệ chứ? Bọn con không làm bạn thì có thể làm gì đây?

Ông Trình Cẩm Hoa uống một ngụm trà nhỏ rồi lại đặt tách trà xuống bàn. Hai bàn tay ông đan xen vào nhau rồi đặt lên đùi.

- Thiên Lam, bố biết lời bố nói con chắc chắn là sẽ hiểu. Con nhìn xem, con cũng 27 tuổi rồi đây này, tuy không quá già cũng chẳng còn trẻ nhưng cũng phải đi tìm cho mình một người đàn ông chứ. Mà cũng chẳng cần phải tìm kiếm đâu xa, Cố Phong ở ngay bên cạnh con rồi đấy. Tuy Cố Phong không phải là một người xuất thân trong gia đình có gia thế, nhưng con thấy không, thằng bé này rất biết quan tâm đến người, lại tốt tính và có học thức nữa. Người đàn ông như Cố Phong, con có đốt đuốc đi tìm cũng chẳng thấy người thứ 2 đâu.

- Bố, con cũng chẳng muốn đốt đuốc đi tìm người đàn ông của con đâu. Chẳng phải người ta vẫn có câu “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng” hay sao? Nếu con và Cố Phong thật sự có duyên thì sớm muộn cũng sẽ ở bên nhau thôi.

- Con bé này, toàn kiếm cớ biện minh. - Con đâu có kiếm cớ biện minh. Chỉ là con và Cố Phong có duyên gặp gỡ nhưng không thể ở bên nhau với tư cách tình nhân được đâu.

Trên gương mặt ông Trình Cẩm Hoa hiện lên rõ ràng vẻ không vui nhưng ông vẫn cố nói:

- Con à, người ta cũng có câu “Hãy biết trân trọng những người xung quanh mình” đấy. Bố cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Cố Phong đối tốt với con như vậy, nhìn là biết thằng bé đó có tình cảm với con rồi. Con ấy hả, nên kết hôn với người yêu con thì hơn.

- Nhưng dù có như thế nào thì con cũng phải xem xét đã. Thà lấy chồng muộn còn hơn lấy nhầm chồng.

- Đấy, là bố bảo với con rồi nhưng mà con không nghe. Sau này mà Cố Phong thích người khác thì con đừng có trách. Lúc đấy muốn hối hận cũng không kịp đâu.

- Con sẽ không hối hận.

Ông Trình Cẩm Hoa thật sự cảm thấy đứa con gái này có phần ngang bướng, giống như ông ngày trước vậy. Nhưng ông thật sự rất thích Cố Phong và luôn cho rằng, anh sẽ chăm sóc tốt cho Trình Thiên Lam. Thế mà Trình Thiên Lam lại cứ từ chối, dù thế nào thì ông cũng cảm thấy không được thoải mái.

-Vậy những vấn đề khó khăn ở tòa soạn báo con đã giải quyết được chưa? Có cần bố đưa ra một vài ý kiến cho không?

- Không cần đâu ạ, con đã giải quyết xong rồi ạ.

- Nhanh vậy sao? Con dùng cách gì?

- Con đã giao cho biên tập Phùng đi gặp và mời luật sư nổi tiếng Tống Thừa Huân trở thành gương mặt trang bìa của ESTINA Men tháng sau. Và anh ta đã đồng ý.

Nghe thấy Trình Thiên Lam nói vậy, ông Trình Cẩm Hoa bỗng nhíu mày nói:

- Tống Thừa Huân? Có phải là cậu luật sư nổi tiếng nhất thành phố B hiện tại không? Bố nghe mấy người bạn nói Tống Thừa Huân chưa từng lên tạp chí lần nào và cũng không muốn lên mà?

- Nhưng lần này anh ta lại đồng ý rồi đấy ạ. Hơn nữa, Tống Thừa Huân chỉ đưa ra một yêu cầu nói rằng, nếu như con gặp anh ta thì anh ta sẽ nhận lời làm gương mặt trang bìa cho ESTINA.

- Cậu ta muốn gặp con? Chỉ đơn giản như vậy?

Trình Thiên Lam gật đầu, lại nói:

-Và con cũng đã đồng ý gặp Tống Thừa Huân rồi. Cũng chỉ là gặp mặt thôi mà, chẳng có gì khó khăn cả.

- Nếu như Tống Thừa Huân đã đồng ý trở thành gương mặt đại diện của ESTINA Men tháng sau thì coi như những dự kiến của con đã thành công được một nửa. Chỉ còn chờ xem doanh thu tháng sau như thế nào nữa thôi. Yên tâm đi, bố luôn ủng hộ con.

- Thì con biết là bố vẫn luôn ủng hộ con mà.

Ông Trình Cẩm Hoa mỉm cười nhìn Trình Thiên Lam:

- Nếu như có chuyện gì khó khăn thì con cứ nói với bố, không cần che giấu gì cả. Bố con mình sẽ cùng vượt qua mọi khó khăn. - Con biết rồi, cảm ơn bố. Mà cũng khá muộn rồi, bố cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, thức khuya quá cũng không tốt.

- Ừ, bố biết rồi, con cứ đi nghỉ đi, ngày mai còn đi làm nữa. Bố ngồi ở đây một lúc rồi sẽ về phòng.

- Vâng, chúc bố ngủ ngon.

Nói xong, Trình Thiên Lam rời khỏi ban công đi về phòng. Ông Trình Cẩm Hoa vẫn nhàn nhã ngồi đấy thưởng trà ngắm cảnh đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.