Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 175: Chương 175: Dẫn Lang Nhập Thất! Khả Phạ Đích Âm Mưu






Tám thiên quân cùng Thải Vân Tiên Tử không ngờ Kim Quang thánh mẫu không để ý gì tới lần thương nghị lúc trước, tức thì kinh hãi, vội vàng đặt rượu xuống, nhắm hướng Kim Quang trận bay tới.

Tới ngoài Kim Quang trận, chỉ thấy Hạm Chi Tiên cũng đang đứng tại đó, đang lo lắng nhìn kim quang chớp động trong hoàng vụ, Tần thiên quân vội hỏi: “Hạm Chi đạo hữu, vì sao Kim Quang trận lại thành thế này?”

Hạm Chi Tiên vẻ mặt lo lắng nói: “tôi cũng không biết, vừa rồi thấy hắn theo Kim Quang đạo hữu vào trận, còn có vẻ rất bình tĩnh, không biết vì sao, Kim Quang trận lại hoàn toàn phát động thế này!”.

Nói xong, liền muốn xông vào trận, bị Thải Vân Tiên Tử nhanh tay giữ lấy nói: “đạo hữu cứ từ từ! uy lực của Kim Quang trận này đạo hữu cũng biết, nếu mạo muội xông vào, tất bị hóa thành vũng máu, dù có tu vi Kim tiên cũng khó thoát kiếp số”.

Hạm Chi Tiên nóng nảy nói: “hắn chỉ có tu vi Chân tiên mà thôi, lại không có pháp bảo phòng ngự, làm sao ngăn được?”

Triệu thiên quân bên cạnh vốn người đa mưu, trầm ngâm nói: “Hạm chi đạo hữu chớ vội, như ý ta, Tiêu Dao đạo hữu chưa chắc đã có hung hiểm”.

Mọi người vội hỏi nguyên do, Triệu Giang đáp: “chúng ta đã sớm đồng ý, không được thương tổn tới tính mệnh Tiêu Dao đạo hữu, Kim Quang đạo hữu tuy có tính háo thắng, song không phải người không hiểu chuyện, sao lại đột nhiên cải biến chủ ý? Nhất định là Tiêu Dao đạo hữu có thần thông khác, khiến nàng không thể không phát động uy lực toàn trận. Giờ trận pháp đã vận hành lâu vậy vẫn chưa dừng lại, cứ như tôi xem, có khi Kim Quang đạo hữu mới là người cần lo lắng”.

Chúng nhân vừa nghe, đều thấy hữu lí. Hạm Chi Tiên nhớ lại lúc Trương Tử Tinh ở Nam Hải từng chiết xạ lại Âm dương kính của Xích Tinh Tử, trong lòng an tâm, nhưng đôi nhãn tình vẫn căng thằng nhìn vào kim quang không ngừng chớp động trong trận.

Không lâu, liền nghe thấy một âm thanh thanh thúy, tựa hồ như có gì vỡ vụn, sau đó vô số kim quang chớp động cũng từ từ tan biến, chỉ thấy trong hoàng vụ bước ra hai người, chính là Tiêu Dao tử và Kim Quang thánh mẫu.

Chúng tiên mừng rỡ, vội vàng bước lại nghênh đón, chỉ thấy Tiêu Dao tử hành lễ với Kim Quang thánh mẫu nói: “đa tạ đạo hữu nương tay, giúp tôi may mắn qua ải”.

Ánh mắt Kim Quang thánh mẫu lộ vẻ tán thưởng: “đạo hữu không cần khiêm tốn, vừa rồi nếu không phải ngài hạ thủ lưu tình, Kim Quang trận đã bị hủy rồi”.

