Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 202: Chương 202: Nguyên Thủy Thiên Tôn đích toán kế






Khương Tử Nha thấy Thân Công Báo biểu tình khó hiểu đứng ngây một chỗ, nhớ tới lời Nguyên Thủy Thiên Tôn nhắc tới người ở Đông Hải, cũng không quan tâm đến, vội vàng rời đi, đột nhiên nghe Thân Công Báo đằng sau giật giọng: “Tử Nha sư huynh, xin chờ một lát!”.

Khương Tử Nha quay người lại, chỉ thấy Thân Công Báo chạy tới bên người, hỏi hắn đi đâu. Khương Tử Nha đã nghe Nam Cực Tiên Ông nói qua, Thân Công Báo giờ đã là quốc sư của Đại Thương, làm sao chịu nói ra mục đích mình đi đâu, chỉ nói nhận lệnh của sư tôn ra ngoài làm việc.

Thân Công Báo nghiêm trang nói: “tin rằng sư huynh cũng đã biết ta giờ là quốc thương Đại Thương, sư huynh lại là người phản nghịch, chức trách bên người thực không dám không tuân. Ta vốn định bắt lấy sư huynh cùng cả Phong thần bảng đi gặp Thiên tử, nhưng nghĩ đến tình sư huynh đệ, cuối cùng không nỡ phá hủy tình đồng mon. Giờ xin cùng sư huynh đổ một lần, nếu sư huynh thắng có thể tự rời đi, sau này ta nhất định không gây phiền toái nữa; nếu là ta thắng, mong sư huynh giao Phong thần bảng này cho ta”.

Khương Tử Nha cuống quýt lắc đầu: “Phong thần bảng là do thiên số tạo ra, người sao có thể nghịch được? hiền đệ chớ sinh ra ý nghĩ sai lầm này, bất kể thể nào ta cũng không thể giao cho đệ”.

Thân Công Báo chỉ tay vào người mình, cười lạnh nói: “Khương Tử Nha, ngươi bất quá chỉ biết mấy thứ tiểu thuật Ngũ hành, di sơn đảo hải mà thôi, có bổn sự gì mà đòi nhắc tới thiên mệnh, không có tuổi so với ta đâu!, ta giờ sẽ đem Lục Dương khôi thủ này ném lên trời vạn trượng cho nó rơi xuống trúng đầu, xem có thể sống sót hay không. Nếu không thể, ta chết cũng thôi, tự làm tự chịu. Nếu may mắn sống sót, ngươi phải giao Phong thần bảng cho ta, không được nuốt lời!”.

Khương Tử Nha nghe hắn nói mà mơ hồ khó hiểu, lại cũng không tín hắn có đạo hạnh như vậy, đang muốn đồng ý thì có tiếng Nam Cực Tiên Ông giận dữ cất lên: “Thân Công Báo, ngươi là đồ nghiệt chướng đáng ghét, dám định dùng tà đạo huyễn thuật mê hoặc Tử Nha lừa lấy Phong thần bảng!, còn không mau cùng ta lui lại!, Tử Nha, chuyện sư tôn dặn dò hết sức trọng yếu, ngươi mau mau xuất phát, tuân lệnh hành sự”.

Khương Tử Nha nghe Nam Cực Tiên Ông nói vậy tức thì tỉnh táo lại, đâu dám đánh cuộc cùng Thân Công Báo, vội vã cáo từ rời đi. Thân Công Báo thấy huyễn thuật bị bá, lại thấy Khương Tử Nha cầm Phong thần bảng rời đi, trong lòng nóng nảy vô cùng, định len lén đi theo thì bị Nam Cực Tiên Ông ngăn lại quát lớn: “nghiệt chướng!, ngươi còn không bỏ ý định này đi ta sẽ bắt ngươi tới Ngọc Hư Cung gặp chưởng giáo sư tôn, lúc đó bị trọng phạt đừng trách ta không nể tình huynh đệ!”.

