Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 151: Chương 151: Đổ Đấu Lục Áp






“Lục Áp”, hai chữ này đối với tiên nhân trong thế giới Phong Thần này mà nói, thực là loại vô danh. Nhưng đối với Trương Tử Tinh, sao có thể không nhớ được?

Lục Áp vừa nghe Tiêu Dao tử này bất quá chỉ là tán tu mà thôi, vẻ cười lập tức càng nùng: “đạo hữu từ đâu biết được tên ta?”

Trương Tử Tinh nhớ lại chuyện cũ với Đặng Thiền Ngọc năm đó, có ý thăm dò Lục Áp này, trả lời: “đại danh của Lục đạo hữu, là ta từ một vị cố nhân mà biết được, xin hỏi đạo trưởng có phải có một nữ đồ?”

Lục Áp ngạc nhiên: “bần đạo vốn thích độc lai độc vãng, chưa hề thu qua đệ tử, làm gì có nữ đồ nào?”

Trương Tử Tinh cũng ngây ra, nhớ năm đó Đặng Thiền Ngọc từng nói, sư tôn nàng là cao nhân núi Tây Côn Lôn, chỉ là không lộ ra tính ranh, nhưng khi nhắc tới tên Lục Áp, Đặng Thiền Ngọc còn lộ ra dị sắc, không ngờ là không phải hắn.

Lục Áp hỏi: “cố nhân kia của đạo hữu danh tính là gì? Tướng mạo ra sao?”

Trương Tử Tinh đầu óc xoay chuyển, không nói ra tên Đặng Thiền Ngọc, chỉ nói bạn tốt là một vị nữ tử trẻ tuổi, thích dùng Ngũ quang thạch. Lục Áp nghe tới Ngũ quang thạch, tựa hồ nghĩ ra điều gì, cười nói: “ta còn tưởng là ai, thì ra là oa nhi kia, oa nhi kia tuy tướng mạo xinh đẹp, nhưng tính tình loạn xạ, thực giống đàn bà hung dữ kia”.

Trương Tử Tinh nghe ra Đặng Thiền Ngọc là đệ tử của một vị “đàn bà hung dữ”, không khỏi tò mò hỏi: “Lục đạo hữu có biết nàng là môn hạ người nào?”

Lục Áp cười hắc hắc, không thèm trả lời: “hôm nay đạo hữu tới đây, có phải muốn trợ giúp Mai Sơn lục quái này không?”

Trương Tử Tinh biết Lục Áp tuyệt không tự nhiên lên núi, như Viên Hồng kể lại lời của mấy con khỉ con, Lục Áp tựa hồ muốn chiếm lấy Mai Sơn này, do vậy mới tranh đấu cùng lục quái. Người khác không rõ, nhưng Trương Tử Tinh lại hiểu rõ thực lực của Lục Áp, sao lại có thể xem trọng mảnh đất Mai Sơn cỏn con này? Nơi này rất có khả năng ẩn tàng bảo bối hay bí mật gì đó mà người ta không biết.

Trương Tử Tinh tinh thông tâm thuật, dễ dàng nhìn ra Lục Áp tuy vẻ mặt tươi cười, nhưng sát cơ trong mắt càng lúc càng đậm, lòng thầm kêu không ổn: Lục Áp hỏi lai lịch hắn, chỉ sợ là muốn xác định hắn không có chỗ dựa phía sau, ý đồ sát nhân diệt khẩu.

Tên gia hỏa này vốn trong nguyên tác tâm kế thâm trầm, cực kỳ ngoan độc, chỉ riêng từ việc xúi Khương Tử Nha dùng Đinh đầu Thất tiễn thư độc ác bắn chết Triệu Công Minh là có thể thấy được. Vì sao hắn không tự mình bắn? còn không phải là sợ triêm nhiễm nhân quả hay sao!, may Khương Tử Nha kia con của thần rùa, tuy bị nhân quả báo ứng, chết tới N lần, vẫn có thể dựa vào Ngọc Hư Cung cứu vớt sống lại, tiếp tục làm loạn nhân gian. Về sau Tam Tiêu nương nương dùng tên đối tên, dùng vạn tiễn tấn công Lục Áp, bị hắn thi phép hóa giải, dễ dàng kết thúc đoạn nhân quả này, thực là xảo trá. Hôm nay nếu không toàn lực ứng phó, e rằng còn nguy hiểm tới tính mạng.

