Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh?

Chương 72: Chương 72: Chương 70




Edit: Tròn

Hạ Vân ngồi đối diện liếc xéo một chút, cô ta là người phụ nữ độc miệng, thường trách mắng, châm trọc Lâm Hoan Hỉ không ít, vậy mà lúc này không biểu lộ bất cứ khinh thường nào đối với cô.

“Tài liệu bên kia phiền cô sửa lại một chút.”

Âm thanh của Hạ Vân làm Lâm Hoan Hỉ còn đang hoảng hốt tính táo lại.

Cô đáp lại nhẹ nhàng, duỗi tay cầm tài liệu lên, phía trên toàn là chữ chằng chịt, một chữ đều không nhìn vào.

Nhìn thấy hành động của cô, Hạ Vân nhíu mày nói: “Hiện tại người ta không có chuyện gì liền thích kiếm chuyện chơi, không chấp nhận người tốt. Trước kia không phải cô cũng ở trong vòng lộn xộn này sao? Như vậy hẳn là cô rất rõ ràng, bọn họ quan tâm không được bao lâu, nếu như cô để ý, thì đúng như ý của bọn họ.”

Lâm Hoan Hỉ nghe xong, cười gượng một tiếng: “Chị Hạ, chị đang quan tâm em sao?”

Hạ Vân hừ lạnh: “Tôi chỉ không thể nhìn nổi bộ dạng ủ rũ của cô.”

Lâm Hoan Hỉ rũ mặt, trong nội tâm đấu tranh, mấy giây sau, ấn mở weibo.

Hẳn là rất lâu rồi cô không vào weibo này, bình thường đều là dùng của Cảnh Dịch lên cập nhật tin tức mới, bắt đầu đăng nhập tên đăng nhập. Mới vừa vào, góc bên phải hiện ra nhắc nhở.

Lâm Hoan Hỉ bình tĩnh ấn mở tin nhắn mới nhất trong weibo ra, đều nói tường đổ mọi người đẩy, quả nhiên, giờ phút này phía dưới đều những từ ngữ không lọt vào mắt.

[Tôi đã nói mà, một người phụ nữ trẻ tuổi như vậy mà làm được tới người đại diện kim bài đúng là có mờ ám, quả nhiên là dựa vào quan hệ xác thịt.]

[Một đêm năm vạn, đến đây đi.]

[Cũng khó trách Cảnh Dịch không cần cô nữa, hoá ra là người đàn bà hư hỏng.]

[Cô còn muốn nói cái gì không? Cô khiến người hâm mộ thật sự rất thất vọng.]

[Trước kia ủng hộ cô như vậy, cứ cho rằng cô trong sạch, sạch sẽ, bây giờ.... ha ha.]

“....”

Cổ họng đau xót, ánh mắt cô vẫn bình tĩnh, ấn mở hot screach.

Phía trên đã bị cái tên Lâm Hoan Hỉ chiếm gần hết màn hình, weibo mà cô dùng tất cả đều để viện trợ con gái tuổi vị thành niên, tên Cảnh Dịch cũng bao gồm trong đó, nói tóm lại chính là loạn cả một đoàn.

Đúng vào lúc này, điện thoại của cô vang lên.

Lâm Hoan Hỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm tên người gọi, ngơ ngẩn.

Mấy giây sau, cô cầm điện thoại đi vào toilet, tìm một buồng nhỏ không có người, ấn nút nghe.

Bên kia truyền đến âm thanh trầm ổn quen thuộc: “Em ổn chứ?”

Một khắc kia khi anh mở miệng, oan ức trong lòng cô trong nháy mắt liền bùng nổ, Lâm Hoan Hỉ ngồi trên nắp bồn cầu, nắm chặt quần áo, đáp lại anh bằng giọng trầm thấp.

“Bây giờ đang ở công ty sao?” Cảnh Dịch hỏi.

“Vâng.”

“Anh đang trên đường, một lúc nữa sẽ đến.”

Nội tâm cô căng thẳng, khàn giọng nói: “Anh đừng đến, trước cổng đều là phóng viên, chắc chắn sẽ chặn anh lại.”

