Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 184: Chương 184: Thu hoạch và hứa hẹn






Sau khi tụ khí đến đỉnh điểm, Tần Cách hét to một tiếng, một đạo quang trụ sáu màu xuất hiện, chậm rãi dâng lên theo hai chân cực kỳ khỏe mạnh của hắn. Tiếp sau đó, lại một đạo quang trụ màu vàng sinh ra từ dưới chân, một đạo lại thêm một đạo, liên tục xuất hiện ba đạo quang trụ!

Sau khi ba đạo quang trụ biến mất, Tần Cách gầm lên một tiếng giận dữ, nắm tay thật lớn nổi lên một tầng ánh sáng màu vàng giống như thực chất, gào thét lao tới Lăng Tiêu

Không khí chung quanh nắm tay dường như bị thiêu đốt, sinh ra âm thanh nổ đôm đốp. Các thú nhân chung quanh đều bị kích thích nhiệt huyết, bắt đầu điên cuồng gầm rú.

- Giết!

-Giết!

Lạp Mỗ và Cuồng Báo cùng với các nam nữ già trẻ báo nhân tộc im lặng đứng đó, toàn bộ đều lo lắng. Họ không điên cuồng gầm rú như những thú nhân khác, bởi vì nhân loại trẻ tuổi này là ân nhân của họ.

Cái gọi là thú tính giờ phút này đã được đám đông xung quanh thể hiện vô cùng tinh tế, hơn nữa, bọn họ thấy, nhân loại gầy yếu kia đối mặt với nắm tay khiến cho người sợ hãi của tộc trưởng Tần Cách dường như bị dọa sợ mà đứng ngây ra đó, đều cười phá cả cổ.

- Nhân loại nhỏ bé và yếu đuối bị dọa cho choáng váng rồi! Ha ha ha ha!

Ngay lúc này, linh lực toàn thân Lăng Tiêu cũng đã điên cuồng vận chuyển. Thanh Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong nhẫn không gian cũng bắt đầu rung động.

Ngay lúc nắm tay cực lớn của Tần Cách sắp đánh trúng mặt Lăng Tiêu, thân hình Lăng Tiêu bỗng nhiên bay vụt lên, không một dấu hiệu, không một động tác chuẩn bị, như là thân mình đột nhiên bị cái gì đó kéo lên vậy.

Giữa không trung, trong tay Lăng Tiêu chợt lóe ra một mũi nhọn màu hồng rực, thanh Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm phát ra dị quang đỏ như máu, từ trên cao hung hăng chém xuống đầu Tần Cách

- Phù… Quang… Lược… Ảnh!

Trong lòng Lăng Tiêu quát lên một tiếng lớn, đối với cường giả như Tần Cách, ra tay lưu tình là muốn chết!

- Ầm…!

Các thú nhân hoảng sợ vạn phần, thối lui về phía sau, lùi ra phía sau cây đại thụ, ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn hai người trong sân!

Tiếng nổ lớn qua đi, khắp nơi bụi mù mịt, che khuất tầm mắt của mọi người!

Trong bụi mù, dường như có thể nghe thấy một tiếng rống ngắn ngủi của Tần Cách.

Trong căn nhà gỗ phía xa, thân mình Đại Tế Ti khẽ run lên, sau đó đứng dậy, gương mặt đẹp đẽ kinh ngạc.

- Khí thế thật hùng mạnh! Ta thật sự là đã coi nhẹ ngươi rồi!

Bụi mù tán đi, những thú nhân trốn bên ngoài phát hiện, trong sân đã có thêm một cái hố to.

Tộc trưởng của họ, Đại thống lĩnh Tần Cách không thấy đâu, mà chỉ thấy một người, vẫn cầm kiếm đứng bên cạnh hố, không nhúc nhích.

Một đứa nhỏ báo tộc ở gần hố ánh mắt khôi phục lại bình thường, nói với Lăng Tiêu:

- An toàn, cường giả?

