Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 109: Q.4 - Chương 109: Nàng là mạng của ta!




Ads

Vào lúc này, thời gian dường như đứng lại! Tất cả mọi người xung quanh, ngay cả đất trời cũng biến mất! Trong mắt của Sở Dương chỉ còn lại một khuôn mặt diễm kiều này mà thôi!

Khinh Vũ…Khinh Vũ..! Cuối cùng nàng cũng xuất hiện! Nàng thật sự xuất hiện rồi..!

Kim sinh vi quân vũ, sinh sinh vi quân vũ, thiên chiết tâm bất biến, vạn tử do bất khổ!

Tạm dịch:

Trọn kiếp này vì chàng mà múa

Sống vì chàng chỉ có chàng thôi

Dù cho vật đổi sao dời

Vạn lần chết cũng không lời oán than!

Khinh Vũ, ta đang cố tồn tại là vì ai?

Vì nàng! Vì nàng đó..!

Hàng mi cong vút, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần giờ trở nên tái nhợt, đôi mắt to vốn dĩ vô cùng linh động giờ cũng nhắm chặt lại, khuôn mặt nàng tràn đầy vẻ thống khổ. Đôi môi khô héo mím chặt, trên ngực của nàng có một vết thương, nơi đó khiến cho bộ bạch y của nàng nhuốm một màu đen thẫm!

“Hắc Ma!!!”

Đồng tử Sở Dương co rút lại, hắn gầm lên giận dữ! Vết thương này là đặc thù của Hắc Ma thế gia không thể nào nhầm lẫn.

Thời khắc này, Sở Dương đột nhiên hiểu thấu một số nghi vấn vốn đã tồn tại từ trong kiếp trước.

Trước ngực Mạc Khinh Vũ có một vết thương, mà vết thương này chính là trở ngại lớn nhất trên con đường tấn thăng võ đạo của nàng. Chính bởi vì nó cản trở cho nên thành tựu cao nhất trong cuộc đời của Mạc Khinh Vũ chỉ có thể dừng lại ở Vũ tông mà thôi!

Rõ ràng nàng có thiên tư hơn người, nhưng chỉ vì nguyên nhân này mà sau khi đạt được Vũ tông thì thể tiến thêm bước nào nữa! Bởi vì sau Vũ tông là Võ tôn, mà muốn tu luyện Võ tôn thì cần phải rèn luyện lục phủ ngũ tạng.

Với vết thương như thế này thì hiển nhiên chuyện đó không bao giờ có thể thành công.

Mạc Khinh Vũ đã từng nói rằng lúc nhỏ nàng đã bị thương, hơn nữa lúc ấy do không cứu chữa kịp thời mới để lại di chứng. Sau này khi về đến nhà thì nội thương đã thành, không cách nào chữa được.

Khi Mạc Khinh Vũ kể về chuyện đó, thần sắc nàng nhuốm vẻ buồn bã cùng không cam lòng. Nàng còn nói thêm rằng, thời điểm ấy còn có một vị thúc thúc mà nàng rất mực thương yêu, vì nàng mà phải bỏ mạng oan uổng…

Cũng vì thế nên khi Mạc Khinh Vũ bị người ta phục kích mới không thể nào phá vây khiến ngọc nát hương tan!

“Ngươi là ai? Tại sao lại biết tiểu thư nhà ta?”

Đại hán áo đen dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Sở Dương. Người này bịt kín mặt mũi nhìn có vẻ vô cùng thần bí, thế nhưng khi nhìn thấy tiểu thư thì trong mắt hắn phát ra tinh quang mãnh liệt, ngập tràn sự hoảng hốt!

Rồi khi hắn trông thấy thương thế của tiểu thư, ánh mắt hắn lại biểu hiện sự phẫn nộ giống như muốn đốt cháy tất cả. Thần sắc biểu hiện sự đau lòng của hắn giống y như trái tim bị ai đó bóp nát.

Đó là một cảm giác đau đớn đến cực điểm!

