Ngạo Mạn Và Biến Đen

Chương 4: Chương 4: Chương 2




Nguyễn Tương Nam vẫn không phải là nhân vật chính. Cho dù cô trở thành đối tượng được chú ý thì nhất định là bị kéo ra làm trò cười trước mặt mọi người.

Bên bàn ăn, người dì của cô đang gỡ mai cua, để lộ ra lớp gạch cua màu mỡ, rồi rưới dấm chua lên, chậm rãi thưởng thức. Dì thờ ơ liếc nhìn cô: “Nghe nói cháu đã tốt nghiệp tiến sĩ rồi, thu nhập hàng tháng được khoảng bao nhiêu?”

Nguyễn Tương Nam coi như không nghe thấy sự giễu cợt trong lời nói của dì, chỉ trả lời đơn giản một con số phía sau của tiền thuế.

Dì cô liền cười cười: “Học hành cực nhọc, vất vả nhiều năm như vậy mà tiền lương còn không bằng tiền tiêu vặt của con gái nhà chúng ta nữa. Tiến sĩ chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi. Hơn nữa, bác sĩ bây giờ y đức đều có vấn đề, khiến bệnh nhân lúc nào cũng phải lo lắng. Dì nói chứ, bác sĩ đối với bệnh nhân chính là “dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra”, chỉ có tiền mất tật mang thôi”.

Nguyễn Tương Nam mỉm cười, mềm mỏng trả lời: “Mấy ngày trước, có bệnh nhân lái xe không cẩn thận, bị tai nạn rất thảm khốc. Lúc đó, túi khí ở kính chắn gió phía trước bật ra, đập gãy cả sống mũi. Mà xui xẻo làm sao, mũi bà ta lại là đồ giả, bị gãy rồi còn đâm xuyên vào cả môi, đúng là đáng sợ”. Cô như có như không nhìn chăm chú vào cái mũi đã qua chỉnh sửa của dì: “A, đúng rồi, bệnh nhân đó lái xe cùng loại với xe của dì đó. Gần đây nghe nói chất lượng của hang này đang có vần đề thì phải”.

“Cô nói cái gì? Cô đừng tưởng mình “chỉ cây dâu mắng cây hòe” là tôi không hiểu ý của cô!” Lông mày của dì cô như muốn dựng ngược cả lên, “Cô dám nói chuyện với người lớn như vậy đấy à? Tôi biết ngay là cô đi theo cái tên nghèo kiết xác kia thì chẳng thể nào học hành đàng hoàng được!”

Nói chuyện với người lớn thì phải biết tôn trọng, nhưng cũng phải xem là dạng người lớn nào nữa chứ! Nguyễn Tương Nam đang định cãi lại, thì chợt thấy Trác Diễm ngồi bên cạnh đưa đũa qua, gắp hết mấy củ sen chiên trong chén mà cô chưa kịp ăn. Cô không thể không dời đi sự chú ý của mình: “Anh làm gì đấy?”

Trác Diễm thản nhiên gắp củ sen chiên bỏ vào miệng: “Tôi thấy cô không ăn nên tôi mới lấy. Chúng ta không nên lãng phí thức ăn một cách tùy tiện”.

Cô biết anh hành động như vậy cũng chỉ để làm dịu đi bầu không khí giữa hai dì cháu, tiện thể dời đi lực chú ý của cô. Nếu cô lại tiếp tục tranh luận với dì nữa thì càng thêm lúng túng, khó xử. Nhưng có ai quan tâm đến việc này đâu? Cô ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mẹ mình đang cắm cúi đối phó với con cua, hình như không có ý định xen vào cuộc khẩu chiến giữa em gái với con gái mình.

Nguyễn Tương Nam cảm thấy việc cãi lại như thế này chẳng qua là ham muốn thoải mái nhất thời, thật ra thì cực kỳ vô vị.

Cho dù cô thắng được đối phương thì thế nào? Quan hệ giữa cô với cái nhà này vốn chẳng tốt đẹp gì. Bây giờ cho dù có tệ hơn, thì cũng chỉ làm cô thêm khó chịu mà thôi.

Trác Diễm cười giảng hòa: “Dì à, dì đừng nghiêm mặt nữa. Đến lúc đó có nếp nhăn, sẽ không đẹp như bây giờ nữa!”

Theo bản năng, dì cô sờ sờ mặt: “Thật sao? Không phải mắt của dì có nếp nhăn rồi chứ?”

“Không có đâu! Dì vẫn trẻ như lần đầu tiên cháu gặp đấy.”

“Trác Diễm, cháu thật là khéo nói, không giống như ai kia…”

Nguyễn Tương Nam coi như không nghe thấy phần sau câu nói, chỉ nhìn chằm chằm Trác Diễm đang ăn, rồi nói một cách sâu xa: “Thật ra thì củ sen chiên đó đã bị tôi ăn qua rồi.”

TD thuận miệng hỏi: “Thật sao?”

“Trước giờ, mỗi khi ăn, tôi vẫn có thói quen liếm qua một lần, để vào chén rồi mới từ từ ăn hết.”