Lăng Tiêu không trả lời nó, chỉ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía hố sâu tám thước trước mặt. Một lúc lâu sau, từ dưới vọng lên một tiếng gầm giận dữ, vẫn mười phần mạnh mẽ.

Trong lòng Lăng Tiêu đang cười khổ, hổ nhân Tần Cách này rõ ràng đã gần chạm tới thực lực Kiếm Hoàng rồi!

Bị một kích toàn lực tương đương cảnh giới Dung Hợp Kỳ của mình mà không bị thương!

Lúc này, Tần Cách ở dưới hô to một tiếng, sau đó nhảy lên khỏi hố. Trên cái đầu trọc đầy máu tươi và bùn đất khiến những thú nhân xung quanh phải sợ hãi đến ngừng thở, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.

Ánh mắt họ nhìn Lăng Tiêu tràn ngập sợ hãi và thần phục!

Đúng vậy, thú tộc càng tôn trọng quy tắc thực lực là vua hơn so với nhân loại! Cho dù nhân loại dáng người nhỏ gầy như Lăng Tiêu, nhưng hắn đã đánh bại lão hổ Tần Cách, đánh bại tộc trưởng thú tộc, đại thống lĩnh của họ, nên Lăng Tiêu lập tức có được sự tôn kính của họ.

Trên mặt Lạp Mỗ lộ vẻ tươi cười, Cuồng Báo đứng cạnh đứa nhỏ báo tộc cũng cười rộ lên trong lòng, trong mắt tràn ngập ý cười nhưng hắn phải cố gắng khống chế, bởi vì hắn biết biểu hiện cao hứng của hắn có thể khiến Tần Cách tức giận.

Hai mắt Tần Cách tỏa ra hung quang mãnh liệt, gắt gao nhìn Lăng Tiêu chằm chằm, ngực kịch liệt phập phồng, yếu hầu không ngừng phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ.

- Sao, ngươi không phục, còn muốn đánh nữa sao?

Lăng Tiêu ngang nhiên ưỡn ngực, lạnh lùng chăm chú nhìn Tần Cách đang hung tợn nhìn mình.

- Nếu không vì Đại Tế Ti, ta đã giết ngươi!

- Phù phù!

Thân hình thật lớn của Tần Cách quỵ xuống bên cạnh hố, cái đầu trọc đầy máu và bùn gục xuống. Mặc dù hắn quỵ xuống nhưng vẫn cao hơn Lăng Tiêu.

- Nhân loại hùng mạnh, Tần Cách thua, tâm phục khẩu phục, ngươi là kẻ mạnh. Tần Cách không bằng ngươi.

Thú nhân bốn phía lặng ngắt như tờ, im lặng đến mức các thú nhân này đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Lăng Tiêu nhếch miệng cười, giơ ngón tay cái lên với Tần Cách.

- Ngươi cũng rất mạnh! Ta chẳng qua là may mắn thắng ngươi thôi!

Tần Cách càng cúi đầu sâu xuống, ánh mắt không cam lòng cũng giảm xuống nhiều, nhìn Lăng Tiêu nói:

- Cường giả nhân loại tôn kính, Tần Cách đi theo ngài, đi đến thế giới nhân loại để lịch lãm, mong ngài cho phép!

- A!

Các thú nhân chung quanh lại phát ra những tiếng hét kinh hãi. Đại thống lĩnh không ngờ lại muốn đi tới thế giới nhân loại, chẳng lẽ Đại thống lĩnh từ bỏ chúng mình rồi sao?

Các thú nhân lập tức trở nên luống cuống bất an, nếu không có Tần Cách, không có hổ nhân tộc hùng mạnh, các thú nhân khác không thể nào sinh tồn tại đầm lầy Penzias được. Sẽ rất nhanh thôi, những Ma thú mạnh mẽ sẽ tới trước cửa, sau đó lấy họ, những thú nhân không mạnh mẽ lắm ra làm bữa tối.

