Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 187: Chương 187: Trảm Tiên Phi Đao






Lục Áp tuy thấy tu vi Bích Tiêu bất phàm, nhưng cũng chỉ là Kim tiên thượng giai mà thôi, so với cảnh giới Huyền Tiên trung giai của hắn thì còn xa lắm, thấy nàng không coi mình vào đâu, lại nói lời hung dữ, không khỏi nổi giận trong lòng.

Liền thấy một đạo kim quang bay ra từ lòng bàn tay Bích Tiêu, tại không trung hóa thành hai con giao long, thân rồng uốn lượn, đầu như mũi tên, đuôi rồng xoay tít, nhanh như chớp giật lao tới Lục Áp.

Lục Áp vốn không coi tu vi Bích Tiêu vào đâu, không ngờ tới nàng lại có loại pháp bảo đáng sợ như này, kim quang vừa hiện lên, lập tức cảm giác được sự khí tức đáng sợ của hai giao long này, cho dù hắn với tu vi Huyền tiên cũng không thể đỡ thẳng. Lục Áp kinh hãi, trước sức ép mãnh liệt của song long, vội vàng hóa thành trường hồng lui lại.

Bích Tiêu thấy độn quang của Lục Áp rất nhanh, lại có thể tránh được Kim Giao tiễn, cũng hết sức kinh ngạc. Chỉ thấy trường hồng kia đảo một vòng, lại quay trở lại, hóa thành hình dạng Lục Áp, đôi mắt hắn vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm Kim giao tiễn trong tay Bích Tiêu. Hắn tuy tránh được Kim giao tiễn, nhưng cũng toát mồ hôi sợ hãi, đâu còn dám coi thường nữ tử trước mặt này, sát khí trong mắt dày đặc, lấy từ trong túi pháp bảo ra một bình hồ lô.

Trương Tử Tinh vừa thấy hồ lô, thầm kêu không ổn, đang muốn kéo Bích Tiêu bỏ chạy, đã thấy Lục Áp mở nắp hồ lô hướng phía Bích Tiêu.

Một đạo hào quang từ trong hồ lô bay ra, bốc cao hơn ba trượng, phía trên có một vật dài chừng 7 thốn, có một đôi mắt phát ra hai đạo bạch quang, bạch quang chụp xuống, tức thì khóa lấy Nê hoàn cung trên đỉnh đầu Bích Tiêu.

Bích Tiêu chỉ thấy hồn phách đột nhiên trở nên yếu ớt, đầu óc dần mơ hồ, không biết gì nữa. Trương Tử Tinh chậm một nhịp, không kịp thời kéo Bích Tiêu bỏ chạy, bèn không quản nguy hiểm nữa, lập tức hóa ra ma khải trên người, hét lớn một tiếng, không chờ Lục Áp mở miệng cười đểu, dũng mãnh chạy lên ngăn trước người Bích Tiêu, hứng ngay lấy đạo bạch quang kia.

Lục Áp vốn cố kỵ lai lịch Bích Tiêu, vừa rồi là vì Kim Giao tiễn quá lợi hại, lại không muốn tha cho cừu nhân Tiêu Dao Tử mới nổi lên sát tâm. Giờ hắn thấy Trương Tử Tinh liều lĩnh ngăn ở phía trước, trong bụng thầm mừng, lập tức bỏ qua Bích Tiêu, khống chế bạch quang khóa chặt phần đầu Trương Tử Tinh.

Trương Tử Tinh khẩn cấp hóa ra kính năng lượng, ngăn ở phía trên, ý đồ muốn gạt bạch quang ra. Ngờ đâu, tính chất của bạch quang hoàn toàn bất đồng với Âm dương kính hay mặt kiếng trong Kim Quang trận, như có thể bẻ cong không gian, khiến cho kính năng lượng không thể phản xạ hay chiết xạ.

Trương Tử Tinh bị bạch quang này chặn lấy, liền thấy đầu óc quay cuồng, âm thanh cảnh báo của Siêu Não vang lên: “phát hiện năng lượng trói buộc điều khiển tia sáng, xin hỏi chủ nhân có phát động năng lượng phản hấp lực?”