Thì ra, vừa rồi tại lúc Kim Quang thánh mẫu quyết tâm dùng thực lực so cao thấp, phát ra bốn đạo kim quang, vẫn như cũ bị Trương Tử Tinh phản xạ lại. Kim Quang thánh mẫu thấy hắn dễ dàng ứng phó vậy, lòng háo thắng càng tăng mạnh, dần dần gia tăng số lượng và uy lực kim quang, cho tới lúc toàn lực phát động. Trương Tử Tinh thấy vậy, mở rộng diện tích của năng lượng kính lớn hơn, hoàn toàn bao bọc lấy bản thân như một cái lồng, bất kể kim quang vần vũ bên ngoài thế nào, hễ chạm vào cái lồng, lập tức bị phản xạ lại, không cách nào thương tổn đến Trương Tử Tinh. Lúc này, Trương Tử Tinh thao túng vũ khí trên ma khải, hướng tới một mặt kính liên tục bắn tới xuyên giáp đạn rất mạnh, lập tức bắn vụn mặt kính.

Kim Quang thánh mẫu thấy cảnh này, biết nếu cứ tiếp tục, 21 mặt gương sẽ hoàn toàn bị hắn phá hủy, lập tức ngừng kim quang lại. Trương Tử Tinh hiểu ý, cũng không công kích nữa, hai người cuối cùng dừng tay.

Trương Tử Tinh lúc đầu chọn Kim Quang trận cũng là đã tử tế suy nghĩ, nếu là trận pháp khác, hắn không có phương pháp chế ngự như thế này.

“Vừa rồi thắng cũng là may mắn, nếu Kim Quang đạo hữu có thể đem uy lực của 21 đạo kính quang hội tụ vào một điểm, tôi ắt sẽ khó tránh né”.

Hội tụ uy lực vào một điểm? Kim Quang thánh mẫu nghe lời, ánh mắt sáng lên, ẩn ẩn như ngộ ra thêm một loại diệu dụng của Kim Quang trận, tức thì mừng rỡ, hành lễ nói: “đa tạ đạo hữu chỉ điểm!”.

Trương Tử Tinh khiêm tốn vài câu, đưa ánh mắt chuyển lên người Hạm Chi Tiên. Hạm Chi Tiên thấy hắn bình an, vẻ mặt vốn lo lắng đã lui đi, trên mặt lại khoác một vẻ lạnh lùng như trước. Trương Tử Tinh vội lấy từ trong túi pháp bảo ra lễ vật đã chuẩn bị cẩn thận, hai tay đưa lên Hạm Chi Tiên: “ngày đó ăn nói hồ ngôn, khiến đạo hữu hiểu nhầm, trong lòng thực là xấu hổ, hôm nay đặc biệt lên đảo, thành tâm thỉnh tội, mong đạo hữu bỏ qua”.

Hạm Chi Tiên liếc mắt nhìn lễ vật của hắn, không thèm thu lấy, chỉ hừ lạnh một tiếng: “ngươi đã vào Kim quang trận, chuyện ngày trước coi như bỏ qua, nói gì tới tha thứ? Ta không phải là người không biết điều, ân cứu mệnh ngày trước, tất ghi nhớ trong lòng, ngày sau sẽ báo đáp”.

Trương Tử Tinh thấy ngữ khí nàng lãnh đạm, trong lòng càng thêm xấu hổ, nhất thời không biết phải làm gì. Tần thiên quân thấy vậy, bước ra chi viện nói: “không ngờ Tiêu Dao đạo hữu lại có thần thông như vậy, lại có thể phá được Kim Quang trận, hôm nay thừa dịp mọi người đông đủ, không bằng tát cả trở về, làm một bữa không say không về, thế nào?”

Chúng nhân đều có ý tác hợp hai người, nhất tề phụ họa. Hạm Chi Tiên lại nói: “tiên tửu kia của tôi chưa nhưỡng chế thành công, hãy để ngày khác đi”. Trương Tử Tinh lập tức nói: “tôi cũng hiểu chút nghiên cứu mỹ tửu, xin đạo hữu dẫn tôi tới xem, hoặc có thể trợ lực một chút”.

