Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 155: Chương 155: Đát Kỷ Hội Tiêu Dao






Bá Ấp Khảo đâu biết, hai khúc nhạc của “quốc sư” kia, một là bài “Bình Sa Lạc Nhạn”, hai là “Hồ Giả Thập Bát Phách”, đều là danh khúc thời hậu thế, có thể xưng làm tuyệt xướng đời sau, ngay cả mấy đoạn cáo biệt lúc cuối cũng lấy từ danh phổ “Cao Sơn Lưu Thủy”, do một vị danh gia cổ cầm đời sau trình diễn, giờ được phát ra thông qua Siêu Não, tuy cha con Cơ Xương đều giỏi cầm đạo, Bá Ấp Khảo càng là tinh thông, nhưng cầm nghệ thời này vẫn còn sơ cấp lắm, khúc phổ lại hữu hạn, sao có thể so với tinh hoa hậu thế đã được gọt giũa trăm ngàn lần?

Trương Tử Tinh đưa ánh mắt nhìn về phía Bá Ấp Khảo đang ngồi ngây ngốc nói: “Bá Ấp Khảo, quả nhân đã có nói trước, nếu cầm nghệ của ngươi thực vô song, sẽ chuẩn cho ngươi gặp mặt Cơ Xương. Nhưng giờ xem ra, cầm kỹ của ngươi tuy cũng là xuất chúng, song kém xa quốc sư, thực không xứng với bốn chữ thiên hạ vô song! Quả nhân niệm lòng hiếu của ngươi, không nỡ trị tội khi quân. Bộ Lễ sẽ sai người đem tam bảo kia trả lại, ngươi hãy lui xuống trước, chuyện này không bàn lại nữa, hạn trong 7 ngày phải rời khỏi Triều Ca”.

Lúc này, người phụ trách bộ lễ là Phương Mạn đứng dậy hỏi: “bệ hạ, lần này Bá Ấp Khảo tiến cống còn có 10 vị mỹ nữ, phải xử lý…”

Thiên tử liếc nhìn Đát Kỷ, lông mày nhíu lại, trừng mắt nhìn Phương Mạn một cái, khó chịu nói: “mỹ nữ…cũng đưa trả về dịch quán, lúc đó cùng theo Bá Ấp Khảo rời đi”.

Phương Mạn bị Thiên tử trừng mắt nhìn, đột nhiên tỉnh ngộ, lộ ra vẻ hối lỗi, gãi đầu gãi tai không dám nói gì thêm. Chúng thần đều cười người này cả đời thông minh, một phút hồ đồ, tự nhiên lại trước mặt Diễm phi nương nương sủng ái của Thiên tử, hỏi Thiên tử chuyện mỹ nữ. Lời này vừa ra, cho dù Thiên tử muốn lưu mấy mỹ nữ lại, cũng không tiện mở miệng trước mặt Diễm Phi nương nương.

Đát Kỷ hài lóng nhìn Phương Mạn một cái, gật đầu khen ngợi: “đã nghe qua tâm kế của Thượng đại phu, bộ Lễ trên dưới đều phục, hôm nay được thấy, quả không phải lời đồn”.

Thiên tử thấy Đát Kỷ khen ngợi Phương Mạn, lập tức hạ lệnh ban thưởng cho hắn. Mấy quần thần kia mới tỉnh ngộ, thì ra là như vậy! không khỏi ngầm bội phục thủ đoạn của Phương Mạn: làm vậy bề ngoài xem ra dại dột, khiến Thiên tử không vui, nhưng lại được Diễm phi nương nương thưởng thức và trọng thị, thực là cao minh. Chả trách người này có thể từ thân hàng tướng mà lại có thể được Thiên tử tín nhiệm, một bước lên giời, quả thực không phải ngẫu nhiên.

Bá Ấp Khảo không ngờ lần này đấu cầm thất bại, ngay cả cống phẩm mình dâng lên cũng bị Thiên tử trả lại, xem chừng chuyện này không sao xoay chuyển được nữa, sắc mặt xám như tro tàn, thiếu chút đứng không vững nữa.