Trương Tử Tinh đang cả người lảo đảo, may lực lượng Thất tình hương trong cơ thể có thể giúp bảo trì tâm trí, lại có Siêu Não kịp thời phát sóng điện giúp hắn không rơi vào hôn mệ, lập tức miễn cưỡng đáp một câu: “có!”.

Lục Áp thi triển bạch quang trong hồ lô khóa chặt Trương Tử Tinh xong, há miệng cười to, khom người một cái: “xin bảo bối chuyển mình”.

Đâu biết lúc này bỗng có kỳ sự phát sinh, không chờ vật kia chuyển động trên đầu Trương Tử Tinh, bạch quang bỗng nhiên như lỏng lẻo, không thể khóa lấy mục tiêu nữa, bảo bối kia tất nhiên không thể thực hiện động tác tiếp theo, lại trở về trong hồ lô.

Lục Áp thấy thế sắc mặt đại biến: Hồ lô phi đao này là hắn nhờ vào cơ duyên, dung hợp máu huyết cùng dị bảo mới có thể luyện thành. Có thể nói, kẻ dưới thánh nhân, bất luận tu vi thế nào, dị thuật ra sao, chỉ cần bị bạch quang này khóa lấy, bảo bối kia chuyển một cái, lập tức đầu rời khỏi cổ, tính mạng ô hô, cho dù là Huyền tiên cũng không thể tránh nổi. Đây chính là pháp bảo lợi hại nhất của hắn, từ bao năm qua tranh đấu vẫn chưa hề thất thủ, không ngờ lại mất công hiệu trước mặt kẻ thù hôm nay!, càng khiến người khó tin hơn là, tên này ngay cả tu vi Kim tiên cũng không có!.

Lục Áp vẫn chưa thể tin, lại lấy hồ lô nhắm hướng Trương Tử Tinh, bạch quang lại bay ra, nhưng vẫn không thể khóa lấy, dường như tên kia đã hóa thành một con cá trơn nhẫy. Lục Áp rốt cuộc đành phải chấp nhận “Tiêu Dao tử” này có thể tránh qua pháp bảo lợi hại nhất của mình, trong bụng không khỏi run lên.

Dưới sự hỗ trợ của Siêu Não, Trương Tử Tinh đã hoàn toàn tỉnh tạo lại, trong lòng kích động vô cùng: một trong những pháp bảo lợi hại nhất trong Phong thần, Trảm tiên phi đao, giờ đối với mình không khác nào phế vật.!

Tất nhiên, đây đều là công lao của Siêu Não, còn có vận khí rất tốt, điều khiển tia sáng là một loại vũ khí ánh sáng có thể khống chế, định vị hay dẫn đường ánh sáng, trong đó còn có nguyên lý trọng lực và điện từ (?), phần lớn là dùng để bắt trói, kẻ bị trói thường không thể tránh khỏi. Tại hậu thế, có rất nhiều phi thuyền hải đạo thường dùng loại vũ khí này cướp đoạt tàu bè, nên vũ khí phòng vệ chống trói buộc cũng từ đó mà sinh ra.

Không cần biết tác dụng của bạch quang kia là gì, chấn nhiếp hồn phách cũng tốt, khóa lấy cũng hay, nhưng tính chất năng lượng của nó cũng chính là nguyên lí trói buộc ánh sáng kia. Cho nên, dưới vũ khí phản trói buộc của Siêu Não, thứ bạch quang đáng sợ với tuyệt đại tiên nhân này lập tức mất đi công hiểu, đã là “không khóa được”, tất nhiên không thể “bảo bối chuyển mình” nữa!.

Lục Áp chính đang kinh hãi, bỗng lại có hai đạo độn quang từ phía chân trời bay lại, thì ra là hai người nữ tử. Lục Áp nhìn hai nàng mặc trường bào và mặt nạ như nữ tử Kim giao tiễn trước đó, nhưng khiến hắn kinh hãi là, hai nàng này đều là Huyền tiên!.

