Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 197: Chương 197: Song Thánh Quyết! Thông Thiên Dữ Chuẩn Đề






Bốn thanh kiếm kia bề ngoài cũ kỹ, trên từng thân kiếm đều khắc ba chữ cổ, đầu mũi kiếm ẩn ẩn phát ra hàn quang. Người ngoài còn chưa thấy gì, Chuẩn Đề đã phát hiện ra một cỗ sát khí đáng sợ truyền tới từ bốn thanh kiếm, mục tiêu chính là mình.

Tứ kiếm đột nhiên lay động, từ mặt đất bay lên, mũi kiếm chỉ hướng Chuẩn Đề, như điện bay lại. Chuẩn Đề sớm đã chuẩn bị, giơ Thất bảo diệu thụ trong tay lên đón đỡ. Thất bảo diệu thụ được xưng là không gì không xoát, bốn thanh kiếm lập tức bị nó gạt ra, rơi lại xuống đất. Nhưng Chuẩn Đề không giữ được vẻ bình thản như thường ngày, chân mày vẫn nhíu chặt lại.

Bốn thanh kiếm bị gạt ra, không như Kim giao tiễn mất uy lực rơi xuống đất, mà lại lượn một vòng rồi trở lại, tiếp tục nhắm tới Chuẩn Đề.

Chuẩn Đề chỉ thấy Thất bảo diệu thụ truyền lại áp lực cực lớn, tựa như bị bốn tòa núi lớn đè nặng, nhưng cánh tay vẫn múa lên không ngừng, lại đánh bật tứ kiếm ra.

Lần này, tứ kiếm không công kích nữa, mà bay trở về, hạ xuống trước mặt một đạo nhân. Tam Tiêu vừa thấy người này, lập tức hạ xuống tọa kỵ, quỳ xuống hành lễ: “cung nghênh sư tôn”.

Đạo nhân liếc mắt thấy Kim giao tiễn ánh sáng ảm đạm trên mặt đất, phất tay một cái, Kim giao tiễn liền bay trở lại về tay Bích Tiêu, lại khôi phục quang mang vốn có.

Chuẩn Đề ngưng thần nhìn đạo nhân này, bỗng nhiên than dài một tiếng: “Tru tiên tứ kiếm, quả nhiên danh bất hư truyền”.

Lời nói vừa dứt, đạo bào trên người Chuẩn Đề đột nhiên đứt ra một vết kiếm chém, tuy không thương tổn đến thịt da, song cũng phá hủy đi đạo bào.

Trương Tử Tinh từ kính viễn vọng nhìn thấy Thông Thiên Giáo Chủ tới, trong lòng rốt cuộc yên tâm lại: lão đại, ông phải đến sớm một chút chứ, để ta lãng phí nhiều đạn đạo vậy, phải biết, tất cả đều là money a!.

Thông Thiên Giáo Chủ nói: “từ lâu đã nghe danh Cực lạc thế giới là nơi thanh tịnh, đạo hữu hôm nay vì sao tự thân giá lâm, tới làm khó ba đồ đệ ta?”

Chuẩn Đề đáp: “ba vị cao đồ của đạo hữu lập kỳ trận, bắt lấy vài môn nhân của ta, nên ta đành phải tới giải cứu. Mong đạo hữu nể mặt, thả môn nhân của ta ra”.

Kỳ thật, lúc này Chuẩn Đề cũng thầm kêu khổ trong lòng: Tây phương giáo ngầm trợ Khuyển Nhung xâm lược, đã chuẩn bị rất nhiều năm, phái ra đệ tử đắc ý nhất là Bất Động Minh Vương, mấy năm trước đã sớm bắt tay với Khuyển Nhung, cẩn thận tính kế. Chuyện này vốn rất bí mật, vốn như hắn tính kế, đừng nói chiếm được biên cảnh, ít nhất cũng có thể phá năm ải đánh thẳng tới Triều Ca mới có thể gặp chút trục trặc. Nhưng không biết vì sao, nhanh như vậy đã bị đối phương biết được, Tây phương giáo còn chưa bước lên đài, dã tâm đã bị bóc trần.