Hạm Chi Tiên lườm hắn một cái: “hôm nay ta thân thể không khỏe, muốn về động phủ nghỉ ngơi”.

“Đạo hữu chỗ nào không khỏe? tôi chỗ này có đan dược đây…”

Chúng tiên thấy hắn lẽo đẽo làm lành, tức thì buồn cười nói: “thời gian không còn sớm, chúng ta hãy về trước”.

Trương Tử Tinh thấy chúng nhân cưỡi mây bay đi, vội vàng bước lại, lại đưa lễ vật kia lên: “đạo hữu xin chớ tức giận, lần trước là tôi không tốt…”

Hạm Chi Tiên thấy chỗ này chỉ còn lại mình và Trương Tử Tinh hai người, trong lòng không khỏi khẩn trương, nói: “ta đã nói rồi, chuyện này tới đây là dứt, sau này chớ đề cập lại nữa. Ta muốn trở lại Kim Ngao đảo tu luyện, ngươi hãy về đi, ngày sau có việc gì lại tới nói chuyện sau”.

Trương Tử Tinh thấy mặt nàng đỏ bừng, rất là xinh đẹp, trong lòng rung động, cười nói: “lần sau tới chắc không phải vào Thập tuyệt trận nữa a”.

Hạm Chi Tiên liếc thấy ánh mắt nóng rực của hẳn, đâu dám đối mặt, chỉ thấy ngàn năm qua, đây là lần đầu trái tim đập mạnh thế này, lập tức quỷ thần xui khiến chộp lấy lễ vật của hắn, bỏ lại một câu: “nếu ngươi muốn tới, cứ tự tới đi!”.

Lời còn chưa dứt, nàng đã vội vàng cưỡi gió chạy đi, Trương Tử Tinh đưa mắt nhìn theo thân ảnh thon thả của nàng tiêu biến trong tầm mắt, không khỏi nở một nụ cười.

Chuyện tiếp sau đó phát triển rất thuận lợi, nội dung “đàm thoại” giữa Trương Tử Tinh và Bích Tiêu cũng từ thảo luận âm nhạc biến thành đôi lúc nói chuyện sinh hoạt ngày thường, nếu một ngày không liên hệ, hai người đều có chút gì không thoải mái. Đồng thời, số lần hắn tới “thăm” Kim Ngao đảo cũng tăng dần, Hạm Chi Tiên cuối cùng không tiếp tục lạnh lùng với hắn, hai người lại khôi phục cảm giác hòa hợp lúc đầu, chỉ còn lại một tầng giấy mỏng, tựa hồ có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.

Tại lúc này, cục thế thiên hạ lại bắt đầu phát sinh biến hóa.

Kẻ thù lâu đời của Đại Thương, Tây Khuyển Nhung, bắt đầu mãnh liệt tấn công biên cương, chư hầu xung quanh không địch nổi, từng đợt bỏ chạy. Cùng Đông Di tộc năm đó, Khuyển Nhung càng thêm tàn bạo, mỗi lần hạ một thành hoặc một nước tiểu chư hầu, liền lạm sát cướp bóc vô số, nếu có phản kháng, tức thì đồ sát. Định Tây Hầu Thái Bá, Trọng Ung vội vàng tập hợp quân đội chư hầu, liên hợp chinh phạt, song lại không địch nổi, chiến bại liên tiếp. Trước mắt Khuyển Nhung đã tiêu diệt mười mấy nước chư hầu, tình hình phía Tây hết sức nguy ngập.

Còn không chờ Trương Tử Tinh điều đại quân chinh phạt, Tây Kỳ tiếp tục truyền tới tin xấu: Định Tây Hầu Thái Bá, Trọng Ung tại lúc dẫn quân chiến đấu cùng Khuyển Nhung, không may trúng mai phục, toàn quân bị diệt, hai vị Định Tây Hầu cũng anh dũng hi sinh. Tây Kỳ giờ tạm thời do thứ tử Cơ Xương là Cơ Phát tạm lĩnh đại quân, ngoan cường ngăn chặn Khuyển Nhung xâm nhập, nhưng do đối phương thế mạnh, Cơ Phát cũng dần không địch nội, xin Thiên tử mau chóng phái binh mã chi viện.