Lăng Tiêu cũng sửng sốt, lập tức trong lòng mừng như điên, một cường giả đã tiếp cận cảnh giới Kiếm Hoàng!

Nếu vừa rồi Tần Cách tiếp tục công kích hắn, Lăng Tiêu căn bản là không có cơ hội trả đòn! Đừng nhìn Tần Cách có vẻ chật vật, trên thực tế căn bản là hắn không bị thương tổn gì lớn lắm!

Từ điểm này mà xem, Tần Cách còn mạnh hơn tên Kiếm Tông bị một kiếm của Lăng Tiêu ngày đó bức lui nhiều lắm. Bởi vì, thực lực Lăng Tiêu đã tăng lên rất nhiều so với ngày đó, nhưng vẫn không thể đánh trọng thương Tần Cách. Nói như vậy mới thấy, thân thể của thú nhân thật sự là mạnh mẽ, hơn xa nhân loại!

Lúc này, tiếng của Đại Tế Ti thản nhiên vang lên, tiếng nói dịu dàng khiến những thú nhân đang huyên náo lập tức im lặng.

- Tần Cách, ngươi thực sự nguyện ý đi theo hắn sao?

Tiếng của Đại Tế Ti nhẹ nhàng như nước hỏi:

- Phải biết rằng, thế giới nhân loại không giống thú nhân tộc, không phải là có thực lực mạnh mẽ thì có thể đứng vững được đâu!

- Đại Tế Ti, Tần Cách rất muốn nhìn xem, thế giới nhân loại là như thế nào.

Tần Cách vẫn quỳ trên đất, trầm giọng hỏi:

- Xin Đại Tế Ti thành toàn cho!

Đại Tế Ti nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

- Tần Cách, ngươi muốn trợ giúp ta sao? Ta thừa nhận là ta cần sự trợ giúp của ngươi, nhưng mà… ta cũng không hy vọng thấy bộ tộc thú nhân vì vậy mà bị suy sụp.

Tần Cách trầm giọng nói:

- Xin Đại Tế Ti an bài.

Đại Tế Ti thản nhiên cười, ánh mắt nhìn Tần Cách tràn ngập yêu quý, như là nhìn đứa con của mình vậy, có phần bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn Lăng Tiêu, nói:

- Cường giả nhân loại có lãnh địa, ngươi có thể cấp cho chúng một nơi an bình để sống không? Ngươi có thể an tâm, chúng nó sẽ không phát sinh xung đột với bất kỳ kẻ nào đâu, điểm này ta có thể cam đoan.

Trong lòng Lăng Tiêu cực kỳ nguyện ý!

Trong tay những thú nhân này có tinh hạch ma thú mấy ngàn năm vất vả tích lũy, trên thực tế là đủ để họ có cuộc sống còn ưu việt hơn một phú ông nhân loại. Có điều, từ trước đến nay, nhân loại và thú nhân đã có truyền thống căm hận nhau, khiến cho số lần hợp tác hai bên ít đến đáng thương!

Thậm chí, danh tiếng của Nam Phương Vương Lý Võ Thông có được, phần lớn là do trấn thủ đầm lầy Penzias, phòng thủ trước thú nhân!

Nếu mình đem theo số lớn thú nhân quay trở lại thành Penzias, chẳng phải là đối đầu với mọi người hay sao? Người khác không nói, chỉ sợ chính phụ thân Lăng Thiên Khiếu của mình là người thứ nhất không đồng ý!

Trong lòng nhân loại, “Thú tộc” vĩnh viễn là một danh từ nguy hiểm!

Mặc dù với Lăng Tiêu, thú nhân tộc còn đáng yêu hơn nhiều so với rất nhiều quý tộc.