Đế Thích Thiên và Ma Hô La Già bị độc thuật kỳ dị của Trung thổ làm hại, không thể chữa được. Tây phương giáo của hắn không thể so với Trung thổ nhân tài đầy rẫy, Bát bộ chúng thần và Ngũ đại Minh vương đều là trụ cột trong giáo, chịu không nổi tổn thất lớn vậy, nên hắn buộc phải tới hỗ trợ.

Trước khi hắn tới, Tây phương giáo chiến cùng Xiển giáo một trận, lại tổn thất thêm Dạ Xoa đạo nhân, khiến Chuẩn Đề đau lòng vô cùng, vốn chờ trận đánh này kết thúc, liền triệu đại bộ phận đệ tử trở về, chỉ lưu lại một hai người hỗ trợ Khuyển Nhung để tránh tổn thất, đồng thời cố gắng chiêu mộ loại tiên nhân Trung thổ như Mã Nguyên kia, bổ sung và lớn mạnh lực lượng Tây phương giáo. Đâu ngờ tình thế vượt quá mức độ tính toán của hắn, trận pháp kia của đối phương lợi hại vô cùng, nháy mắt đã bắt lấy Long đạo nhân, Đế Thích Thiên, A Tu La cùng Bất Động Minh Vương, tinh anh Tây phương giáo lập tức bị tổn thất quá nửa.

Với năng lực của Tây phương giáo, thực không chịu nổi tổn thất lớn như vậy, cho nên Chuẩn Đề chỉ có thể tự thân ra tay, nhưng không ngờ thánh nhân bên đối phương cũng xuất hiện.

Lực lượng của thánh nhân thực quá mạnh, bình thường tranh đấu đều phải cố gắng áp chế lực lượng của mình, không để thương tổn tới người vô tội, cho nên vừa rồi Thất bảo diệu thụ cùng Tru tiên tứ kiếm giao kích, uy thế thậm chí còn không bằng mấy trận lúc trước. Nếu một bên bị thua thiệt, lập tức dừng tay không đấu nữa. Cho nên, tại lúc phá hỏng đạo bào của Chuẩn Đề xong, Thông Thiên Giáo Chủ cũng không tiếp tục truy kích nữa.

Tất nhiên, nếu thánh nhân thực sự giận dữ, bất kể hết thảy toàn lực ra tay, vậy hậu quả thực khó tưởng tượng, chỉ sợ toàn bộ sinh vật trong trời đất sẽ đều gặp tai ách.

Thông Thiên Giáo Chủ nghe Chuẩn Đề nói vậy, không đổi sắc mặt nói: “đạo hữu nói vậy sai rồi!, Tây phương giáo tự xưng là đất cực lạc, không can thiệp vào trần thế, nhưng lại ngầm tương trợ Khuyển Nhung, ý đồ muốn xâm chiếm Trung thổ, thực là tính toán khéo lắm!, Tây phương giáo các người có câu ‘tâm bất động, nhân bất vọng động, bất động tắc bất thương; như tâm động tắc nhân vọng động, thương kỳ thân thống kỳ cốt’, giờ đã vọng động, rơi vào sát kiếp khó thoát, sao có thể thả được?”

Chuẩn Đề không ngờ Thông Thiên Giáo Chủ một lời đã cự tuyệt, ngữ khí kiên quyết vô cùng, chau mày nói: “đạo hữu thực sự không chịu thả mấy môn nhân của ta sao?”

Thông Thiên Giáo Chủ cười lạnh nói: “ngày trước chuyện đoạt bảo ở Nam hải, giáo chủ tính toán thực là cao, nhưng có từng nghĩ tới sẽ bỏ qua đệ tử của giáo ta?”

Lời này vừa ra, cho dù Chuẩn Đề tâm kế thâm trầm, hỉ nộ không lộ ra ngoài, cũng không khỏi sắc mặt đại biến – ngay cả chuyện Nam Hải cũng bị Thông Thiên Giáo Chủ phát hiện ư? Chẳng nhẽ với pháp lực của mình và Tiếp Dẫn hai đại thánh nhân che dấu thiên cơ cũng không thể ngăn nổi vị Triệt giáo giáo chủ này phát hiện?

