Nga Mỵ

Chương 56: Chương 56: sư muội khống




Chu Chu kích động mắt cơ hồ phát sáng luôn, sáu vạn khối linh thạch a! Nàng ở Ứng Bàng Phong mỗi tháng môn phái cho nàng nhiều nhất mười khối hạ đẳng linh thạch, bởi vì nàng là đệ tử nhập thất của trưởng lão Kết Đan mới có đãi ngộ đặc thù.

Doãn Tử Chương rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, yêu cầu đối phương đem năm vạn khối linh thạch hạ đẳng trong đó đổi thành năm trăm khối linh thạch thượng đẳng.

Khoản giao dịch này cho dù là tại địa phương như vậy của Phần thành, cũng không tính là mua bán nhỏ, song phương phải kiểm tra giao hàng linh thạch cùng đan dược rõ ràng, hơi mất chút thời gian, lúc lão giả không nhịn được nói bóng nói gió thân phận người luyện đan, hai người đều hàm hồ cho qua.

Cuối cùng lúc lão giả đưa bọn họ rời đi còn lần nữa dặn dò, nếu như còn có đan dược khác, không kể là phẩm cấp gì cũng xin ưu tiên bán cho bọn họ.

Doãn Tử Chương cùng Chu Chu đi tới cửa Thiên Công phường, đúng lúc đụng vào cái người hung dữ, chính là đứa trẻ tự xưng “Lão Tử”, dường như hắn cùng cái người trẻ tuổi lúc trước ra mặt khuyên, đã làm xong mua bán, đang đứng ở trước cửa tiệm không coi ai ra gì cười nói lớn tiếng.

Tiểu hài tử giơ một cây trâm thủy tinh màu hồng nhạt dưới ánh mặt trời khoa tay múa chân, âm thanh ríu rít nói: ” Tiểu sư muội Lão tử thấy cái trâm gài tóc này, chắc hẳn sẽ ưa thích, Tiếu lão huynh, đa tạ ngươi!”

“Khách khí khách khí, sư muội của lão đệ thật sự là có phúc khí, có một sư huynh có bản lãnh lại thương yêu nàng như vậy.” Người trẻ tuổi họ Tiếu nịnh bợ nói.

“Hắc hắc hắc, sư muội dùng làm gì? Không phải là để cho sư huynh sủng ái sao, Lão Tử chờ sư muội này đợi đã nhiều năm! Năm đó Lão Tử nhất thời không xem xét kỹ, lại để cho lão Nhị khốn nạn kia tiên hạ thủ vi cường, bây giờ làm gì cũng đến phiên Lão Tử chứ!” Tiếng cười đứa trẻ hết sức dâm đãng, hơn nữa khẩu khí lúc nói đến hai chữ “Sủng ái”, rất khó làm cho người ta không suy nghĩ lệch hướng.

“Ồ? Lệnh sư lại mới thu đệ tử? Chúc mừng chúc mừng! Lệnh sư nhận đệ tử ai cũng là nhân trung long phượng, vị tiểu sư muội này tất nhiên cũng rất nổi bật đây”. Thanh niên họ Tiếu nịnh nọt nói.

Đứa trẻ nghe xong lời này hết sức hưởng thụ: “Dĩ nhiên, tiểu sư muội của Lão Tử tất nhiên là mỹ nhân đáng yêu nhu thuận nghe lời, chậc chậc! Lão Tử nghĩ tới thật hưng phấn!”

Ánh mắt Chu Chu bị cây trâm thủy tinh xinh đẹp hấp dẫn, không chú ý dưới chân, ra cửa sai giờ suýt chút bị cánh cửa làm trật chân,té như hó gặm bùn, may là Doãn Tử Chương nhanh tay đỡ lấy nàng.

Chu Chu sợ bị mắng, vội vàng tỏ vẻ mặt lấy lòng nói: “Thật cảm tạ sư huynh!”

“Hử?” Đứa trẻ đang chống eo cười to nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng “Sư huynh” ngọt ngào mềm mại tinh thần lập tức tỉnh táo, dừng nụ cười quay đầu đi nhìn.

Hắn vừa nghiêng đầu, Chu Chu cùng Doãn Tử Chương liền thấy rõ dung mạo của hắn, đứa trẻ ngũ quan xinh đẹp tinh sảo, da thịt non mịn trắng hồng, lông mày dài nhập vào tóc mai đen như mực, hiển nhiên là bộ dáng tiên đồng trong bức tranh, cùng lời nói thô bỉ của hắn tạo thành tương phản thật lớn.

Chu Chu chưa bao giờ nhìn thấy hài tử xinh đẹp như vậy, không nhịn được nhìn thêm mấy lần, lại nghe đứa bé kia nặng nề hừ một tiếng, khuôn mặt ghét bỏ phun một câu: “Người xấu xí!”

Hắn mắng xong Chu Chu còn không đã nghiền, quét hai mắt qua Doãn Tử Chương có dáng ngoài bình thường, giễu cợt nói: ” Nhanh trở về nói với sư phụ ngươi đem đồ xấu xí này đuổi ra khỏi phái, nữ nhân xấu như vậy còn không biết xấu hổ đòi làm sư muội người ta? Ngươi mang người sư muội xấu xí ra cửa, không cảm thấy mất thể diện sao? Nếu ta có một sư muội xấu như vậy,sẽ không dám mang theo ra ngoài chào hỏi rồi!”

Kể từ khi Chu Chu nương nhờ vào đại ác nhân Doãn Tử Chương, nhất là mấy tháng gần đây hiển lộ ra thiên phú luyện đan ưu việt, đã không còn người ở trước mặt triệt để khinh bỉ nàng vậy rồi, bất quá nàng từ trước đến giờ không quá để ý những điều này ù ù cạc cạc bị miệng người công kích, cho nên giống như không nghe thấy lôi kéo Doãn Tử Chương rời đi.