Hết thảy mọi điều đó khiến cho đại hán áo đen hoàn toàn yên tâm. Ánh mắt này như nói lên rằng, cho dù bản thân hắn phải bị thương một vạn lần cũng không để cho tiểu thư chịu bất kỳ thương tổn gì.

Tâm tình vừa thả lỏng được một chút thì đại hán cơ hồ lảo đảo muốn ngã quỵ, hắn dùng hai tay giữ thăng bằng rồi cố lê bước đến trước mặt Sở Dương:

“Tiểu thư giao cho ngươi…! Xin hãy cứu tiểu thư…!!!”

Sở Dương vội đưa tay đón lấy thân hình nhỏ nhắn kia, trong lòng hắn cảm thấy xúc động khôn cùng.

Thấy Sở Dương đã đón lấy Mạc Khinh Vũ, đại hán áo đen như trút được tảng đá đang đè nặng trong lòng, hắn lảo đảo suýt té. Gương mặt tràn đầy sự mệt mỏi, mặc dù hắn muốn cất bước nhưng lại không thể nào nhúc nhích.

“Ngươi không sao chứ?”

Trong lòng Sở Dương đang nóng như lửa đốt, hắn chỉ muốn ôm Mạc Khinh Vũ đi tìm Đỗ Thế Tình ngay lập tức. Nhưng mắt thấy tình trạng đại hán áo đen như vậy, hắn lại không thể rời đi được.

“Tiểu thư thọ thương…trên đường đi, ta phải dùng nguyên khí để kéo dài tính mạng cho cô ấy…!!!”

Đại hán áo đen nở nụ cười vô lực.

Sở Dương lập tức tỉnh ngộ. Thì ra hắn cũng đang bị thương, nhưng trên đường đi lại dùng nguyên khí để kéo dài sinh mạng cho Mạc Khinh Vũ, mặc khác còn phải duy trì tốc độ nhanh nhất để đến được Thiết Vân thành tìm Đỗ Thế Tình. Nếu không phải nhờ tinh thần kiên trì chống đỡ thì e rằng hắn đã kiệt sức dọc đường rồi.

Sở Dương một tay ôm lấy Mạc Khinh Vũ, một tay tóm lấy cánh tay của đại hán áo đen rồi quay đầu hét lên:

“Người đâu! Nhanh chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa!!!”

“Ngươi đi trước đi..! Tiểu thư không chống chọi được bao lâu nữa đâu…!! Ta không sao…!!!”

Đại hán áo đen suy yếu lắc đầu, khẽ gắng gượng thoát khỏi cánh tay của Sở Dương, rồi đẩy hắn:

“Nhanh đi!!!”

Thân tâm Sở Dương nóng lên. Rõ ràng đại hán áo đen yêu thương Mạc Khinh Nhu còn hơn bản thân hắn nữa.

Nhưng tình trạng của Mạc Khinh Nhu lúc này chẳng khác nào chỉ mành treo chuông, thật sự không thể trì hoãn. Sở Dương chỉ còn cách đem một phần chân khí của mình truyền cho đại hán kia. Sau khi vận chuyển xong một chu thiên, hắn mới nói:

“Các người đưa vị tiền bối này đến Bổ Thiên các tìm Ô Thiến Thiến giúp ta!”

Sau đó hắn ôm lấy Mác Khinh Vũ chạy như bay ra ngoài.

Quan quân thủ vệ cửa thành lại càng hoảng sợ. Ô Thiến Thiến? Đó chẳng phải là vị La Sát nữ luôn bên cạnh Sở Diêm Vương đó sao?

Đại hán áo đen chợt biến sắc nhìn thân ảnh của Sở Dương đang dần xa hút với ánh mắt phức tạp. Mình giờ đã dầu hết đèn tắt, muốn tự mình dùng nguyên khí chữa thương là hoàn toàn không có khả năng, bởi vì lúc này trong đan điền đã rỗng tuếch…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.