Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 129: Q.4 - Chương 129: Sở Ngự tọa trung can nghĩa đảm




Ads

Sở Dương thành khẩn nhìn vị Vương cấp này, nói: “Vị tiền bối này, cao thủ giang hồ lời hứa đáng giá ngàn vàng, hạ quan hoàn toàn tin tưởng. Vì vậy, cũng rất là chờ mong,…thậm chí tương lai muốn làm chuyện gì cũng đã có một chút tính toán. Nhưng… rốt cuộc thì bí mật của hạ quan cùng Bổ Thiên Các quan hệ đến đại chiến hai nước, kính xin tiền bối giữ bí mật cho.”

Cao thủ Vương toạ chậm rãi quay đầu cùng một vị khác liếc nhau một cái, trong lòng đều có chút cân nhắc…

Không tệ, như vậy mới đúng với tính cách cổ hủ của Mạc Thành Vũ, ân đền oán trả, loại tính cách phiền phức a…

“Sở Diêm Vương ngươi cũng xem như trung thực…” Vương toạ âm u nói: “Nhưng mà, vị cao thủ kia chỉ sợ không làm được chuyện gì cho ngươi đâu mà mong…”

“Vì sao?” Sở Dương cười nói: “Lời hứa đáng giá ngàn vàng, ta có thể nhìn ra được vị huynh đệ kia đúng là một người có ơn tất báo, người như vậy tự nhiên xem nặng nhất là lời hứa đấy…”

“Ha ha… Tại sao à?” Cả mười bốn người áo đen bịt mặt thì có đến mười mấy người nở nụ cười giễu cợt, một người trong đó trêu tức nói: “Bởi vì người mà người nói sắp chết trong tay Vương tọa đại nhân của chúng ta đấy! Người chết thì làm thế nào để báo ân đây?”

“Hả?” trong mắt Sở Dương toát ra vẻ cực kỳ kinh hãi, ấp úng nói: “Cái này… vậy…”

“Bọn hắn đi phương nào?” Vương toạ đại nhân khẽ hừ nhạt lạnh lùng.

“Cái này, quả thật hạ quan không biết...” Sở Diêm Vương tựa như còn đang đắm chìm trong sự mất mát lớn, lại lên tiếng xin xỏ: “Ách, tiền bối, có thể đối với người nọ… hạ thủ lưu tình hay không? Người tốt như vậy…nếu như chết đi thì thật là đáng tiếc quá.” Sở Diêm Vương giẫm chân thở dài.

“ Chuyện này còn chưa tới phiên một gã quan viên thế tục hèn mọn như ngươi làm chủ!” Vương toạ lạnh lùng nhìn hắn một cái; ánh mắt băng lãnh. Mà Sở Dương cũng vừa khéo cực kỳ phối hợp rùng mình một cái, sau đó làm ra bộ dáng cố gắng trấn định…

Hai vị Vương toạ nhìn nhau, mơ hồ bờ môi có chút động đậy, tựa như đang thương lượng cái gì đó.

Bọn hắn mặc dù ở Trung Tam Thiên thật sự là người trong gia tộc Hắc Ma, nhưng cũng không cần thiết đi đối địch với một quốc gia thế tục, giờ nếu như ở chỗ này đã không có kết quả gì thì đương nhiên là cứ thế rời đi là được rồi...

Sở Dương khẩn trương há hốc mồm, muốn nói lại thôi…

“Ngươi còn điều gì muốn nói?” Vương toạ đại nhân mẫn cảm phát hiện cử chỉ mờ ám của hắn.

“Là như vầy…Hạ quan không dám nói…” Sở Dương lắp bắp mà nói: “Các vị tiền bồi đều là cao nhân thân mang lực lượng thần thông…Thiết Vân ta trước mắt nguy cơ trùng trùng…Sở mỗ cả gan…!”

Sở Diêm Vương ánh mắt trở nên quang minh chính đại lẫm liệt hào hùng, bộ dạng như quyết tâm đánh cược hết thảy, đứng dậy, khom người vái thật sâu mà lớn tiếng nói: “Sở mỗ cả gan, dám xin các vị tiền bối… Động thân giúp Thiết Vân ta một tay? Trên dưới sáu trăm triệu dân chúng Thiết Vân ta đều ghi tạc đại ân!”