Đát Kỷ cầm lấy kim bôi, châm đầy mỹ tửu, dịu dàng đưa cho Trương Tử Tinh nói: “hôm nay được nghe cầm âm của quốc sư, mới biết thế nào là cầm kỹ vô song, thần thiếp từ nhỏ yêu thích nhạc lý, có lòng muốn hướng quốc sư cầu kiến, xin truyền cầm đạo. Chờ thần thiếp học được quen thuộc, sớm hôm có thể giải khuây cho Bệ hạ, xin bệ hạ thành toàn”.

Trương Tử Tinh có chút bất ngờ với yêu cầu này, vừa rồi Bá Ấp Khảo bị mỹ mạo của Đát Kỷ làm mê mẩn, tuy thoáng qua rất nhanh song hắn vẫn nhìn thấy, trong nguyên tác không phải là Đát Kỷ nhìn trúng “nam sắc” của Bá Ấp Khảo, muốn mượn cớ học cầm câu dẫn sao? Giờ sao mục tiêu lại đổi thành vị quốc sự này? Chẳng nhẽ nói ả nhìn trúng gã toàn thân mặc giáp, không hề lộ mặt, còn thiếu chút nữa ra tay giết ả kia sao? Thực buồn cười!

Bất quá cũng phải nói lại, nếu Đát Kỷ muốn học theo nguyên tác đi câu dẫn Bá Ấp Khảo, Trương Tử Tinh cũng tuyệt không để điều này xảy ra, dù Đát Kỷ hắn không yêu thích thực lòng, nhưng dù sao cũng là đàn bà của hắn a, mà còn có dung mạo giống hệt Vũ Tiên nữa, Trương Tử Tinh nhất quyết không chịu làm vương bát đản, cắm lên đầu cái sừng to tướng a. Muốn đối phó Bá Ấp Khảo, chủ yếu là dùng kế mưu, thế nào cũng không để mình bị mang tiếc ‘mọc sừng’ được!

Vấn đề là giờ đối tượng Đát Kỷ yêu cầu truyện nghệ lại là “Tiêu Dao tử”, rốt cuộc ả có dụng ý gì?

Đát Kỷ thấy hắn chần chờ, lại nói: “nhờ Bệ hạ từng hứa với thần thiếp, đem chiếc Tỳ Bà bằng ngọc kia tặng cho thần thiếp căng dây, đàn tấu cho Bệ hạ. Hôm nay quốc sư đã trở lại, chính có thể mượn cơ hồi này nhờ quốc sư xử lý”.

Thì ra là vì chuyện Tỳ Bà Tinh! Trương Tử Tinh thầm cười lạnh, phen tâm kế này của Đát Kỷ chị sợ lãng phí rồi, Ngọc Thạch Tỳ Bà kia sớm đã bị hắn nhờ Khổng Tuyên hạ cấm chế, trừ phi có thánh nhân xuất thủ, nếu không dù đem Tỳ Bà cho ả, cũng không có khả năng cứu phục. Giờ Đát Kỷ “mê hoặc” hắn tương đối thuận lợi, Nữ Oa sao có thể trọng tình chịu khó hao tổn khí lực đi cứu kẻ thất bại như Tỳ Bà Tinh? Huống chi, như Trương Tử Tinh phán đoán và quan sát, Nữ Oa và Đát Kỷ nhiều lắm cũng chỉ là thông qua phương pháp nào đó thỉnh thoảng liên hệ, căn bản rất khó gặp mặt. Lại nói, dù Tỳ Bà Tinh sống lại, Nữ Oa hẳn cũng chỉ coi là có thêm một quân cờ mà thôi.