Thân Công Báo bị hắn một tiếng lại một tiếng nghiệt chướng, tức giận vô cùng, trỏ vào mặt Nam Cực Tiên Ông lớn tiếng mắng: “Nam Cực Tiên Ông, ngươi lúc nào cũng tỏ vẻ cao cao tại thượng, từ lúc ta lên núi tới nay lúc nào cũng coi thường ta. Ta cũng là đệ tử được sư tôn thu nạp, ngươi cớ gì dám mắng ta là nghiệt chướng, ngay một tiếng sư đệ cũng chưa từng gọi? Ta giờ cùng ngươi đi Ngọc Hư Cung tham kiến sư tôn, xem người xử lí chuyện này ra sao!”.

Hai người lôi nhau tới Ngọc Hư Cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã sớm bị kinh động, lệnh Bạch Hạc đồng tử cho hai người vào, hỏi rõ nguyên do xong, Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn Nam Cực Tiên Ông nói: “ngươi cùng Thân Công Báo đều là môn hạ của ta, sư huynh đệ phải tương thân tương ái, không được kỳ thị nữa”.

Nam Cực Tiên Ông thấy ngữ khí của sư tôn không có vẻ bênh vực mình, tâm niệm xoay chuyển, phân bua nói: “đệ tử không có kỳ thị, chỉ vì sư tôn ban Phong thần bảng cho Tử Nha sư đệ bị Thân Công Báo thấy được, hắn nổi ý xấu, muốn dùng huyễn thuật gạt Tử Nha lấy Phong thần bảng, bị đệ tử ngăn lại cho nên tức giận gây hấn với đệ tử”.

Thân Công Báo cười lạnh đáp lại: “cho dù không có chuyện Phong thần bảng, ngươi hàng ngày có coi ta là sư đệ hay không?”

Nguyên Thủy Thiên Tôn không hề để ý tới hai người tranh cãi, chỉ nói: “chuyện này ta đã biết rồi, Nam Cực, ta có lời muốn dặn dò Thân Công Báo, ngươi mau lui xuống, không có lệnh không được trở vào”.

Nam Cực Tiên Ông thấy sư tôn nói vậy, không dám cãi lại, vội vàng lui ra ngoài điện. Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn Thân Công Báo hỏi: “có phải ngươi trong lòng oán hận sư tôn đem Phong thần bảng giao cho Khương Thượng phải không?”

Thân Công Báo có chút buồn bã, thầm than một tiếng, cúi đầu quỳ xuống: “sư tôn tự có quyết định, đệ tử sao dám oán hận nửa phần?”

Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “ngươi giờ đã là quốc sư Đại Thương, được Thiên tử Trụ dùng lễ đối đãi, cũng là một tràng phú quý, nhưng phải biết thiên đạo vô thường, thịnh suy khó nói, tất cả đều là do thiên số quyết định. Ngươi tự có cơ duyên trong đời, sao phải đố kỵ người khác?”

Thân Công Báo nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn nói lời này, như hiểu như không, nhưng trong lòng lại một lần nữa hi vọng trở lại, lập tức xin Nguyên Thủy Thiên Tôn giải thích. Nguyên Thủy Thiên Tôn lại lắc đầu, trả lời mập mờ khó hiểu: “bao giờ cơ duyên tới ngươi sẽ minh bạch. Cứ tùy tâm sở dục, làm chuyện muốn làm, nhưng phải nhớ kỹ điểm này, bất kể thế nào ngươi cũng là môn hạ đệ tử của ta”.

Thân Công Báo nghe vậy, trong lòng rất lấy làm cảm động, hoài nghi cùng oán giận Nguyên Thủy Thiên Tôn lúc đầu đã tan biến tự bao giờ, thành tâm cúi đầu nói: “trong ân của sư tôn đồ nhi không dám quên, cả đời này Thân Công Báo cũng sẽ mãi là đệ tử Ngọc Hư cung”.

Nguyên Thủy Thiên Tôn hài lòng gật đầu, nhẹ phất tay ý bảo hắn rời đi. Thân Công Báo tuy không đoạt được Phong thần bảng, nhưng được Nguyên Thủy Thiên Tôn trả lời như vậy, trong lòng hết sức cao hứng, cũng không định đi tìm Khương Tử Nha làm khó nữa, vui vẻ cáo lui.