Thông Thiên Giáo Chủ thấy Chuẩn Đề im lặng, lại nói: “chuyện Nam Hải cũng là mệnh số mà thôi, bần đạo tuyệt không ra tay can thiệp vào thiên số, giờ đệ tử Tây phương giáo của ngài rơi vào trận Cửu khúc hoàng hà này, cũng là số mệnh thôi, chẳng nhẽ đạo hữu định nghịch chuyển mệnh số hay sao?”

Câu nói này, quả cũng có chút cao tay: chuyện Nam Hải là do Trương Tử Tinh bẩm với Thông Thiên Giáo Chủ, chứ không phải toán kế ra, giờ ông ta lấy lí do như vậy khiến cho Chuẩn Đề không sao đáp được – ta vì thiên số, không phá âm mưu quỷ kế của ngươi hại đệ tử ta, giờ ngươi bằng cái gì đòi ta thả môn nhân của ngươi?

Chuẩn Đề thấy lời nói không được, ánh mắt liền biến thành sắc bén: “ngài ta đều là thánh nhân, nói cái gì thiên số mệnh số, chính là trong lòng tính kế. Môn nhân giáo ta rất ít, không thể bằng được môn hạ ngài, đạo hữu vì sao không nể mặt chuyện này, ngày sau cũng dễ nói chuyện!”.

Thông Thiên Giáo Chủ không có chút nào để ý tới ý tứ trong câu nói của Chuẩn Đề: “tính mạng đệ tử ngài đáng giá, chẳng lẽ đệ tử ta không phải sao? Tây phương giáo các người xúi giục Khuyển Nhung xâm lược, ý đồ đã rành rành ra. Ta xin hỏi, nếu đổi là ngài, có chịu bán ân tình cho Triệt giáo chúng ta không?”. Chuẩn Đề từ từ ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: “như tâm ý đạo hữu đã quyết, bần đạo cũng không còn gì để nói, chỉ đành đấu thử một trận, phân rõ cao thấp rồi lại nói”.

Thông Thiên Giáo Chủ cười ha ha: “đạo hữu đã có nhã hứng như vậy, bần đạo tất nhiên xin hầu p hụng, chỉ là nơi này không tiện ra tay, chúng ta hãy tới ngoài ba mươi ba tầng trời, thế nào?”

Chuẩn Đề giơ Thất bảo diệu thụ lên, gật đầu nói: “bần đạo đang có ý này”.

Lời vừa nói ra, thân ảnh hai người đã biến mất không thấy.

“Đáng tiếc, không được nhìn thấy tràng cảnh hai vị thánh nhân đối chiến đỉnh phong”, Trương Tử Tinh ngẩng đầu nhìn thiên không vô tận, tựa hồ muốn nhìn ra bóng dáng ba mươi ba tầng trời.

“Đỉnh phong đối chiến? hoàng huynh quả nhiên khí phách hơn người”, thanh âm Khổng Tuyên vang lên bên cạnh: “hỗn nguyên thánh nhân nếu không cố kỵ, thi triển thần thông tranh đấu, sức mạnh đẩu chuyển tinh di, phàm nhân sao có thể chịu nổi? nếu có tư cách xem bọn họ tranh đấu, tu vi bản thân cũng phải đạt tới cảnh giới như vậy. Dù sao hôm nay có thể thấy Thất bảo diệu thụ giao đấu cùng Tru tiên tứ kiếm một phen, cũng là đại khai nhãn giới rồi”.

Trương Tử Tinh tùy tiện hỏi: “hiền đệ, ngươi nghĩ xem trận này, vị thánh nhân nào sẽ thắng?”

Khổng Tuyên trầm ngâm nói: “vừa rồi tuy đạo bào của Chuẩn Đề bị Tru tiên tứ kiếm phá hủy, nhưng cũng chưa tổn hại là bao. Như ngu đệ xem, nếu lần này hai thánh phóng tay đại chiến, thắng bại còn chưa biết!”.

Trương Tử Tinh lắc đầu, mỉm cười nói: “thánh nhân đều có lực lượng cực lớn, tu vi hai bên hẳn cũng không chênh lệch là bao, mấu chốt là ở pháp bảo. Như ta xem, Thất bảo diệu thụ kia tuy thần diệu, nhưng tuyệt không phải là đối thủ của Tru tiên tứ kiếm, Chuẩn Đề kia nhất định bại. Hiền đệ có đồng ý cùng ngu huynh đánh cuộc một phen không?”