Trương Tử Tinh nghe tin, lông mày dần nhíu chặt: Cơ Phát!.

Giờ Khương Tử Nha đã chạy tới Tây Kỳ, cũng không biết vẫn đang ẩn nặc hay đã đầu nhập Cơ Phát. Khuyển Nhung mấy năm nay khiếp sợ uy phong của Đại Thương cùng dần dần thu liễm, vì sao lần này lại cử binh xâm nhập. Mà thực xảo, cái đinh lớn nhất trong mắt Tây Kỳ là Thái Bá, Trọng Ung lại xảo hợp tại lúc này, bị Khuyển Nhung giết chết? để cho Cơ Phát nắm được Tây Kỳ?

Mấy loại “xảo hợp” kết hợp lại một chỗ, thực khiến Trương Tử Tinh không cách nào tin tưởng đây là ngẫu nhiên, nhưng nếu không phải, thì….

Nếu giả thuyết này là thật, thì Cơ Phát cùng Khương Tử Nha thực quá to gan, thậm chí nói, là điên rồ rồi.

Dẫn sói vào nhà!

Vì diệt trừ Thái Bá, Trọng Ung, chế tạo loạn thế, không tiếc dẫn ngoại tộc vào xâm lấn, đồ sát con dân của mình, hành động như vậy, thực khiến người ta phát run.

Hoặc giả, đây không chỉ là kế mưu của Cơ Phát mà Khương Tử Nha, mà là toán kế của vị Xiển giáo thánh nhân kia.

Trong mắt thánh nhân, quả thực có khái niệm “chúng sinh bình đẳng”, dưới thánh nhân, tất cả đều là kiến cỏ, mà trong kiến cỏ, cũng không thèm phân biệt nội ngoại, chỉ cần các ngươi tự tàn tự sát, chế tạo một cục thế thiên hạ đại loạn trong sát kiếp. Có chiến tranh, sẽ có tử thương, chết càng nhiều càng tốt, tựa như mua xổ số vậy, người mua càng nhiều, khả năng trúng thưởng càng lớn, kể cả nhân tộc có chết sạch, càng ít môn nhân Xiển giáo phải lên bảng. Loại tính toán này, sợ rằng chỉ có vị thánh nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn này mới có.

Nghĩ tới đây, Trương Tử Tinh không khỏi rùng mình.

Tình thế trước mắt càng ngày càng hung hiểm, Trương Tử Tinh lập tức định kế, lệnh Hoàng Phi Hổ làm chủ soái, Hồng Cẩm, Khương Văn Hoán làm phó soái, lĩnh tướng lĩnh bổn bộ cùng Cao Kế Năng, Cao Minh, Cao Giác, cùng Mai Sơn Lục Kiệt mới tới đầu, dẫn mười lăm vạn dại quân chinh phạt Khuyển Nhung.

Đội ngũ thế này, có thể tính là tương đối hào hoa, cho dù Khuyển Nhung bên kia có tiên nhân đạo sĩ, cũng có thể thủ thắng. Đồng thời, Trương Tử Tinh cấp cho Hoàng Phi Hổ một mật lệnh: đánh bại Khuyển Nhung xong, không cần lập tức trở về, mà tìm cớ đóng tại Tây Kỳ, khống chế cục diện, đồng thời nghiêm mật giám thị Cơ Phát, sau đó sẽ có người đem nhiệm vụ mới tới.

Hoàng Phi Hổ nhận lệnh, dẫn đại quân rời đi. Trương Tử Tinh thấy an tâm hơn một chút, song một tin tức tới ngay đó lại khiến hắn một lần nữa căng thẳng thần kinh.

Một vị tỷ muội khác của Diễm Phi nương nương tới thăm quý phi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.