“Cả gan? Ngươi còn thật đúng là cả gan nha!” Hắc y Vương toạ gần như muốn bật cười: “Ngươi cứu địch nhận của chúng ta, còn trợ giúp hắn trốn thoát, ta không giết ngươi xem như đã rộng lượng lắm rồi a, ngươi còn muốn mời chào chúng ta sao? Hả?...”

Lời nói này của vị Vương toạ khiến cho tất cả đám cao thủ Hắc Ma gia tộc đồng tình cười vang.

Cả đám dùng ánh mắt chê cười nhìn vị Sở Diêm Vương này, đều cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng nổi a.

Sở Dương thoáng trầm mặc một chút, nghiêm túc nói: “Tiền bồi lời này sai rồi… hạ quan lúc ra tay cứu người không hề biết đến ân oán giữa các người; huống chi, coi như là đã biết…”

“Coi như đã biết thì ngươi sẽ như thế nào?” Hắc y Vương toạ lạnh lùng gằn giọng hỏi.

Sở Dương hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Coi như là đã biết, chỉ cần có nửa điểm hi vọng mời chào được hắn trợ lực cho Thiết Vân ta, hạ quan vẫn sẽ cứu đấy! Dù chỉ để đạt được một cái hứa hẹn đi chăng nữa!”

Lời nói thật có khí phách! Mắt Sở Dương nhìn chằm chằm vào vị Vương toạ này, không ngờ trong ánh mắt lại không hề có chút nhượng bộ nào!

Trong chốc lát, toàn bộ đám người áo đen đều bị câu nói này khiến cho đờ người! Vị Sở ngự toạ này tuy chỉ là một người bình thường, không có chút võ công… nhưng giờ khắc này hắn biểu hiện ra khí thế không ngờ lại cực kỳ chính trực lẫm liệt, vô cùng quanh minh chính đại!

Giờ khắc này Sở Dương biểu hiện ra sự gan dạ khí phách thật khiến cho người khác phải khâm phục đấy!

Hắc y Vương toạ lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Dương hồi lâu, rốt cục mới thở dài thật sâu, nói: “Giỏi cho một cái Sở ngự toạ! Giỏi cho một Sở Diêm Vương!”

Trong thanh âm thậm chí mang chút tán thưởng.

Hắn lập tức phất phất ống tay áo đứng dậy, thản nhiên nói: “Lão phu hôm nay đến đây, vốn định rằng nếu không tìm ra người thì sẽ đem Bổ Thiên Các san thành bình địa! Thế nhưng… ha ha, không hổ là Sở Diêm Vương a!

“Lão phu hôm nay coi như tha cho ngươi một mạng!”

“Chúng ta đi!” Hắn ra lệnh một tiếng, mười ba gã áo đen đồng thời đứng dậy đi ra ngoài. Ai cũng không nói thêm một câu nào, đã có lệnh của Vương toạ nên tất nhiên không ai dám phản bác. Mà một phương diện khác thì cũng là khí phách Sở Dương vừa biểu hiện ra cũng đã khiến những kẻ lòng dạ độc ác giết người như ngóe này phải khâm phục tận đáy lòng rồi!

Một gã thư sinh trói gà không chặt như vậy mà có thể ở dưới uy áp của Vương toạ bình tĩnh, chậm rãi mà nói. Khí độ thong dong như vậy đã đủ làm chấn động lòng người.

Huống chi, Sở ngự toạ còn biểu hiện ra trung can nghĩa đảm, vì nước vì dân, càng là lòng son dạ sắt, chính là một nam nhi chân chính ở đâu cũng xứng được người khác tôn trọng đấy!

Ngay cả kẻ ác cũng biết tôn trọng anh hùng nha!

Hơn nữa, chẳng qua người không biết không có tội, việc lúc trước thật ra cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi!