Người khác không biết Tru tiên tứ kiếm lợi hại thế nào, Trương Tử Tinh lại rất rõ ràng. Tru tiên trận trong nguyên tác do tứ kiếm hợp thành, uy lực cực kỳ lợi hại, Nguyên Thủy Thiên Tôn không dám một mình đi phá, mời đại sư huynh Lão tử tới trước, kết quả Lão tử hóa tam thanh đánh Thông Thiên, rốt cuộc cũng không phá nổi, chỉ thuận tay bắt lấy Đa Bảo đạo nhân.

Lão tử cũng từng nói, Tru tiên tứ kiếm này là bảo vật tiên thiên, năm xưa sư tôn Hồng Quân chia bảo, đem các bảo vật trấn ở tứ phương, bốn thanh kiếm này bị Thông Thiên Giáo Chủ đoạt được. Chí bảo do Hồng Quân truyền lại, uy lực tất nhiên kinh người, cuối cùng phải bốn người Nguyên Thủy, Lão Tử, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn mới phá nổi, bốn thanh kiếm cũng rơi vào tay Xiển giáo.

Xiển giáo lợi dụng bốn thanh tiên kiếm vốn của Triệt giáo này, đại khai sát giới trong Vạn Tiên trận, thực là ác độc vô cùng.

Khổng Tuyên suy tính một lát, cười nói: “hoàng huynh vốn tinh minh, ta không cùng hoàng huynh đánh cuộc đâu, lúc đó xem kế quả thế nào là được”.

Không bao lâu, thân ảnh Thông Thiên Giáo Chủ liền xuất hiện trước trận Cửu khúc Hoàng hà trận, Tam Tiêu vội vàng thi lễ.

Bích Tiêu vội hỏi: ”sư tôn đã đuổi đi tên Chuẩn Đề đạo nhân đáng ghét kia chưa?”

“Đồ nhi không được vô lễ, ông ta dù sao cũng là Hỗn nguyên thánh nhân, phải tôn trọng một ít mới được. Vừa rồi ngoài 33 tầng trời, ông ta không cẩn thận, Kim thân bị Tuyệt tiên kiếm của ta chém rụng một tay, tuy không thương tổn mấy, song tự biết không địch nổi lui về đất Tây”, Thông Thiên giáo chủ nói xong, đưa mắt nhìn tấm bài kim chúc “đóng cửa đánh chó” không biết từ lúc nào đã đổi thành : “chúc mừng giáo chủ chiến thắng trở về”, không khỏi mỉm cười, coi như là nhận tình của Thiên tử.

Tại lúc Thông Thiên Giáo Chủ cùng Chuẩn Đề lên 33 tầng trời quyết đấu, Vân Tiêu cũng đã kịp thi triển Hỗn Nguyên Kim Đấu, bắt luôn cả Ma Hô đạo nhân kia. Mã Nguyên thấy tình thế không ổn, quay người định chạy, bị Bích Tiêu nhìn thấy. Bích Tiêu căm hận tên phản bội này, ném Kim giao tiễn lên, xé hắn thành hai đoạn. Mã Nguyên này bình thường vốn hết sức độc ác, vừa rồi may mắn được Chuẩn Đề cứu giúp, cuối cùng vẫn không thoát nổi Kim giao tiễn.

Vân Tiêu hỏi: “sư tôn, Tây phương giáo đồ này xử lí thế nào?”

Thông Thiên Giáo Chủ nói: “đã bị Hỗn Nguyên Kim Đấu này hút lấy, bắt vào Cửu khúc Hoàng hà trận, liền bị đoạt đi tam hoa đỉnh đầu, ngũ khí trong ngực, hóa thành phàm thể. Nếu không có diệu thuật trọng tu, liền cả đời không thể khôi phục. Tây phương giáo ngầm sai Khuyển Nhung xâm lấn, là địch của Đại Thương, thực mưu đồ không nhỏ, may là bị phá vớ. Lần này đúng lúc hai quân giao chiến, có thể giao cho Thiên tử này xử lí. Sau chuyện này, nguyên khí Tây phương giáo đại thương, tạm thời không thể gây nên sóng gió gì. Ta giờ trở về Bích Du cung, ba người các con kết thúc chuyện này, cũng nên trở về Tam Tiên đảo tĩnh tâm tu luyện”.