Nghĩ tới đây, Trương Tử Tinh cố ý thăm dò: “không phải, sư điệt của ta vốn người Mai Sơn, được bần đạo nhiều năm qua chỉ điểm, hôm nay trở lại, một là gặp gỡ bạn bè năm xưa, hai là cũng có chút việc riêng”.

Ánh mắt Lục Áp khẽ động: “không biết là có chuyện cần gì?”

Trương Tử Tinh thấy hắn thay đổi thần sắc, trong lòng càng thêm khẳng định, cười nhẹ nói: “đây là bí mật của sư môn ta, ta cùng Lục đạo hữu mới quen biết, sao có thể dễ dàng nói được”.

Lục Áp hỏi: “sư tôn đạo hữu cùng tam hoàng nơi Hỏa Vân động xưng hô thế nào?”

Trương Tử Tinh biết hắn nhìn ra lai lịch của Long Mã, cười nói: “đạo hữu chớ hiểu nhầm, Long Mã là sư tôn ta chỉ dẫn thu phục, cùng thánh hoàng Phục Hi không hề liên quan”.

Lục Áp thấy hắn nói ra lai lịch Phục Hi, không khỏi thầm kinh ngạc, càng thêm lưu tâm tới vị “sư tôn” của hắn, chỉ nghe đối phương lại nói: “hôm nay sư tôn từng nói, ngươi lần này tới Mai Sơn, tất sẽ gặp gỡ một người, còn có một lần đánh cuộc, chẳng nhẽ…chính là Lục đạo hữu?”

Lục Áp không ngờ tới sư tôn của hắn lại có thể toán ra mình tới Mai Sơn lần này, sắc mặt biến dổi liên tục, cố gắng che dấu ý đồ giết người diệt khẩu, trong miệng lại nói: “sư tôn đạo hữu là vì nào mà lại có thần thông như vậy?”

Trương Tử Tinh đáp: “danh tính của sư tôn không tiện tiếc lộ, nếu đã là nhân quả, Lục đạo hữu có đồng ý cùng ta đánh cuộc một lần? người thua lập tức ly khai Mai Sơn, không được nuốt lời”.

Lục Áp không đoán ra được lai lịch sư tôn của hắn, mấy ý niệm liên tiếp thay đổi trong đầu, cuối cùng rặn một nụ cười: “bần đạo cũng tới Mai Sơn có chút việc, đạo hữu đã nói như vậy thì bần đạo cũng không tiện cự tuyệt, đạo hữu muốn đánh cuộc như thế nào?”

Trương Tử Tinh thấy hắn đáp ứng, cũng đáp lại bằng một nụ cười: “bần đạo tuy nhập môn sớm, song tính tình lười biếng, không chịu khổ tu, cho tới nay mới là tu vi Chân tiên, nhưng mấy vị sư đệ ở phía sau lại rất khá, nhiều người còn thành tựu Huyền tiên. Ta xem tu vi của Lục đạo hữu, tuy không bằng mấy sư đệ của ta, nhưng cũng là Huyền tiên, nếu đấu pháp cùng đạo hữu, tất sẽ phải thua. Không bằng chúng thử thôi toán một hồi xem sao?”

Lục Áp rốt cuộc động dung, một là vì thấy Trương Tử Tinh đoán ra tu vi Huyền Tiên của mình, hai là kinh hãi trước tu vi của sư đệ Trương Tử Tinh. Hắn không dám tiếp tục xem thwongf nữa, nhưng tự phụ tu vi cao thâm, cũng có chút tâm đắc với thuật thôi toán, lập tức nói: “đã là như vậy, xin mời đạo hữu ra đề”.

“Lục đạo hữu quả nhiên sảng khoái, ta cùng ngài cùng thôi toán, ai có thể đoán ra lai lịch chân thân đối phương trước là thắng”.

Lục Áp đáp ứng, ngầm vận bát quái chi thuật, muốn thôi toán lai lịch Trương Tử Tinh, dè đâu càng toán sắc mặt càng khó xem, trán nổi mồ hôi. Trương Tử Tinh cũng ra vẻ nhắm mắt bấm độn, sau từ từ mở mắt nói: “đề mục do bần đạo đề xuất, không dám tiếp tục tranh tiên, mời Lục đạo hữu nói trước, nếu nói minh bạch, bần đạo tuyệt không nuốt lời, lập tức dẫn sư điệt ta ly khia Mai Sơn, không hỏi tới chuyện này nữa”.