Trương Tử Tinh suy nghĩ hồi lâu, nở nụ cười, đón lấy kim bôi một hơi uống cạn, cười nói: “Ái phi thông minh tuệ trí như vậy, quả nhân sao có thể cự tuyệt? Chỉ là quốc sư vốn là vị thế ngoại tiên nhân, không thích tục sự, vì cơ duyên mới chịu nhận chức quốc sư, quả nhân gặp hắn cũng phải tôn trọng vài phần, nên vừa rồi hắn mới không từ mà biệt. Nay giờ ái phi đã cầu, quả nhân cũng đáp ứng tâm nguyện của nàng, lập tức sai người truyền chỉ, mời quốc sư sau yến hội lập tức tới Trích Tinh Lầu dạy cầm được chứ?”

Đát Kỷ thấy Thiên tử đáp ứng, lộ vẻ vui mừng, giở ra thủ đoạn, liên tiếp chuốc rượu cho hắn. Trương Tử Tinh chính muốn lợi dụng cơ hội này giả say che dấu tai mắt người khác để dễ bề toán kế Bá Ấp Khảo, lập tức đỡ lấy uống sạch, sau lại cùng quần thần đối ẩm, cuối cùng quả nhiên say khướt, bất tỉnh nhân sự.

Chúng thần thấy Thiên tử đã say, vội vàng đứng dậy cáo từ. Đát Kỷ lệnh tả hữu đỡ Thiên tử về Thọ tiên cung nghỉ ngơi.

Trong Thọ Tiên Cung, Đát Kỷ an trí Trương Tử Tinh nằm xuống không lâu, liền nghe thị nữ Cổn Quyên bên người báo lại, quốc sư đã nhận được chỉ ý của Bệ hạ, xin nương nương chờ chốc lát sẽ tới lầu Trích Tinh dạy đàn.

Đát Kỷ vừa nghe, lập tức phấn chấn tinh thần, dặn dò Cổn Quyên chiếu cố Thiên tử, trang điểm lại một chút, vội vàng đi tới lầu Trích Tinh. Đát kỷ đi không lâu, Băng Tuyết nhận lệnh của chủ nhân lập tức tới Thọ Tiên Cung, hóa thành hình dạng Trương Tử Tinh, nằm tại trên giường.

Trương Tử Tinh nhanh chóng mặc ma khải, bay ra ngoài cung, vì tránh Đát Kỷ nghi kị, hắn đặc biệt khởi động bộ lọc của ma khải, lại ngậm một viên thanh tân hoàn đặc chế, triệt để bài trừ tửu khí trên người. Đát Kỷ tới lầu Trích Tinh, lệnh người mang tới hai cây đàn, chia ra trước sau đặt ngay ngắn trên bàn, làm ra vẻ một buổi học giảng đàng hoàng.

Quả nhiên một lát sau có nội thị vào báo: “quốc sự Tiêu Dao tử đã tới dưới lầu Trích Tinh, đang đợi ý chỉ của nương nương”.

Đát Kỷ phân phó: “mau mời quốc sư lên lầu, phụng thánh chỉ của thiên tử dạy đàn”.

Không bao lâu, liền thấy một người thân mặc áo choàng, toàn thân kín trong giáp trụ đi lên lầu.

Người này trông thấy Đát Kỷ, chỉ giơ tay nhẹ một cái coi như làm lễ, giọng nói vẫn kỳ dị như cũ: “Tiêu Dao tử tham kiến Diễm phi nương nương”.

Đát Kỷ cố ý tức giận nói: “ngươi tuy là quốc sư, song cũng là phận bề tôi, vì sao thấy ta không bái?”

Quốc sư đáp: “Bệ hạ đã sớm cho phép bần đạo có thể không cần triều lễ, chẳng nhẽ nương nương chưa hỏi qua ư?”

Đát Kỷ mỉm cười nói: “quốc sư xin chớ trách, bổn cung thực là không biết. Quốc sư ngài là sư phó của thiên tử, bổn cung cũng nên học theo phép của học trò, mời quốc sư an tọa”.