Vân Tiêu nhận lệnh, trì nghi giây lát lại hỏi: “sư tôn, giờ sát kiếp đã nổi lên, xin hỏi ba người chị em đệ tử mệnh số ngày sau thế nào?”

Thông Thiên Giáo Chủ trầm ngâm nói: “môn hạ trong giáo ta, đa phần là người ứng kiếp, ba tỷ muội các con cũng không ngoại lệ. Nhưng giờ thiên số vô thường, rất khó thôi toán, rốt cuộc ra làm sao ta cũng không rõ. Ba người các con đều có tình kiếp, có thể tùy duyên mà định, không nên cưỡng cầu”.

Tam Tiêu nghe vậy, trong lòng đều suy tư, khom người hành lễ, đưa mắt nhìn Thông Thiên Giáo Chủ rời đi.

Khổng Tuyên thấy Thông Thiên Giáo Chủ quả nhiên chiến thắng trở về, không khỏi thầm kêu may mắn vừa rồi không đánh cuộc cùng Trương Tử Tinh. Lần trước hai người từng vì một chuyện mà đánh cuộc, người thua phải làm theo yêu cầu của người thắng, kết quả là Khổng Tuyên thua. Trương Tử Tinh tác tính muốn hắn trước mặt Ứng Long, Nữ Bạt và Viên Hồng ra múa một điệu múa chim công, thiếu chút khiến vị Huyền tiên Khổng Tuyên này thổ huyết đương tràng, may có tứ muội Nữ Bạt cầu tình, mới “may mắn” thoát được.

Trận đánh này với quân Thương chinh tây mà nói, có ý nghĩa quyết định. Tây phương giáo đằng sau Khuyển Nhung coi như một mẻ bị bắt hết, thực lực giảm mạnh, hẳn sẽ không dám tiếp tục vọng động, khả năng sau sẽ trở thành ngầm vạch mưu kế, hoặc như trong nguyên tác, đệ tử đều lưu lại trong giáo, chỉ có thánh nhân xuất hiện “đào tường” môn nhân phái khác mà thôi.

Để tránh Chuẩn Đề đi rồi trở lại, Trương Tử Tinh lập tức quyết đoán, đem quốc sư Khuyển Nhung Bất Động đạo nhân “chém đầu thị chúng”, xác treo trên cán cờ trước đại doanh, đồng thời còn xử tử luôn Đế Thiên đạo nhân mà Ma Hô đạo nhân.

Long đạo nhân kia đã mất đi Long châu thành phàm thể, Tu la đạo nhân là nữ nhân, lại có lực hỏa diễm kỳ dị, Trương Tử Tinh vì muốn biết được một số bí mật của Tây phương giáo, đặc ý lưu lại tính mạng hai người này, làm thí nghiệm phẩm bí mật. Hoặc có lẽ, đây là kết cục còn thảm hơn bị giết nhiều.

Do Khuyển Nhung và Đại Thương chánh diện giao chiến, nên quân Thương xử tử quốc sư địch quốc cũng là chuyện thường, không ai tranh nghị, cho dù là Chuẩn Đề hay Tiếp Dẫn cũng không thể nói gì. Xét cho cùng, vốn chính là Tây phương giáo ngầm trợ Khuyển Nhung xâm lược Đại thương, sai là sai trước, nếu muốn truy cứu thì cũng phải đi tìm Triệt giáo làm khó dễ.

Tin quốc sư Bất Động đạo nhân bị xử tử không khác nào một quả tạc đạn với Lang Dã Tiên, sĩ khí Khuyển Nhung cũng bị đả kích không nhỏ. Lang Dã Tiên mất đi ỷ trượng lớn nhất, cuối cùng nghiên răng, một lần nữa dùng đến thủ đoạn cuối cùng của mình – độc thuật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.