Thấy Lăng Tiêu trầm mặc không nói, Đại Tế Ti thở dài một tiếng, nói:

- Ta biết, yêu cầu này thực là làm cho ngươi khó xử, nếu chỉ mang theo một mình Tần Cách, tin tưởng là cũng không ai phát hiện ra hắn là thú nhân. Nhưng nếu để cả bộ tộc thú nhân đến lãnh địa của ngươi chắc chắn sẽ tạo ra một chấn động thật lớn.

- Bất kể vị quốc vương bệ hạ hay Nam Phương Vương kia đều muốn muốn tiêu diệt chúng ta bất chấp giá nào, tạo dựng nên một công tích bất hủ vô tiền khoáng hậu. Khi đó… ngay cả ngươi cũng bị liên lụy.

Tần Cách quỳ nói:

- Nếu cường giả nhân loại bằng lòng trợ giúp thú nhân tộc, để thú nhân tộc thoát khỏi khốn cảnh của đầm lầy, Tần Cách nguyện trung thành vĩnh viễn!

Bốn đại hán trọc đầu đứng sau Tần Cách nhất tề quỳ xuống. Không cần lời nói, hành động kia đã biểu lộ tâm ý của họ, muốn cùng tiến cùng lui với thủ lĩnh.

Đại Tế Ti yếu ớt nói:

- Tần Cách có được cường độ thân thể tương đương với Kiếm Hoàng bậc hai, lực lượng tinh thần tương đương với Kiếm Tông bậc sáu, tổng hợp lại thì cho dù đối đầu với Kiếm Hoàng bậc một của nhân loại cũng có thể chiến một trận. Bốn người phía sau hắn đều có lực lượng thân thể của Kiếm Tông bậc ba, lực lượng tinh thần của Kiếm Tông bậc một, họ chính là chỗ dựa lớn nhất của ta.

- Lăng Tiêu, nếu ngươi có thể trợ giúp thú nhân tộc một lần này, ta cam đoan, trước khi chúng ta báo thù, bọn họ đều nghe lệnh của ngươi. Nếu chúng ta còn có thể sống mà trở về, bọn họ vẫn là bộ hạ trung thành của ngươi!

Lăng Tiêu nghĩ thầm, trong hoàng cung, bên người quốc vương bệ hạ cũng có hai cao thủ Kiếm Tông, bên người Nam Phương Vương có một. Thái tử có bộ hạ thực lực ngoài Kiếm Tông hay không, tới giờ còn chưa rõ. Nhưng cộng hết lại, thì lực lượng của toàn bộ đế quốc Lam Nguyệt phía trung ương cũng không hùng mạnh lắm. Cho nên, với quốc vương bệ hạ và thái tử điện hạ, “hừ”, trên mảnh đất phong của mình, lại nắm giữ lực lượng mạnh thế này, cho dù bọn họ có bất mãn thì cũng đã làm sao.

Điều duy nhất cần phải băn khoăn, chính là một đoàn thú nhân như vậy đột nhiên xuất hiện trên lãnh địa của mình sẽ không che giấu được các thế gia ẩn thế.

Nếu những người này ngầm ra tay, vậy thì sẽ đau đầu đây. Mà Lăng Tiêu cũng không cho rằng hai Kiếm Tông bên cạnh quốc vương thuộc loại đơn giản. Là người của hoàng thất, nếu bọn họ cũng tới từ những thế gia ẩn thế và các môn phái, chuyện này sẽ rất phức tạp.

Cho nên, điều chính yếu hiện tại là phải được sự tán thành của quốc vương! Cho dù chỉ là một câu can thiệp, Lăng Tiêu cũng sẽ rất cao hứng! Bởi vì các thế gia và các môn phái ẩn thế cũng không thích quản chuyện không quan hệ tới mình. Nếu không phải chuyện liên quan đến lợi ích của họ, họ sẽ không thèm ra tay.

Nghĩ vậy, Lăng Tiêu ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Đại Tế Ti, nói:

- Đại Tế Ti, người cũng theo ta trở về sao?

