Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh

Chương 47: Chương 47: Đây là nhà của em




Lục Vân Trạm nhăn trán lại, trong lòng lửa giận lôi đình, nhưng nhìn thấy người phụ nữ trước mắt, chẳng có cách nào.

“ Đây chính là nhà của em!” Gần như câu nói bật ra từ kẽ răng, từng lời từng chữ nói: “ Ngôn Tiểu An, tôi nói cho cô biết, đây chính là nhà của cô. Nhà cả đời của cô.”

Đây không phải nhà của cô!

“ Lục Vân Trạm, anh để tôi đi!” Ngôn Tiểu An trừng mắt nhìn: “ Anh đây là giữ người phi pháp! Tôi phải báo cảnh sát bắt anh!”

Cô tức giận hét lên.

Lục Vân Trạm cười khẩy, cầm điện thoại ném đến trước mặt cô.

..........ý gì đây?

Ngôn Tiểu An nhìn chiếc điện thoại trước mặt, không hiểu.

Lục Vân Trạm cố kiềm chế cơn giận: “ Gọi đi! Điện thoại đưa cô rồi, cô báo cảnh sát đi. Gọi đi, sững người làm gì chứ?”

Ngôn Tiểu An do dự một lát, sau đó, bực tức cầm lấy điện thoại nói: “ Gọi thì gọi!”

“ Alo, 110 phải không? Tôi muốn báo cảnh sát! Tôi bị người ta cầm tù!.........Đúng! Địa chỉ, địa chỉ là “ Lan Uyển”.....đúng, chính là “ Lan Uyển” trên đường Vị Hà Nguyên.........Cái gì? Không nhận? Tôi bị người ta cầm tù, tại sao lại không ai quản chứ?.......Tút tút tút tút..”

Ngôn Tiểu An bực tức tắt máy, ngẩng đầu lườm Lục Vân Trạm: “ Là anh có đúng không? Là anh! Chắc chắn là anh nhúng tay vào! Lục Vân Trạm, anh là đồ bỉ ổi! Anh hèn hạ!”

Nói xong, cầm điện thoại lên ném về phía Lục Vân Trạm.

Người đàn ông nghiêng đầu, điện thoại đã bay qua đầu hắn, đập vào tường đằng sau: “ Này...... Ngôn Tiểu An, tại sao tôi chưa từng biết, tính cách cô xấu như thế chứ? Cô xem cô làm thế giống gì chứ?”

Chắc chắn là học của An Lan.

Nếu không, tại sao Ngôn Tiểu An sau khi rời khỏi hắn, lại thay đổi rồi.

Ngôn Tiểu An cáu giận, đột nhiên xuống giường, bước chân đi nhanh ra ngoài cửa.

Nhưng dù cho tốc độ của cô có nhanh, cũng không nhanh bằng Lục Vân Trạm.

Hắn đưa tay ra, dễ dàng ôm Ngôn Tiểu An vào lòng.

“ Lục Vân Trạm! rốt cuộc anh muốn làm gì!”

“ Suỵt~ Đừng động,” Người đàn ông đột nhiên tiến sát Ngôn Tiểu An, nghiêng đầu dựa trên vai cô, thì thì bên vai cô: “ Đừng động, để anh dựa vào một lát.”

Ngôn Tiểu An cảm thấy khó hiểu.....có gì đó mơ hồ. Lẽ nào là cô nghe nhầm sao?

Tại sao trong giọng nói, lại có gì đó ngọt ngào ấm áp?

Tại sao, hắn dường như đang cầu xin cô?

Ngôn Tiểu An sững người, sau đó, lắc đầu tự chế giễu mình......nhất định là do cô nghĩ quá nhiều.

Lục Vân Trạm à! Đây chính là Lục Vân Trạm! Lục Vân Trạm hận cô đến tận xương tủy.

Tại sao có thể dùng lời lẽ ngọt ngào mà nói với cô chứ?

Có lẽ.........đây chỉ là một giấc mơ?

Một bàn tay lạnh giác, chầm chậm sờ lên bụng cô. Ngôn Tiểu An giật mình, cúi đầu nhìn............sắc mặt trắng bệch.

Lấy hết sức lực, đẩy người đàn ông đang ôm mình ra, hai tay Ngôn Tiểu An giữ bụng mình che chắn, cảnh cáo người đàn ông đó: “ Lục Vân Trạm! anh đừng có là hại con của tôi!”

Lục Vân Trạm loạng choạng.......hắn, làm hại con của cô?

Lời nói này, lại nghe từ ai vậy?

“ Ngôn Tiểu An, lại đây.” Lục Vân Trạm vẻ không vui nhìn người phụ nữ đó đang né tránh hắn, vẫy vẫy tay Ngôn Tiểu An đang đứng nép trong góc, ngữ khí rất không vui: “ Lại đây, nghe lời.”

Ngôn Tiểu An còn lâu mới qua đó.

Nhìn ánh mắt Lục Vân Trạm, giống như đang phòng trộm.

Nhìn Lục Vân Trạm xem ra như đang muốn mắng người.

Mặt tối sầm lại, bước nhanh đến gần Ngôn Tiểu An, kéo cô từ trong góc nhà ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.