Thấy Thân Công Báo đi khỏi, Nam Cực Tiên Ông mới lại tiến vào Ngọc Hư cung gặp Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Nguyên Thủy Thiên Tôn đưa mắt nhìn tên đệ tử tâm phúc này, từ từ nói: “giờ là thời kỳ phi thường, Thân Công Báo tự có tác dụng trong sát kiếp, ngươi ngày sau không nên tỏ vẻ kinh thị hắn…cuộc chiến Tây Kỳ lần này tổn thất thế nào?”

Nam Cực Tiên Ông hầu hạ bên người Nguyên Thủy Thiên Tôn nhiều năm, tự nhiên nghe ra ý tứ của sư tôn: Thân Công Báo còn có giá trị trong sát kiếp, phải biết đường lợi dụng, lập tức hiểu ý gật đầu, đáp: “tổn thát hai vị sư đệ Đặng Hoa, Điển Thông. Ngô Bình sư muội cùng Đặng Hoa vốn sắp thành đạo lữ, gặp phải chuyện buồn này cùng với thương thế trên người, đang tạm bế quan không ra”.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “bế quan cũng tốt, tránh cho nó khỏi sinh sự. Cửu khúc Hoàng hà trận của Triệt giáo kia rất đáng sợ, sau này nếu gặp phải nhất định phải cẩn thận. Đây có hai khỏa Bách kiếp tiên đan, ngươi đem tới cho Quảng Thành Tử cùng Xích Tinh Tử, bảo họ cho hai gã hoàng tử uống vào”.

Nam Cực Tiên Ông nghe thấy tên Bách kiếp tiên đan tức thì kinh ngạc: “Bách kiếp tiên đan tuy có công hiệu đề thăng cảnh giới rất nhanh, nhưng người ăn vào sẽ phải chịu nỗi khổ trăm kiếp đau đớn mới luyện hóa được, nếu không cẩn thận lập tức hồn phi phách tán. Hai hoàng tử kia là phàm thai, sao có thể chịu nổi?”

“Năm xưa ta đã lệnh Quảng Thành Tử truyền thụ Ngọc thanh tâm quyết cho hai hoàng tử, hai người này tư chất bất phàm, cũng đã tu luyện được vài năm, thân thể không tệ, lại có Quảng Thành Tử cùng Xích Tinh tử hỗ trợ, tất có thể luyện hóa thành công. Hai người này cũng người trong kiếp số, còn lại huyết mạch của Đại Thương, thân phận phi phàm, liên quan mật thiết tới khí vận Đại Thương, ngày sau tất có chỗ đại dụng”.

Nam Cực Tiên Ông giờ mới biết Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn xa trông rộng như vậy, từ nhiều năm trước đã sớm sắp đặt mọi việc, trong lòng càng thêm kính phục, tiếp lấy Bách kiếp tiên đan long nhong rời đi.

Lúc này, Trương Tử Tinh chính đang ở trong nội cung Đông Tề, tới đây một là vì nói rõ sự cố Triều Ca vừa rồi, hai là muốn gặp lại bốn vị thê tử, bồi thường nỗi tương tư trong lòng họ. Tất nhiên đêm đó không thể thiếu được vài tràng “đại chiến trên giường”, quần hồng phấp phới , da thịt trắng ngần mời gọi, âm thanh mỹ nữ rên xiết trong đêm, tư vị trong đó người thường không thể hiểu được, thẳng cho tới ngày hôm sau, Nữ vương Nguyệt Cơ phải “xưng bệnh” không lên triều, giao Thừa tướng Trâu Khích toàn quyền xử lils sự vụ, tới mấy ngày sau mới “bệnh lui”.

Khương Văn Sắc dù sao cũng là mẹ ruột của Tử Hồng và Tử Giao, tuy đau lòng hành vi của hai đứa nó, nhưng lại vẫn lo lắng chuyện an nguy của hai hoàng tử. Trương Tử Tinh hiểu được tâm tình nàng, giấu đi chuyện sai Tử Giao đi làm nội ứng, chỉ nói hai đứa con bị tiên nhân dẫn đi, ngày sau nhất định sẽ gặp lại.