Đại Tế Ti do dự một chút, sau đó lắc đầu, nói:

- Ta không thể hiện diện tại lãnh địa nhân loại. Nếu bị những người đó phát hiện… Lăng Tiêu, đừng nhìn thực lực của ngươi khiến cho ta phải kinh ngạc, mà đối với những người kia, muốn tiêu diệt ngươi, chỉ cần động một ngón tay thôi!

Đến lúc đó, vương quốc của ngươi, người nhà của ngươi cũng không ai dám ủng hộ ngươi đâu. Trước sức mạnh tuyệt đối, cho dù là vương thất Lam Nguyệt Đế quốc cũng trở nên rất nhỏ bé. May mắn là Diệp tử chưa bại lộ trước mắt những người này, họ có lẽ không nghĩ tới nó đang ở tại Lam Nguyệt đế quốc đâu. Cho nên, Lăng Tiêu, ngươi phải chú ý, không được để cho Diệp tử bại lộ trước mặt người khác.

Lăng Tiêu nói:

- Khi ta trở về, phải nói sao với Diệp tử đây?

Khóe miệng Đại Tế Ti nhếch lên, nói:

- Ta biết nó tốt lắm, ta rất vui, cho nên ta không cần liên hệ với nó …

Đại Tế Ti nói xong, ánh mắt hơi ướt át, sau đó nói:

- Ta cho ngươi một năm, ngươi có thể đưa Tần Cách đi trước, ta cũng cần dưỡng thương một năm. Sau một năm, nếu ngươi có thể đưa thú nhân tộc ra ngoài, lại có thể dàn xếp được, vậy thì để Tần Cách quay về đưa thú nhân tộc đi. Nếu không được, vậy thì Tần Cách cũng đã được nhìn thấy thế giới nhân loại rồi. Lăng Tiêu, ngươi cảm thấy như thế nào?

Điều kiện của Đại Tế Ti với Lăng Tiêu, thật sự không có lý do nào để cự tuyệt, bất kể là thế nào, trong một năm tới, bên người mình sẽ có một tay đấm cấp bậc Kiếm Hoàng, gặp loại chuyện tốt thế này, nằm mơ còn phải cười ấy chứ.

Nhất là lúc này Lăng Tiêu đang bị rất nhiều môn phái thế gia chú ý, bên người đột nhiên có thêm một cường giả thế này sẽ khiến họ phải kiêng kỵ ba phần! Hơn nữa cũng không có vẻ đột ngột lắm, bởi vì đến lúc đó, lời đồn Lăng gia có được sự chống lưng của một môn phải ẩn thế sẽ từ giả mà thành thật.

Nghĩ vậy, Lăng Tiêu gật đầu nói với Đại Tế Ti:

- Ta đáp ứng người, hơn nữa ta sẽ tận lực tranh thủ, cho thú nhân có một cõi yên vui!

- Người trẻ tuổi, phải nhớ kỹ lời hứa của ngươi!

Đại Tế Ti nhìn Lăng Tiêu, dịu dàng nói.

- Hô... muốn đi, ta, nhân loại!

Một đứa nhỏ thú nhân tộc bỗng nhiên trừng to đôi mắt, dũng cảm lớn tiếng nói.

Cuồng Báo kéo nó lại, xấu hổ nhìn Lăng Tiêu, nói:

- Đứa nhỏ, ngươi… nghe lời, không!

Nói xong hắn trừng mắt nhìn đứa nhỏ.

Tiểu báo nhân linh hoạt giãy tay một cái tránh thoát, chạy ra phía sau.

Lăng Tiêu mỉm cười, đi tới trước mặt Tần Cách, nói:

- Ta sẽ tuân thủ lời của mình, hy vọng ngươi cũng vậy.

- Thú nhân coi trọng nhất là lời hứa!

Tần Cách lớn tiếng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.