Hắc y Vương toạ đi cuối cùng, nhẹ nhàng đi đến cửa thì quay đầu lại, ánh mắt vốn hung ác nham hiểm lúc này nhìn Sở Dương không ngờ lại mơ hồ có một tia ấm áp, nói: “Đáng tiếc ngươi không biết võ công, thế nhưng nếu như Thiết Vân quốc bị diệt thì người có bằng lòng theo chúng ta về gia tộc hay không?”

Sở Dương khẽ giật mình, không thể tưởng tượng được chính mình biểu diễn một phen, vậy mà có thể làm cho vị đại cừu nhân của Mạc Khinh Vũ này ưu ái?!

“Hạ quan sinh là người Thiết Vân, chết cũng là quỷ Thiết Vân, nếu như nước mất thì hạ quan nhất định trước đó cũng đã xương cốt hoá thành tro bụi! Lòng tốt của tiền bối, hạ quan đành xin khắc ghi trong lòng vậy…”

Sở Diêm Vương hiên ngang nói.

Hắn nói vậy cũng coi như không giả đấy… nếu như Thiết Vân bị diệt quốc thì cũng tương đương với việc Sở Dương nghịch thiên cải mệnh đã hoàn toàn thất bại, mà như vậy sư phụ, huynh đệ, Khinh Vũ tất nhiên sẽ không may mắn còn sống sót...

Như vậy Sở Dương sống lâu thêm một chút cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi…

“Thật là một hảo hán tử! Đáng tiếc! Đáng tiếc!” Vương toạ đại nhân liên tục nói hai câu đáng tiếc rồi mới nhẹ nhàng bay đi, thân ảnh loé lên trong trời đêm rồi biến mất.

Mơ hồ có âm thanh truyền đến: “ Cẩn thận lục soát các địa phương khác ở Thiết Vân, hắn bị trọng thương nên không thể đi xa được…”

Khi bọn hắn rời đi, trên nóc đại điện, một cái bóng cũng vô thanh vô tức bay lên, loé lên rồi biến mất…

Kể cả hai vị cao thủ vương toạ của Hắc Ma gia tộc cũng không thể phát hiện người này đến đây lúc nào…

Cuối cùng đã đi! Sở Dương lúc này mới dám đánh ra một cái rắm, ngồi bệt xuống đất, toàn thân vô lực... Trải qua hôm nay về sau thì uy hiếp từ Hắc Ma gia tộc đối với Khinh Vũ có lẽ có thể tiêu trừ bớt đi một phần a?

Vừa rồi trả lời một phen thì hắn cũng là hoàn lực ứng phó, giờ có thể thư giãn thì mới cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời tột độ!

Khí thế của cao thủ Vương toạ thật sự dễ dàng chống cự vậy sao?

Sở Dương hít vào một hơi rồi thở sâu, cố gắng điều chút ít nguyên khi còn lại trong đan điền, thật lâu sau mới có cảm giá được nguyên khí trong đan điền dần dà bắt đầu chuyển động…

Khống chế nội tức, vận chuyển được ba đại chu thiên xong thì bỗng oanh một tiếng, đại lượng nguyên khí từ các nơi trong kinh mạch trực tiếp tràn ra rồi đi vào đan điền hoà thành một thể với Cửu Kiếp Kiếm khí, sau đó thất âm hàn khí mà Cửu Kiếp Kiếm hấp thụ lúc trước vụt tuôn ra đem toàn bộ nguyên khí bao bọc lại…

Chân khi mênh mông cuồn cuộn chạy tràn trong kinh mạch, lấy thế trùng trùng đánh vào bình cảnh, tựa như vòi rồng ngàn dặm trùng kích tới, bình cảnh kia tựa như đê cũ không chịu nỗi lực lượng mạnh mẽ như vậy… rồi hầu như ngay lập tức chân khí phá toang chướng ngại mà mênh mông cuồn cuộn tràn qua! Tiếp theo đó mãnh liệt bôn ba càn quét trong kinh mạch toàn thân!

Bình cảnh đã thật lâu không có đột phá, vậy mà vào lúc này trực tiếp bị đập tan không chút trở ngại!