Lục Áp toán không ra lai lịch Trương Tử Tinh, nhưng không chịu nhận thua ngay, nói: “mời đạo hữu nói trước”.

“Đạo hữu đã khiêm tốn như vậy, bần đạo đành xin bêu xấu”, Trương Tử Tinh lộ vẻ suy tư: “đạo hữu thành đạo rất sớm, từ lúc còn hỗn nguyên, đã đắc đạo trong biển lửa, ngày thường không cần đi Huyền Đô cung bái Lão quân, không thăm Ngọc Hư Cung, thực là người tiêu diêu. Đạo hữu bên người còn có một kiện chí bảo, hình như hồ lô, bên trong có…”

“Đạo hữu! chớ nói tiếp nữa!”, Lục Áp biến sắc, không ngờ giờ thiên cơ điên đảo, mà tên Tiêu Dao tử này vẫn toán ra tới mức này, ngay cả pháp bảo lợi hại nhất của hắn cũng tính ra, lập tức than nói: “đạo hữu thần toán, bần đạo đánh cuộc thất bại, thôi xin cáo từ!”.

Nói xong, mặt đầy thâm ý nhìn Trương Tử Tinh một cái, hóa thành một đạo trường hồng, phá không bay đi, nháy mắt đã mất dạng.

Trương Tử Tinh thấy Lục Áp rốt cuộc bị hắn dọa rời đi, thở dài một hơi, nếu thực Lục Áp bất chấp mặt mũi động thủ, chỉ sợ rằng sẽ có phiền toái to.

Viên Hồng muốn hủy đi thạch thai giải cứu lục quái, nhưng trận pháp xung quanh thạch thai là do Lục Áp bố trí, uy lực phi phàm. Viên Hồng thử động, ngay cả hắc bổng cũng không thể phá hủy trận pháp, không cách nào lại gần chư quái Mai Sơn.

Tại lúc Viên Hồng lo đến rối loạn chân tay, phù hiệu trên thổ thai xung quanh bỗng nhiên phát ra hồng quang chói lóa, cả mặt đất rung rinh, tựa hồ có thứ gì đó muốn phá đất chui lên.

Quả nhiên, trong cơn địa chấn, phù hào hồng sắc càng bốc mạnh, phân chia thành bốn cỗ, trải qua tụ hợp và biến hóa rất nhanh, hóa thành bốn cái đồ án, cuối cùng nhập thành một. Hồng quang trên đồ án dần tan, hóa thành một điểm ô quang bay lên, chấn động nơi mặt đất cùng bình lặng lại.

Trương Tử Tinh biết ô quang này là Lục Áp cố gắng tìm kiếm, tất là một kiện bảo bối hiếm có, lập tức hô lên với Viên Hồng một tiếng, nhắm hướng ô quang bay tới. Ô quang kia tựa như có linh tính, thấy hai người chộp tới, tức tốc chạy trốn lên không.

Trương Tử Tinh đang muốn truy cản, ô quang kia đột nhiên như cảm ứng được gì, không ngờ lại chủ động bay tới hắn. Trương Tử Tinh bất ngờ, ngây người ra, nháy mắt ô quang đã bay tới bên người, lập tức ẩn vào trong thân thể hắn.

Viên Hồng cũng kinh hãi, chỉ thấy Trương Tử Tinh lộ vẻ thống khổ, hắc khí trên mặt đại thịnh, toàn thân đột nhiên xuất hiện một loại giáp trụ kì lạ, giáp trụ này tỏa ra lực lượng cường đại, Viên Hồng còn chưa tới gần, đã bị một cỗ khí lực phản chấn bắn ra xa.

Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy một cỗ năng lượng kì dị theo nơi bị ô quang nhập vào truyền lên, rất nhanh lan ra toàn thân. Chân Vũ Linh Quyết trong cơ thể đột nhiên bị kích phát, còn không chịu khống chế điên cuồng vận chuyển. Tinh vân trong tiên thức cũng phát sinh biến hóa, nơi Thái cực đồ án, Âm dương ngư vốn đang bình hành bỗng mất đi đối xứng, bên Huyền Vũ đột nhiên to lên gấp vài lần, tựa hồ như muốn thôn phệ bên Kim Long kia. Ngay cả lam quang nơi tinh cầu trung tâm cũng dần ảm đạm, Trương Tử Tinh vốn tưởng được bảo vật thần kỳ gì, không dè lại rước lấy họa căn vào thân.