Quốc sư cũng không từ chối, tạ ơn xong, ngồi lên phía trên.

Đát Kỷ nhẹ nhàng lướt thử dây đàn, chậm rãi nói: “đàn là tiếng lòng người quân tử, tất nhiên không muốn lọt vào tai kẻ phàm tục, tả hữu hãy lưu xuống, tránh quấy nhiễu quốc sư dạy đàn”.

Do Đát Kỷ được thiên tử độc sủng, cung nữ nội thi xung quanh tuy biết làm vậy không hợp, song sợ hãi uy thế của nương nương, không dàm nhiều lời, cúi đầu lui xuống.

Tả hữu vừa rời đi, Đát Kỷ đã đứng dậy, đi tới bên người Trương Tử Tinh, mỉm cười nói: “Tiêu Dao đạo hữu, đã lâu không gặp!”

Trương Tử Tinh cười lạnh một tiếng: “Diễm phi nương nương không phải còn muốn ta hành lễ sao?”

Đát Kỷ che mặt cười khúc khích, lộ vẻ phong tình dụ nhân: “cùng đạo hữu đã lâu không gặp, ta mới mừng rỡ mà đùa một chút, xin chớ để bụng”.

“Ngươi hôm nay thân đã làm Diễm phi, được thiên tử độc sủng, đã đạt được ý đồ nhập cung năm xưa. Ta cũng không thèm quản chuyện của ngươi, nhưng hôm nay mượn chỉ ý của Bệ hạ triệu ta tới là dụng ý gì? Chẳng nhẽ thực muốn học thứ đàn ca vô dụng này sao?”

“Ngày đó nhờ đạo hữu tha cho ta một con đường sống, lại kích hủy lãnh cung, tạo cơ hội cho Thiên tử tới gặp, nhờ vậy ta mới có địa vị ngày hôm nay. Lại thêm ân cứu mệnh ngày đầu gặp gỡ, ta thiếu đạo hữu thực nhiều, sao dám mau quên?”

Trương Tử Tinh vẫn thái độ khó chịu, lạnh lùng nói: “thiên tử trầm mê mỹ sắc, dần dần hoang phế triều chính, lại lập khốc hình Bào Lạc, khiến quần thần ai nấy sợ hãi, ngươi kể ra cũng mệt nhọc không ít rồi. Ta nhập triều làm quan vốn là muốn kết thúc một đoạn nhân quả với Thiên tử, không phải thực sự trung thành với Đại Thương, cho nên mới tha cho ngươi một con đường sống. Nhưng ta không thể không cảnh tỉnh ngươi một câu, chớ tưởng đằng sau mình có thánh nhân hỗ trợ là có thể cao đầu mà ngủ. Ngươi nếu muốn triều đình điên đảo, chư hầu làm phản, tất sẽ dụ dỗ Thiên hạ phạm vào vô số tội nghiệt, nếu ngươi may mắn thành công, tức thành tội nhân thiên cổ, tội đáng tru diệt. Lúc đó truy cứu tới, thánh nhân kia vì tránh né nhân quả cũng sẽ bắt ngươi chịu tội, hãm vào cảnh vạn kiếp bất phục, lúc đó hối thì đã muộn!”

Những gì hắn nói chính là kết cục bi thảm của Hiên Viên tam yêu trong nguyên tác, trong trận chiến cuối cùng, tam yêu bị Nữ Oa Nương Nương tự xuất thủ bán đứng giao cho Dương Tiễn, chém đầu trước mặt chúng nhân, ngay tư cách lên bảng Phong Thần cũng không có, thực là thê lương.

Đát Kỷ thấp đầu, thở dài một tiếng: “đạo hữu dạy bảo thực là đúng lắm, nhưng ta đã hãm thân trong cảnh này, vô pháp hồi đầu, nếu đạo hữu đổi là ta sẽ làm thế nào?”