Sở Dương trong lòng không khỏi vui mừng, nhắm mắt lại dẫn dắt dòng chảy lực lượng trong cơ thể quá quan đoạt ải, đồng thời đem tinh thần chìm vào trong biển ý thức, mang Nhu Thuỷ Chi Lực mà mình vừa mới lĩnh ngộ kiệt lực dung nhập vào dòng chân khí mãnh liệt này…

Trong chốc lát liền tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong.

Hắn vốn lúc trước đã tiêu hao toàn bộ nguyên khí cùng tinh thần lực, lại mạnh mẽ kháng cự áp lực của hai vị cao thủ Vương cấp cùng mười hai vị cao thủ Võ tôn, hơn nữa còn phải khống chế tâm thần không chút hỗn loạn để lừa gạt đối phương…

Loại áp lực khiến tâm cảnh căng như dây đàn này thì cho dù khi hắn ở thời kì cường thịnh, thể lực tinh thần đều ở trạng thái đỉnh cao cũng chưa chắc đã chịu nỗi! Nhưng Sở Dương cuối cùng cũng dựa vào ý chí vô thượng cùng với lực lượng thân thể thuần túy để cứng rắn chống đỡ xuống!

Tuy hắn không lộ ra bất kì biểu hiện nào nhưng trên thực tế thì tinh thần đã chạm tới cực hạn gần như muốn sụp đổ! Hơn nữa, vào lúc tinh thần sắp sụp đổ thì đối phương đột nhiên lại rời đi.

Dưới áp lực đã vượt qua cực hạn mấy chục lần này rồi bỗng nhiên lại được được hoàn toàn buông long nên bình cảnh đối với hắn chợt hoá thành hư ảo! Một khi được tình tâm ngồi khôi phục thì hoàn toàn không cần trùng kíòa mà tự động tiến nhập cảnh giới Vũ sư!

Mặc dù hắn đã sớm kẹt lại tại bình cảnh này vài ngày, nhưng đột phá dễ dàng như thế cũng khiến cho Sở Dương vui mừng không sao kể xiết!

Sở Dương tu luyện bên trong đại điện, Ô Thiến Thiến lẳng lặng đứng bên ngoài.

Từ khi Sở Dương tiến vào đại điện, hắn ở bên trong nói năng vẫn không thèm cố ý hạ giọng, thế nên không những Ô Thiến Thiến mà kể cả Thành Tử Ngang, Trần Vũ Đồng bên kia đều nghe được rành mạch những câu hắn nói.

Trong lòng ba người cảm thụ đều không giống nhau.

Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng hai người đại khái giống nhau, cả hai đều hiểu rõ đám người bên trong khủng khiếp tới cỡ nào! Chỉ sợ trong đó kẻ yếu nhất cũng cùng hai người không sai biệt lắm đi!

Có thể nói đám người ở bên trong chỉ cẩn dùng lực ho khan một tiếng thì Sở Ngự Toạ cũng sẽ chấn động mà tiêu mất đấy!

Nhưng Sở Dương lại một mực không kiêu ngạo, không siểm nịnh, thong dong đối mặt. Lúc nói chuyện thì ngôn ngữ tuy ôn hoà nhưng lại không hề nhượng bộ tới một bước!

Đổi lại là những người khác, ai có thể làm được đây? Chỉ sợ vừa đối mặt với tình huống như vậy thì đã sớm vãi *** vãi đái ra rồi!

Mà cuối cùng, câu “Hạ quan sinh là người Thiết Vân, chết cũng là quỷ Thiết Vân, nếu như nước mất thì hạ quan nhất định trước đó cũng đã xương cốt hoá thành tro bụi! Lòng tốt của tiền bối, hạ quan đành xin khắc ghi trong lòng vậy…”

Câu nói đầy chính khí, trung can nghĩa đảm, lòng son dạ sắt… Cái này tới kẻ ngu cũng có thể hiểu được!

Thậm chí, cuối cùng thì đám địch nhân vốn định đến gây sự cũng bị tấm lòng nhiệt huyết sôi sục, trung can nghĩa đảm của Sở Ngự Toạ thuyết phục! Nói gì tới Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng ở một bên lắng nghe chứ?

Giờ khắc này, hai người gần như lệ nóng sôi trào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.