Huyền Vũ phát ra lực lượng càng lúc càng mạnh, ảnh tượng cũng dần trở nên cuồng bạo bất an, hung quang trong mắt chớp động. Trương Tử Tinh chỉ thấy khí hung lệ trong người càng lúc càng người, sắp sửa không thể khống chế, nhịn không nổi gầm lên một tiếng. Chỉ thấy giáp trụ trên người hắn phát ra từng đạo quang mang quỷ dị, trên đầu, vai, ngực, bụng, chân tay dần hiện ra từng phù hào kỳ lạ, tỏng cộng có chín cái. Theo phù hào trở nên rõ hơn, nét thống khổ trên mặt Trương Tử Tinh cũng càng nhìn đau đớn, ngay đôi mắt cũng đỏ rực lên đáng sợ.

Viên Hồng kinh hãi, không để ý tới lục quái bị giam bên này, vội vàng chạy tới định ra tay giúp đỡ. Lúc này đột nhiên có một cỗ lực lượng khổng lồ nhưng bình hòa vây lấy Trương Tử Tinh, mà chín phù hào trên giáp trụ cũng từ từ biến hóa hình hái, tùy theo đó, Trương Tử Tinh chỉ thấy tâm cảnh thanh minh, năng lượng hung lệ kia cũng từ từ bình phục, hóa thành tiên lực thuần khiết hiền hòa, bổ sung vào Thái cực tinh vân lúc này đã khôi phục nguyên trạng, tinh vân có được cỗ tiên lực này, tựa hồ lại mở rộng ra không ít, đúng là nhân họa được phúc. Trương Tử Tinh mở mắt, nhìn phù hào quen thuộc trên giáp trụ, kinh hãi hô: “Hà đồ!”.

Dần theo lực lượng kia đang bình ổn lại, đồ án Hà Đồ cùng theo giáp trụ do Chân Vũ Linh Quyết hóa ra biến mất, ô quang kia không biết từ lúc nào đã trở thành một cục đá tầm thường, ước chừng to bằng ngón tay cái, nằm trơ trên tay Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh lại không dám coi thường cục đá ẩn chứa lực lượng vô tận này, vừa rồi nếu không phải lực lượng của Hà Đồ kịp thời xuất hiện, chỉ sợ hắn đã mất đi lí trí, bị cục đá này khống chế. Do tác động tới Chân Vũ Linh Quyết, có thể thấy được, cục đá này tất có liên quan tới tộc Ma thần, nói không chừng còn là một bảo bối gì đó của Ma thần tộc.

Lục Áp vì sao muốn bảo vật của Ma thần tộc? nếu đoán không sai, hắn hình như là yêu tộc, sao lại có quan hệ gì với Ma thần tộc? Trương Tử Tinh cũng không thèm vắt óc suy nghĩ, đem cục đá nguy hiểm này cẩn thận cất vào trong túi pháp bảo.

Viên Hồng thấy thiên tử không sao, coi như bỏ được tảng đá lớn trong lòng, lập tức tới nhìn tình hình của lục quái, vừa nhìn, lập tức càng thêm căm hận Lục Áp. Thì ra, dưới tác dụng của trận thế tà dị kia, bọn tiểu yêu đã tinh huyết khô kiệt, hóa thành cốt khô, mà lục quái tính ra cũng có công tu hành nhiều năm, nguyên khí tuy bị tổn thất nặng nề, song rốt cục không nguy đến tính mạng. Lục quái tỉnh lại, căm hận Lục Áp thấu xương, lại tạ ơn vị quốc sư Tiêu Dao tử này cứu mệnh. Trương Tử Tinh biết Viên Hồng cùng lục quái giao tình rất tốt, nhưng do chuyện Lục Áp và cục đá lúc nãy, Mai Sơn đã không còn an toàn, lập tức để Viên Hồng dẫn lục quái tìm nơi bí địa trị thương, còn mình trước hết trở về Triều Ca.

Trương Tử Tinh cưỡi Long Mã, đằng không bay lên, vừa ra khỏi địa phận Mai Sơn không xa, đã thấy một đạo trường hồng từ phía chân trời như điện bay tới, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt, kẻ ngăn đường hắn, chính là Lục Áp.