Trương Tử Tinh trầm ngâm một trận, từng lời rắn rỏi nói: “đã khó được ngói lành, chi bằng làm ngọc nát, hạ tràng đã xác định bị thê lương, vì sao còn muốn nhẫn nhịn cầu toàn? Không bằng liều mạng tranh đấu có khi còn hi vọng mong manh, mệnh ta do ta, không do ngươi, chỉ vậy mà thôi!”

Đát Kỷ nghe vậy, cả người khẽ run, ngẫm nghĩ rất lâu rốt cuộc lắc đầu: “loài kiến cỏ còn muốn cầu sinh, huống chi là người tu luyện như ta? Vả lại thánh nhân kia là bực đại thần thông, sao lại lừa gạt kẻ tiểu yêu như ta? Chí khí của đạo hữu tuy khiến ta bội phục, song không dám làm theo”.

Trương Tử Tinh biết ả còn hi vọng vào lời hứa của Nữ Oa, cũng không giải thích, nói: “lời ta đã cạn, nói thêm cũng thừa, ngươi ta cô nam quả nữ, ở đây lâu chỉ sợ bị người nghi kị, nếu không có chuyện gì khác, ta cáo từ trước!”

Đát Kỷ vội vàng nói: “đạo hữu chậm đã! Hôm nay một khúc nhạc trong Hiển Khánh Điện khiến quần thần say mê, ta mới đặc ý muốn nhờ đạo hữu dạy cho cầm thuật, tiện ngày sau giải sầu cho Thiên tử”.

Trương Tử Tinh lấy đau ra tâm tư dạy ả học đàn, huống chi tiếng đàn kia vốn là kiệt tác của Siêu Não, lập tức lấy ra một cuốn sách nhỏ đã chuẩn bị sẵn: “phép đánh đàn, khúc phổ đều ở trong này, nếu ngươi dụng tâm luyện tập, không bao lâu sẽ có thành tựu”.

Đát Kỷ thấy hắn động thân muốn đi, vội vàng nói: “đạo hữu chậm đã, ta nơi này còn có một chuyện muốn cầu”.

Trương Tử Tinh biết ả muốn đề câp tới chuyện Tỳ Bà Tinh, quả nhiên liền nghe Đát Kỷ nói: “thiên tử không phải từng đem một chiếc Ngọc Thạch Tỳ Bà đưa cho đạo hữu? xin đạo hữu nể nang, đem tặng cho ta, chuyện này Thiên tử cũng đồng ý rồi”.

Trương Tử Tinh hừ lạnh nói: “Ngọc Thạch Tỳ Bà kia đúng là trong tay ta, nhưng nó là vốn là bản thể của yêu tinh, bị môn hạ Ngọc Hư Cung Khương Thượng hàng phục, ngươi cần nó làm gì? Chẳng nhẽ ngươi nhận thức yêu tinh kia? Hay là…yêu tinh này cùng chuyện ngươi nhập cung có liên quan?”

Đát Kỷ thấy Tiêu Dao tử chỉ nghe nhắc tới đã luận ra nhiều vấn đề vậy, hết sức kinh hãi, chỉ đành nói: “đạo hữu xin chớ đa nghi, yêu này vốn là môn hạ của chủ cũ ta, không may bị môn nhân Xiển giáo tiêu diệt, giờ ta chỉ có ý muốn nhận lại vật cũ, mắc dây đờn tấu, coi như tưởng niệm chủ xưa”.

Trương Tử Tinh nói một câu dễ dàng đánh vỡ ý đồ của ả: “căng dây đàn tấu? ngươi chớ định gạt ta, ta vu vi tinh tiến, lại có minh sư chỉ điểm, đã không còn như trước đây. Ngươi muốn lấy vật này, sợ rằng là định dựa vào tinh hoa của nhật nguyệt, trợ nó hồi sinh phải không?”

