Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?

Chương 66: Chương 66: Ông ta là ba em




Tiếng chuông điện thoại điếc tai phá vỡ bầu không khí thanh tĩnh hiếm có.

Tô Mộc Cầm nhướn người lấy di động của Thẩm Tư Thanh.

Cô giật mình khi nhìn thấy hai chữ “Tùy Lỗi” trên màn hình.

Nhớ đến chuyện ngày hôm qua, chuyện mà Tùy Vũ Thần đã nói cô là con gái ruột của ông ấy, nếu điều đó là sự thật, không phải Tùy Lỗi trên danh nghĩa sẽ là anh trai cùng cha khác mẹ với cô hay sao?

Điều đó trong lúc nhất thời cô không thể chấp nhận nổi!

Tô Mộc Cầm đang không biết nên bắt máy hay từ chối cuộc gọi thì Thẩm Tư Thanh đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô đưa di động cho hắn.

“Là ai vậy?” Giọng của Thẩm Tư Thanh vẫn còn đang khàn khàn vì mới ngủ dậy, nhưng lại hết sức dịu dàng.

Tô Mộc Cầm cắn môi trả lời, “Là Tùy Lỗi.”

Thẩm Tư Thanh hơi trầm mặc, hắn cầm lấy di động, bắt máy ngay trước mặt cô.

Tiếng nói lạnh lùng của Tùy Lỗi vang lên rõ mồn một bên tai.

“Tư Thanh, cậu làm vậy là có ý gì? Ba anh rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến cậu phải ra tay nhẫn tâm như vậy?”

Thẩm Tư Thanh day trán, nhíu sâu mày kiếm lại, hắn tựa vào đầu giường, bình thản nói, “Anh, em làm vậy hoàn toàn có nguyên nhân, ngày hôm qua, suýt chút nữa ông ta đã làm hại đến Mộc Cầm, hơn nữa trong công ty, em còn phát hiện ra, vốn của công ty bị ba anh rút mất mười ngàn vạn, hai chuyện đó đã đủ khiến em tống ba anh vào tù rồi.”

“Không thể nào...” Tùy Lỗi hoàn toàn không tin.

Cảm nhận được thân thể bên cạnh hơi động đậy, Thẩm Tư Thanh liền ôm cô vào lòng, sau đó mới trả lời, “Anh, chuyện này đều có bằng chứng rõ ràng, e rằng ba anh sẽ không thể thoát tội được.”

“Cậu tính làm thật hay sao? Ông ấy là ba anh! Cậu không thể giảm nhẹ tội cho ông ấy hay sao?” Tùy Lỗi lạnh lùng nói.

“Tùy Lỗi, anh cũng biết thoái thoát tiền của công ty sẽ ảnh hưởng lớn đến cổ đông như thế nào, nếu như em không làm, bọn họ cũng sẽ làm, nhưng anh yên tâm, em sẽ cố gắng giúp anh...” Thẩm Tư Thanh trả lời.

“Được, anh nhờ cậu chỉ có vậy...”

Sau khi cúp máy, Thẩm Tư Thanh mới liếc mắt nhìn vào gương mặt trầm tĩnh của cô, hơi nâng khóe miệng, đặt lên trán cô một nụ hôn chào buổi sáng, sau đó dịu dàng nói, “Đang nghĩ gì vậy?”

Tô Mộc Cầm từ trong ngực của hắn ngước lên, giọng điệu run rẩy có chút mơ hồ không rõ, “Tư Thanh, chuyện ngày hôm qua em nói muốn nhờ anh một chuyện, hôm nay anh có thể làm giúp em hay không?”

Thẩm Tư Thanh gật đầu, “Được, có chuyện gì?”

Tô Mộc Cầm cắn môi, lời nói muốn nói lại không thể nói ra, cô ngước mắt lên nhìn vào mắt hắn, thật lâu mới run giọng nói, “Có thể giúp em xét nghiệm DNA của em và Tùy Vũ Thần hay không?”

Thẩm Tư Thanh nhíu mày, khuôn mặt trở nên âm trầm, “Em nói vậy là có ý gì?”

Cô cắn môi, hơi cụp mắt xuống che giấu đáy mắt đang dậy sóng, nhỏ giọng nói, “Hôm qua ông ta nói ông ta là ba ruột của em, cho nên em mới muốn xét nghiệm DNA để xác nhận sự thật này.”

Thẩm Tư Thanh vẫn nhớ tới cảnh lúc ông ta bị giải lên xe cảnh sát, hắn đứng ngay gần đó.

Lúc đó Tùy Vũ Thần không rời mắt khỏi cô.

Kể cả khi xe cảnh sát đã đi xa, ông ta vẫn quay người, dán mặt vào tấm kính dõi theo bóng dáng của cô.

Hóa ra, ánh mắt ông ta không còn vẻ ung dung mà chỉ còn lại nét bi thương trong giờ phút biệt ly và nỗi nhớ đó lại có ý nghĩa như sự hối hận của người cha đối với con gái của mình.

Có chút không thể tin được, nhưng nét mặt lạnh lùng của hắn lại khiến cô không biết rốt cuộc lúc này hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Nếu thật sự ông ta là ba em thì sao? Em không cảm thấy hối hận khi làm vậy sao?” Thẩm Tư Thanh ôm chặt cô vào lòng, muốn an ủi sự yếu đuối hiện giờ của cô.

Tô Mộc Cầm lắc đầu, vùi sâu vào trong lồng ngực của hắn, nghe từng nhịp tim trầm cổn đang đập, khẽ nói, “Có lẽ em nên bình tĩnh suy nghĩ vấn đề này một chút, tuy rằng sự việc này rất khó chấp nhận, nhưng em vẫn muốn đối mặt với nó, hơn nữa ngày hôm qua, em cũng cảm nhận được tình cảm thật sự của ông ta, tuy rằng khiến em sợ hãi, nhưng không hiểu sao nó lại khiến em rất cảm động...”

Thẩm Tư Thanh mím môi, khóe mắt hiện lên vẻ lo lắng, “Ông ta sẽ phải ngồi tù, đến lúc đó em có trách anh hay không?”

“Em...” Hít sâu một hơi, Tô Mộc Cầm lắc đầu, “Em không trách anh...”

Làm sao có thể trách hắn được đây?

Chuyện thoái thoát nguồn vốn của công ty là một tội nghiêm trọng, giống như lúc nãy hắn đã nói, nếu như hắn không làm vậy, cũng sẽ có người khác ra tay trước, nếu hắn đã nói như vậy thì còn có quyền gì trách hắn đây?

Thẩm Tư Thanh im lặng không nói thêm câu gì, hắn cũng biết, bây giờ có nói thêm cũng sẽ trở nên thừa thải.

Hai người im lặng rất lâu, tuy rằng trầm mặc, nhưng cả hai đều rất hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, cho nên cứ duy trì tư thế ôm nhau như vậy, cho đến khi cả hai đều chìm vào giấc ngủ sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.