Trương Tử Tinh trái tim đập loạn, cố trấn tĩnh hỏi: “Lục đạo hữu, đây là ý gì?”

Lục Áp cũng không tử tế như lúc trước, cười lạnh nói: “Tiêu Dao đạo hữu, ngươi là người thông minh, mau đem Hỗn độn thạch kia giao ra, bần đạo sẽ tha cho ngươi một mạng”.

Thì ra cục đá kia gọi là Hỗn độn thạch!, Hoàng Đế từng nói, lực hỗn độn là loại lực lượng cơ bản nhất của thiên địa, cũng là loại mạnh nhất, cục đá này tất là một bảo bối phi phàm. Giờ nếu vì giữ mạng, đem Hỗn Độn thạch này cho Lục Áp cũng không sao, nhưng từ biểu hiện và thủ đoạn của Lục Áp đánh giá, dù có đưa ra bảo vật, hắn ắt vẫn định giết mình diệt khẩu.

“Lục đạo hữu cũng là người khôn khéo, nếu ta đưa Hỗn Độn thạch này cho ngài, chỉ sợ lập tức nguy đến tính mạng”, Trương Tử Tinh một bên kéo dài thời gian, một bên cố gắng tìm đối sách: “khi nãy đạo hữu đánh cuộc bị thua, nguyện ý rời đi, giờ sao nói lời nuốt lời, lại tới đoạt bảo này?”

Lục Áp nham nhở nói: “ngươi chỉ nói người thua phải lập tức ly khai Mai Sơn, không hề nói không được tranh đoạt bảo vật, mà đây đã là bên ngoài Mai Sơn, không thể tính là bần đạo nuốt lời được”.

Trương Tử Tinh thấy hắn vô lại như vậy, cũng không chịu yếu thế: “Như vậy xem ra, Lục đạo hữu là tự phụ đạo thuật, muốn cướp đoạt phải không? Lục đạo hữu vốn thích tìm cát tránh hung, lần này đụng phải ta, chỉ sợ sẽ triêm nhiễm đại nhân quả!, sư môn ta cũng có vài kiện bí bảo chuyên liều mạng, có cần bần đạo đồng thời dâng lên không?”

Lục Áp cười to ha ha: “Chớ đem sư môn vớ vẩn gì đó của ngươi ra lừa ta, ngươi nói sư đệ là Huyền Tiên, sư tôn rất có thần thông, vậy ắt phải là người bên thánh nhân. Trong thiên địa, trừ thánh tổ Hồng Quân, chì có sáu thánh, Tây phương song thánh không vào Trung thổ, Nữ Oa Nương Nương cũng không có đệ tử; thánh nhân Bát Cảnh Cung chỉ có một đồ đệ; Ngọc Hư cung thánh nhân tuy có 12 đại đệ tử, nhưng không người nào luyện tới Huyện Tiên, còn lại chỉ có một mình Nhiên Đăng, không hề có sư huynh nào cảnh giới Chân tiên; thánh nhân Bích Du cung đúng là có vài vị Huyền Tiên, nhưng đều là nhân vật nổi danh, chừa từng nghe qua có Tiêu Dao tử nào? Tất là ngươi muốn lừa gạt ta!. Niệm tình ngươi biết thôi toán thần diệu, nếu chịu giao ra bổn mạng nguyên hồn, nhận ta làm chủ, có thể tha cho ngươi, nếu còn chậm trễ, ta cho ngươi hóa thành tro bụi!”.

Loại mất dạy, sớm muộn cũng lòi ra mất dạy! Trương Tử Tinh nhớ tới mình “chuyên” thu lấy bổn mạng nguyên hồn của người khác, hôm nay lại bị báo ứng, bị người đòi thu “phí bảo hộ” a!.

Trương Tử Tinh giận dữ, thầm chửi Lục Áp miệng chó đuôi gà, nhớ tới tình cảnh năm đó dùng Thiểm Quang đạn đối phó Chư Kiền, trong lòng sinh kế: “Chuyện sư môn không cần nói nhiều, chúng ta là người tu luyện, lấy thực lực làm chính. Ta ở đây có vài pháp bảo vớ vẩn, nếu như đạo hữu có thể khiến ta tâm phục, hàng phục cũng không sao”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.