Đát Kỷ trong lòng lạnh lẽo, cảm giác trước mặt người này cái gì cũng không sao dấu nổi. Trương Tử Tinh dọa ả một câu, cũng không so đo nữa, lấy Ngọc Thạch Tỳ Bà từ trong túi pháp bảo ra, nói: “bỏ đi, đã Thiên tử đồng ý ngươi, ta thân là quốc sư cũng không tiện bất đồng, đàn này ta đã sớm lên dây, giờ trả lại cho ngươi, ngươi tự cẩn thận mà hành sự”.

“Đa tạ ân thành toàn của đạo hữu!”

Đát Kỷ nhìn kỹ, quả nhiên là nguyên hình của Ngọc Thạch Tỳ Bà, tức thì áp chế xúc động trong lòng, đang định đưa tay nhận lấy, đột nhiên đối phương lại nói: “vừa rồi ngươi nói muốn tập luyện cầm ca…ngươi biết đàn chiếc Tỳ Bà này ư?”

Đát Kỷ không hiểu ý, khe khẽ lắc đầu. Trương Tử Tinh lén đưa tay phải ấn vào giáp trụ trên người, bí mật chọn ra một trình tự diễn tấu nhạc ký, tay chạm vài dây đàn, nhẹ giọng nói: “ngươi hãy nghe khúc này”.

Chỉ nghe tiếng Tỳ Bà vang lên, chém ngang phách dọc, chấn hãm lòng người. Cẩn thận mà nghe, không ngờ chỉ một cây Tỳ Bà lại có thể làm ra tiếng kim loại, tiếng trống, tiếng binh khí kích vào nhau, tiếng ngựa hí người hô, vô số âm thanh phức tạp, đôi lúc lại im bặt, như người rơi vào trong cảnh sinh li tử biệt, lòng hoài tráng chí, lúc lại thê thiết bi tình bi tráng, thẳng cho tới lúc kết thúc mới thôi. Người nghe rung động cõi lòng, tuy thấy hết sức bi thiết mà nước mắt không sao rơi xuống.

Đát Kỷ bị khúc tỳ bà này hấp dẫn, trên mặt lúc vui lúc buồn, khúc nhạc qua đi, chỉ cảm giác lòng đầy bi tráng, ngây người hồi lâu mới kinh hãi nói: “không ngờ đạo hữu không chỉ có cầm kỹ vô song, lại còn có khúc nhạc thần diệu thế này? Xin hỏi khúc này tên là gì?”

Trương Tử Tinh thán nói: “khúc này gọi là ‘thập diện mai phục’, giờ đây sát kiếp đã nổi, các phương đều đang ngầm tính kế, dù là mấy vị thánh nhân kia cũng vậy. Ngươi lòng mang dị tâm, tiềm phục vào cung, tưởng mình vào chỗ tốt, bày mưu hại người, đâu biết tự châu đầu vào chỗ chết, hung hiểm vạn phần, chỉ cần chút bất cẩn là như lúc trước có thể gặp họa sát thân. Hôm nay gặp mặt, có lẽ là duyên phận, ta đặc ý đem khúc nhạc này tương tặng, mong ngươi tự biết giữ gìn”.

Trương Tử Tinh chọn khúc “thập diện mai phục” này cũng là nhất thời nổi hứng, lại cũng hàm chứa tâm tình bản thân: trước mắt Tây phương giáo đã bắt đầu xâm nhập Trung thổ; mâu thuẫn giữa hai phe Xiển, Triệt cũng căng thẳng hơn; mấy thánh nhân cũng bắt đầu tính kế; tiên nhân muốn dựa vào nhân gian vượt qua sát kiếp; thiên tử hắn đây chính là mục tiêu của khắp nơi, nguy cơ của Đại Thương bốn phía trùng trùng, tương lai sẽ không ít gian khổ tranh đấu, thực là như khúc nhạc ‘thập diện mai phục’ Hạng Vũ nghĩ ra năm xưa, chỉ là không biết cuối cùng có thất bại bi tráng như Tây Sở Bá Vương hay không?