Tuy cảnh giới của Lục Áp giờ hơn bất cứ người nào trong Tam Tiêu, nhưng nếu đối địch với cả ba thì chỉ sợ hắn không địch nổi. Điều quan trọng nhất là, trong đối chiến giữa tiên nhân, nếu tu vi hơn kém không nhiều, thì quyết định thắng bại chính là pháp bảo. Trảm tiên phi đao của hắn đã bị cừu nhân phá giải, Kim tiễn trong tay nữ tử kia cũng rất đáng sợ, tựa hồ là một kiện chí bảo của Triệt giáo, ai biết hai nữ tử tới sau này còn có pháp bảo gì lợi hại hơn?

Người tới chính là Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu, do Bích Tiêu lâu không trở lại, Vân Tiêu bèn toán qua một hồi, phát hiện muội muội như đang gặp nguy hiểm, lập tức cùng Quỳnh Tiêu vội vàng trở lại tìm kiếm.

Lúc này Bích Tiêu cũng đã tỉnh lại, hồi tưởng lại tình cảnh vừa này, biết thiếu chút nữa thì bị đạo nhân này ám toán, thấy hai vị tỷ tỷ, tức thì kêu lớn: “mau bắt lấy ác đạo này!”.

Vân Tiêu cũng đã phát hiện Lục Áp là Huyền tiên, tu vi còn cao hơn nàng, lập tức không hề chậm trễ, một cái kim đấu xuất hiện trong lòng bàn tay, xoay tròn không ngớt. Lục Áp vừa thấy kim đấu này, liên tưởng tới Kim tiễn ban nãy, tức thì nhận ra lai lịch của ba nàng, kinh hãi thốt một tiếng: “Hỗn Nguyên Kim Đấu!”.

Lời còn chưa dứt, cả người đã hóa thành trường hồng chạy mất.

Lấy một địch ba, hai trong đó là Huyền tiên, lại có thứ pháp bảo đáng sợ như Hỗn Nguyên Kim Đấu và Kim giao tiễn, ngoài ra còn thánh nhân Triệt giáo sau lưng, nếu ngu ngốc đi đối địch, liền đừng gọi hắn là Lục Áp nữa!.

Lục Áp vừa chạy vừa ngẫm nghĩ: xem ra Tiêu Dao tử kia quả có thân phận đặc thù, lai lịch thực không đơn giản, lần trước gặp hắn có Huyền tiên trợ giúp, hôm nay hai người trong Tam Tiêu nương nương cũng là Huyền Tiên!, Mịa, hắn còn nói sư đệ hắn cũng là Huyền tiên, chỉ sợ là không giả rồi!. Chẳng nhẽ tên gia hỏa này thực sự là đệ tử của thánh nhân Triệt giáo? Nếu đúng là vậy, muốn báo mối nhục ngày trước chỉ sợ khó khăn vạn phần. Nhưng hỗn độn thạch kia quan hệ rất lớn tới một chuyện, dù đối phương có thánh nhân sau lưng, hắn cũng không cam lòng bỏ cuộc.

Vân Tiêu thấy đạo nhân này biết chỗ lợi hại của Hỗn Nguyên Kim Đấu, lại bỏ chạy rất nhanh, liền thu pháp bảo lại, cũng không thèm truy cản, hai nàng hội hợp cùng Bích Tiêu và Trương Tử Tinh, bốn người nhắm hướng Bích Du cung mà bay tới.

Bay tới một ngọn núi, Vân Tiêu đưa tay trỏ vào đỉnh núi cao nhất trước mặt nói: “đấy là tới Bích Du Cung, xin Bệ hạ chớ tùy tiện phi hành, mọi người ở đây đợi, ta đi diện kiến giáo chủ”.

Trương Tử Tinh nhìn lại, khói mây xa xa quấn quýt trên đỉnh núi, một vầng quang hoa ấm áp rọi chiếu, chính là nơi ở của Hỗn nguyên thánh nhân Thông Thiên Giáo Chủ. Bích Tiêu nói: “muội cũng đã lâu không gặp sư tôn, cùng đại tỷ đi luôn một chuyến”.