Nàng rõ ràng cảm giác được, thời điểm đi qua bên cạnh tiểu hài tử, Doãn Tử Chương thản nhiên liếc nhìn đứa bé, Chu Chu sợ hắn phát tác nổi lên xung đột cùng đứa bé kia, càng thêm tăng nhanh cước bộ, kéo hắn rời khỏi Thiên Công phường.

Đứa bé kia không hiểu sao cảm thấy có chút lạnh, bất quá rất nhanh liền không xem ra gì, phất tay cùng thanh niên họ Tiếu cáo biệt rời đi.

Hai người Doãn Chu rời đi không lâu, thì một gã trung niên cao gầy đi vào phòng giám bảo Thiên Công phường, lão giả tóc trắng vừa thấy hắn vội vàng đứng dậy đón chào, cung kính hành lễ kêu một tiếng”Lao sư thúc” .

Bọn họ đều là đệ tử Thống Chướng Phái, người trung niên cao gầy tên là làm Lao Bất Tư, là đạo sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, ở trong môn phái rất có địa vị, hôm nay vừa lúc đến tuần tra Phần thành. Lão giả tóc bạc tên là Bạch Khoái Nhạc, tư chất bình thường, tuổi đã hơn bảy mươi đã dừng bước tại Luyện Khí kỳ tầng bốn, thành tựu có hạn bất quá coi như có kiến thức rộng rãi, cho nên bị cắt cử đến Phần thành đảm nhiệm chức giám bảo sư Thiên Công phường.

Giao dịch mới vừa rồi không thể coi thường, Bạch Khoái Nhạc từng đặc biệt xin qua chỉ thị Lao Bất Tư trước, sau khi Lao Bất Tư càng nghĩ càng không đúng, cho nên không nhịn được chạy tới muốn ngăn hai khách nhân bán đan dược rời đi, đáng tiếc lại bị việc trì hoãn đến chậm một bước.

Bạch Khoái Nhạc nghe rõ ý đồ đến của hắn, vội vàng xung phong nhận việc nói: “Sư điệt ta nhớ được hình dáng tướng mạo bọn họ, lập tức vẽ lại rồi cho người tìm kiếm kỹ, có lẽ trong một hai ngày sẽ có tin tức.”

Lao Bất Tư lắc đầu nói: “Được rồi, bọn họ hơn phân nửa cũng là thay đổi hình dáng tướng mạo tu vi, nếu không một Luyện Khí kỳ tầng hai, cùng một người không có chút tu vi nào, làm sao có thể có nhiều đan dược thượng đẳng như vậy? Coi như là đan dược hạ đẳng, môn phái bình thường hoặc thế gia cũng sẽ không lấy ra bán cho chúng ta một lần mấy ngàn viên.”

“Ta chỉ là tò mò rốt cuộc người nào có thuật luyện đan cao siêu như thế lại hết lần này tới lần khác không biết người biết của đi luyện loại nhất phẩm đan dược này. Ai. . . Nếu như Thống Chướng phái chúng ta có thể chiêu nạp được lục phẩm đỉnh Luyện Đan Sư Trịnh Quyền, thì đã sớm tấn nhập hàng ngũ môn phái trung đẳng rồi!”

“Những đan dược này có phải là Trịnh Quyền hay không. . .” Bạch Khoái Nhạc linh cơ vừa động hỏi.

“Làm sao có thể? Chúng ta có được nhóm đan dược này rồi, không dám nói thực lực lập tức tăng cường bao nhiêu, cũng đã đủ để cho rất nhiều đệ tử Luyện Khí kỳ đột phá lên cấp bình cảnh, Thánh Trí phái cũng không có thể thiếu nhiều linh thạch, như thế nào sẽ làm loại chuyện có lợi cho đối thủ này? Trịnh Quyền muốn bán đan dược đổi lại linh thạch, một quả lục phẩm đan dược có thể đưa ra giá trên trời, cần gì làm phiền toái như vậy?”

Hai người phỏng đoán hồi lâu cũng không có kết luận, chỉ đành phải tạm thời để xuống chuyện này.

Doãn Tử Chương cùng Chu Chu vòng vo vài vòng đường phố trong thành, xác định phía sau không người nào theo dõi, liền tìm nơi kín đáo một lần nữa biến hóa quá dung mạo trang phục, Doãn Tử Chương dùng chuỗi đồng tiền đem tu vi của mình hoàn toàn che dấu, hai người cùng nhau một lần nữa đi trên đường, nhìn qua chính là một đôi nam nữ tuổi trẻ người phàm diện mạo bình thường.

Từ lúc Chu Chu có trí nhớ tới nay không phải là ở Chu gia thôn cũng là ở trên núi Thánh Trí, chưa bao giờ nhìn thấy chợ náo nhiệt như thế, hơn nữa toàn bộ đan dược đã bán ra, kiếm được một khoản lớn, tâm tình tốt tới cực điểm, nhìn cái gì đều mới lạ thú vị, mặc dù Doãn Tử Chương thỉnh thoảng khinh bỉ ánh mắt thưởng thức của nàng, bất quá coi như rất có kiên nhẫn thuận theo đi dạo cả ngày.

Màn đêm buông xuống, hai người tìm khắp nơi thấy được một tửu lâu thoạt nhìn không tệ, trong một phòng trang nhã trên lầu hai tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống dùng cơm.

Lúc tính tiền Chu Chu lơ đãng liếc nhìn lầu dưới, chợt phát hiện một thân ảnh quen thuộc, không nhịn được liền kéo ống tay áo Doãn Tử Chương nói: “Ngươi nhìn chỗ kia, hình như là. . . Sư phụ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.