Đát Kỷ sao biết tâm sự của hắn, ánh mắt không ngớt tỏa ra từng tia dị quang, tiếp lấy Tỳ Bà trong tay hắn, cúi đầu vuốt nhẹ dây đàn, đột nhiên ngẩng đầu nói: “đạo hữu, ngài có đại ân với ta, tiếc là chưa từng được thấy mặt, ta có một thỉnh cầu quá phận, ngài có thể bỏ đi mặt nạ cho ta xem được chăng?”

Trương Tử Tinh thầm nghĩ dù sao cũng có mặt nạ thần kì kia ở đây, Đát Kỷ không có khả năng nhìn ra chân thân của hắn, chính có thể mượn cơ hồi này mê hoặc ả, khiến ả nhận biết diện mạo của Tiêu Dao tử, tránh ngày sau nảy ý nghi ngờ Thiên tử.

Hắn ra vẻ trầm mặc hồi lâu, sau bỗng từ từ bỏ đi đầu khôi của ma khải, lộ ra diện mạo bên trong.

Đát Kỷ vội ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thấy Tiêu Dao tử này ngũ quan đoan chánh, hai mắt có thần, nhưng tướng mạo lại rất bình phàm, trên má trái còn có một vết sẹo dài hẳn là do kiếm gây nên. Gương mặt này không có nét anh vũ như Thiên tử, cũng không tuấn tú như Bá Ấp Khảo kia, nhưng không biết vì sao, Đát Kỷ lại thấy hết sức vừa mắt, đôi mắt tú lệ cẩn thận ngắm nhìn hắn, tựa hồ như muốn đem gương mặt bình phàm này nhớ kỹ trong lòng.

Tiêu Dao tử nhìn ả cười nhẹ, sau đó lại đem diện mạo ẩn vào trong đầu khôi.

“Trước mắt sát kiếp đã tới, ngươi tuy có sứ mệnh bên người, nhưng hành sự không được quá phần, nếu tàn hại sinh linh, khiến trời người phẫn nộ, ta dù có đắc tội thánh nhân cũng quyết tru diệt ngươi! Giờ ta sẽ đi xa, ngươi hãy bảo trọng”, Trương Tử Tinh nói xong, đột nhiên nghĩ tới Bá Ấp Khảo, trong lòng nổi kế, lập tức đứng dậy cáo từ.

Tại lúc hắn sắp xuống tới dưới lầu, đột nhiên nghe tiếng Đát Kỷ truyền tới: “Tiêu Dao…đạo hữu! nếu ta làm như ngài nói, cố gắng chống cự, ngài có …”

Trương Tử Tinh không ngờ ả đột nhiên nói lời này, tức thì dừng chân ngây người, lại nghĩ tới Đát Kỷ giỏi mê hoặc người, trong lòng ngầm cảnh giác. Đát Kỷ muốn nói lại thôi, đôi môi anh đào mở ra mấy lần, rốt cuộc không sao dậy nổi dũng khí, cuối cùng chỉ hàm hồ nói: “xin đạo hữu bảo trọng, ngày sau mong lại có duyên tái kiến”.

Trương Tử Tinh gật đầu, chuyển thân rời đi, chỉ lưu lại mình Đát Kỷ ngây ngốc đứng tại chỗ, nửa ngày sau mới tỉnh táo lại, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đàn Tỳ Bà trong tay, đem tâm sự não nề trong lòng hóa thành một tiếng thở dài.

Trương Tử Tinh rời đi lầu Trích Tinh, vội vàng trở lại Thọ Tiên Cung, đổi lại trang phục, nốc tạm vài chén rượu đã chuẩn bị sẵn, nằm thẳng trên long y, vẫn một bộ dạng say rượu chưa tỉnh như cũ.

Lúc này một con muỗi bay lại từ phía Thọ Tiên Cung, sát vào tai hắn đập cánh hồi lâu, Trương Tử Tinh tuy hai mắt nhắm chặt, song khóe miệng khẽ nhếch lên một ý cười nhạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.