Vân Tiêu gật đầu, hai người không dám toàn lực phi hành, giảm bớt tốc độ, từ từ đi tới.

Lần trước Trương Tử Tinh đối diện cùng Nữ Oa nơi Nữ Oa miếu, dựa vào một cỗ nhiệt huyết, hiên ngang bất khuất đối đáp cùng thánh nhân, không chịu nửa phần thua kém. Nhưng giờ nghĩ tới phải đối diện với vị thánh nhân Thông Thiên Giáo Chủ, khả năng là trợ lực lớn nhất trong tương lai, hắn liền có một loại tâm cảnh khác. Có thể nói, hắn với thân phận một quân cờ, sắp phải đàm phán cùng một tay kỳ thủ, thậm chí muốn nhờ vị kỳ thủ này trợ lực, không khỏi có chút khẩn trương.

Trương Tử Tinh có không ít cách làm giảm khẩn trương, nói chuyện là một cách: “Quỳnh Tiêu nương nương, không biết tính tình tôn sư hàng ngày ra sao? Có uy nghiêm lắm không? Ta lần đầu gặp thánh nhân, trong lòng thực lo lắng, sợ là lời lẽ không đúng, đắc tội tôn sư, xin nương nương nói cho một chút!”.

“Sư tôn khí phách hơn người, ngày thường rất yêu quý môn nhân đệ tử, lúc đăng đàn giảng đạo, bất kể là người hay yêu, thân truyền đệ tử hay môn nhân bàng hệ, đều đối xử như nhau”, ngữ khí Quỳnh Tiêu tràn đầy sùng kính trong nội tâm: “trong Bích Du cung có rất nhiều môn nhân vì cảm ân đức của sư tôn, không đi tìm động phủ, mà nguyện ý ở lại núi này không chịu rời đi. Tuy sư tôn rất ít khi giận dữ, môn quy cũng không hà khắc, nhưng mọi người đều thực tâm kính úy, không dám trái lệnh bao giờ”.

Trương Tử Tinh yên tâm trong lòng, nghĩ lại Vân Tiêu và Bích Tiêu vừa rồi cẩn thận phi hành, không khỏi gật đầu: “đa tạ nương nương giải đáp, ta cũng yên tâm hơn chút rồi!”.

Quỳnh Tiêu cười nói: “Bệ hạ khách khí rồi, nếu như nói cảm tạ, ta còn phải tạ ơn Bệ hạ nhờ Bích Tiêu tặng lễ, thực là xấu hổ trong lòng”.

Trương Tử Tinh từng nghe Bích Tiêu nói qua, Quỳnh Tiêu thích thú mấy món đồ thủy tinh kia không rời tay, trong lòng chợt động nói: “lần này cầu kiến thánh nhân, thực là mệt nhọc ba vị, nương nương đã thích mấy tiểu vật kia, chờ trở về ta sẽ để Na Tra mang tới thêm, coi như tạ ý”.

Quỳnh Tiêu thực sự rất thích mấy món trang sức công nghệ kia, vui vẻ nói: “đã là thịnh ý của Bệ hạ, Quỳnh Tiêu liền cung kính không bằng tuân mệnh!”.

Hai người đang nói chuyện vui vẻ, Vân Tiêu và Bích Tiêu đã trở lại.

Vân Tiêu nói: “Bệ hạ, sư tôn mời ngài vào cung một chuyến, xin mời theo ta đi”.

Nói xong, Vân Tiêu liền xoay người từ từ bay đi. Trương Tử Tinh hít sâu một hơi, đang muốn hóa độn quang đi theo, bỗng thấy Bích Tiêu nhìn hắn một cái, ánh mắt mang theo một làn ôn nhu chưa từng thấy trước đây, còn gật đầu nhìn hắn như cổ vũ. Trương Tử Tinh mỉm cười đáp lại, hóa độn quang theo sát Vân Tiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.