Vài ngày sau, Trương Tử Tinh rốt cuộc tiếc nuối rời khỏi Đông Tề. Người không phải cây cỏ vô tình, nhi nữ tình trường cũng không có gì sai trái, nhưng nếu quá say mê mà lơ là đại sự, cái được liền không bằng cái mất. Hơn nữa, hắn mang trên người áp lực quá lớn, vì an toàn và hạnh phúc của bản thân mình cùng thê tử, hắn nhất định phải cố giữ một cái đầu tỉnh táo dũng cảm tiến lên.

Tại lúc Trương Tử Tinh định đi xem tình hình kiến thiết cơ địa Đông Hải thế nào, trong lòng đột nhiên có một loại cảm ứng kỳ dị như có như không, tựa như có người đang hô hoán tên mình. Loại cảm giác này đã xuất hiện từ vài ngày nay, nhưng không sao hiểu rõ được là thứ cảm giác gì.

Giờ đã ly khai bốn vị thê tử, tâm tình hắn cũng bình tĩnh lại, chọn một hòn đảo gần đó dừng chân, vận huyền công lên, âm thanh cảm ứng đó càng rõ, người phát “tín hiệu” thì ra chính là quân cờ hắn từng hạ mai phục nơi Đông hải – Bá Giám.

Cũng may Bá Giám được khí huyền thanh trong hộp đá hỗ trợ, tu vi hồn thể dần dần tinh tiến, nên mới có thể cảm ứng với chủ nhân từ xa vậy, hơn nữa tin tức cũng truyền đi bằng tâm linh, nên bề ngoài người khác không thể phát hiện được. Chỉ có điều loại “phát tín hiệu” này quá mức hao tổn lực lượng, Trương Tử Tinh có chút tiếc nuối sao lúc trước không đưa cho Bá Giám một cái mobile!!!

Như Bá Giám nói, vài ngày trước Thanh Hư Đạo Đức chân nhân “đi qua” Đông Hải tìm thấy hắn, bèn “chỉ điểm” cho hắn cách thoát ra bể khổ. Đúng như thời gian Đạo Đức chân nhân đã “thôi toán”, mấy ngày sau Khương Tử Nha quả nhiên xuất hiện ở Đông Hải, giúp hắn “thoát khốn” mà ra. Khương Tử Nha dẫn Bá Giám trở về Tây Kỳ, lợi dụng phù chú của Nguyên Thủy Thiên Tôn bắt một số sơn tinh tiểu quái lập đài Phong thần, sai Bá Giám làm đốc công.

Trương Tử Tinh biết được tin này, thầm tính toán: như vậy xem ra Khương Tử Nha nhất định đã được Nguyên Thủy Thiên Tôn giao cho Phong thần bảng, cũng không rõ vị thánh nhân Xiển giáo này có giao luôn Đả thần tiên và Hạnh Hoàng Kỳ cho Khương Tử Nha hay không. Nhưng mặc kệ thế nào, giờ xem ra cùng với việc đài Phong thần được lập, sẽ bắt đầu có người lục tục lên bảng, sát kiếp cũng chính thức bắt đầu.

Trương Tử Tinh lệnh Bá Giám tạm thời cứ theo lệnh Khương Tử Nha hành sự, ngày sau nếu có biến cố hay sự kiện gì phải kịp thời báo cáo. Kết thúc phiên thoại này, Trương Tử Tinh nhanh chóng đổi ý trở lại Triều Ca.

Vừa trở lại đã nhận ngay hai tin tức tốt.

Tin tức đầu tiên là: người tất cả đều đang lo lắng -Ứng Long rốt cuộc đã an toàn trở lại. Tin Tốt thứ hai là, Ứng Long trở về mang theo hai người, một người gọi Tiêu Thăng, một người gọi Tào Bảo.

P.S

Dịch giả trước khi bị bắt đi đày, chân mang gông, cổ bị cùm, bị vài tên lính phía sau thúc giục. Hắn khó nhọc lê chân, đi được vài bước bỗng quay đầu nhìn lại kêu lớn: “nhớ nhớ bơm tiền cho ta!”.

Một đám con nghiện phía sau nước mắt chan hòa, ai nấy nức nở nói: “Lão cứ yên tâm đi đi, chúng ta còn rất nhiều tiền do spam chuyên nghiệp, sẽ gửi đều cho lão…bảo trọng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.