Mặc dù Trác Diễm biết cô đang nói hươu nói vượn, nhưng nghe phải kiểu miêu tả như vậy, đúng là có sức công phá rất lớn. Anh ta gian nan nuốt thức ăn trong miệng xuống, cố gắng không thèm để ý đến lời nói của cô: “Chỉ là ăn nước bọt của cô, cũng không phải là chưa thử ——". Chợt ý thức được lời nói của mình, Trác Diễm liền im bặt.

Nguyễn Tương Nam cũng yên lặng cúi đầu.

Đó là chuyện bí mật giữa hai người bọn họ, chỉ muốn vĩnh viễn không bị vạch trần.

Cơm nước xong, cô lấy cớ ngày mai còn có hai ca mổ nên phải về sớm để nghỉ ngơi. Nghiêm Ương quấn quanh nũng nịu một lát, thấy cô không phản ứng gì, liền mất hứng bĩu môi: “Em có quà sinh nhật cho chị đấy. Chị chờ một chút, em đưa cho.”

Nghiêm Ương quả thật là một cô bé ngây thơ, xinh đẹp. Dù Nguyễn Tương Nam tâm địa sắt đá vẫn cảm thấy thật đáng yêu. Có lẽ chính cô mới là kẻ khó ưa, nếu không thì trước đây, mỗi lần muốn thân cận với người nhà thì kết quả lại ngày càng tồi tệ hơn. Cuối cùng, cô chỉ có thể dọn ra ngoài, sống một cuộc sống đơn độc.

Ngày ấy, khi một thân một mình rời khỏi nhà, không phải cô đi tay không mà mang theo quần áo trong tủ cùng với tiền tiêu vặt mẹ cho từ năm trước. Khi đó, cô vẫn đang học đại học, cũng sợ không thể sống qua ngày nếu chỉ dựa vào chính mình. Chỉ nghĩ như vậy thì đã không còn chút khí phách nào.

Thật ra thì khí phách có ý nghĩa gì đâu chứ? Đến lúc biết được mùi vị của cái đói cái khát thì khí phách gì đó cũng chẳng thể làm gì được. Nó cũng không biến thành bánh bao khi cô đói, cũng chẳng hóa ra nước uống lúc cô khát được.

Nguyễn Tương Nam cầm lấy quà tặng của Nghiêm Ương rồi ngồi vào xe của Trác Diễm.

Khi cô nói địa chỉ nhà của mình cho tài xế thì thấy anh chàng áo đen mặt lạnh, vốn không vì chuyện gì mà biến sắc, rốt cuộc cũng liếc nhìn cô một cái qua kính chiếu hậu. Dường như anh ta rất ngạc nhiên khi biết cô sống tại một khu chung cư cũ như vậy. Chỗ đó dừng xe rất khó khăn, xung quanh lại có công trình lộn xộn, đã vậy phòng ốc còn rất cũ kỹ.

Hai người ngồi sau xe im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Trác Diễm mở miệng trước: “Đúng là dì của cô nói chuyện quá đáng, nhưng cô cũng không cần phải cãi lại như vậy. Dù sao dì ấy cũng là bề trên!”

Nguyễn Tương Nam nhìn ra ngoài cửa xe, tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ trước những lời anh nói.

Trác Diễm thấy cô giả ngốc, không nhịn được bèn lấy tay chọc một cái: “Tôi biết là cô đang nghe. Nói chuyện đi chứ!”

Nguyễn Tương Nam quay đầu lại, giọng nói lạnh như băng: “Vậy tôi yêu cầu anh, sau này không cần phải xen vào chuyện nhà người khác nữa, đây vốn là…chuyện riêng của tôi.”

Trác Diễm liền cảm thấy buồn bực: “Cô cho rằng tôi quan tâm những chuyện này là vì cái gì? Còn không phải là vì tốt cho cô sao!”

“Vì tốt cho tôi? Anh thật đúng là vĩ đại, là bậc thầy của giai cấp vô sản, chuyên gia hóa giải mâu thuẫn giai cấp đấy!”

Trác Diễm nghe xong mà muốn sặc đến nơi, một lát sau mới lạnh nhạt nói: “Thì ra là cho dù tôi làm chuyện gì, trong mắt cô đều là tôi đang xen vào việc của người khác…. Vậy sau này tôi sẽ không quản đến nữa. Chờ đến khi cô với người nhà không cách nào hòa giải được nữa, đến thời điểm mãi mãi cách xa nhau như trời với đất (gần đất xa trời) thì cô sẽ hối hận.”

Hai năm trước mẹ của Trác Diễm qua đời do đột quỵ. Lúc đó, công ty dược Tinh Triển đang gặp phải vụ tai tiếng chấn động rất lớn. Trác Diễm và cha anh ta bận rộn cả ngày lẫn đêm, nếu không phải là đang bôn ba trên máy bay thì cũng là đang ở trong phong họp. Lúc anh ta trở về nước thì đã không thể gặp mặt mẹ lần cuối. Đây là nỗi khổ riêng trong lòng Trác Diễm.

Nguyễn Tương Nam áy náy: “Nếu lại làm anh nghĩ đến chuyện của mẹ mình, tôi thành thật xin lỗi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.