Cảnh Dịch trầm thấp cười: “Anh không sợ phóng viên.”

“Anh quay về đi.” Rút khăn tay lay sạch nước mắt kiềm không được lưu trên khóe mắt: “Thật sự em không có chuyện gì, giữa trưa em sẽ tự về một mình, kéo cả anh vào không tốt lắm đâu.”

Anh không nói chuyện, rất yên tĩnh.

Tiếng hít thở qua microphone truyền đến.

Lâm Hoan Hỉ nghe anh nói: “Em là vợ anh, anh sẽ không để mặc em.”

Lúc Cảnh Dịch nói như vậy, cô cảm thấy muốn khóc, càng vô cùng tủi thân.

“Những hình kìa...”

“Anh biết.” Cảnh Dịch ngắt gãy lời cô, “Em không cần phải nói, anh đều biết.”

Cảnh Dịch nhẹ thở dài: “Em ngoan ngoãn chờ anh, không được lên xem bài viết, được không?”

“Được.”

Gật đầu đồng ý, Lâm Hoan Hỉ cúp điện thoại.

Đang muốn ra ngoài thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là âm thanh thảo luận của hai người con gái.

Giọng nói của một người trong đó có chút sắc bén, có vẻ hơi chói tai: “Chuyện của Lâm Hoan Hỉ cô xem chưa?”

Một người khác nói: “Xem rồi, ồn ào đến vậy, muốn không xem cũng không được.”

“Thật không nghĩ tới cô ta là loại người này.”

Cô gái kia cười lạnh:“Lúc đầu tôi đã cảm thấy không bình thường rồi, một người phụ nữ không có chút kinh nghiệm thiết kế nào cả mà không cần phỏng vấn vẫn vào được Hoa Diệu, còn trực tiếp trở thành trợ lý Tô tổng, dùng đầu ngón chân suy nghĩ một chút cũng biết cô ta dựa vào cái gì.”

Nghe người kia nói như vậy, cô gái hơi kinh ngạc: “Nhưng Tô tổng...không phải không động vào phụ nữ sao?”

“Vậy cô nói xem, cô ta làm thế nào vào được?”

Cô gái im lặng.

“Còn không biết bị ít nhiều người chơi qua rồi.”

Lúc hai người đang nhiệt tình thảo luận, “cạch” một tiếng, Lâm Hoan Hỉ đẩy cửa đi ra ngoài.

Nghe được động tĩnh, hai người cùng nhau quay lại nhìn, lúc đối diện với vẻ mặt âm u của cô, hai người đều ngạc nhiên.

Đi đến cạnh hai người, Lâm Hoan Hỉ vẻ mặt lạnh lùng rửa bàn tay trắng nõn.

“Coi như tôi dựa vào thân thể để tiến vào, vậy các người dựa vào đâu?” Tấm gương phản chiếu lại, Lâm Hoan Hỉ nhìn hai người, cười trào phúng: “Các người dù phẫu thuật thẫm mỹ, cũng sợ là không ai muốn nhận.”

“Cô...”

Không đợi đối phương tức giận, Lâm Hoan Hỉ liền giật một tờ khăn giấy xuống, quay người rời đi.

Trước khi ra khỏi cửa, quay đầu cười nói: “Các cô làm trong bộ phận trang phục phải không?”

“Phải thì sao?”

“Lần trước tôi đi phòng trang phục lấy quần áo, hình như chính cô là người đưa cho tôi, đồ của cô xảy ra vấn đề, chuyện này tôi còn chưa kịp nói cho Tô tổng.”

Nghe xong, sắc mặt cô ta trắng bệch.

Lâm Hoan Hỉ bộ dáng tươi cười vẫn không thay đổi: “Các cô ở chỗ này nhiều chuyện thảo luận chuyện người khác, không bằng dùng sức lực đặt vào công việc đi, Hoa Diệu không cần kẻ ăn bám, còn rất nhiều người có thể thay thế vị trí của các cô đấy.”

Vừa nói xong, cô sống lưng thẳng tắp, giẫm giày cao gót rời khỏi.

Trên đường về văn phòng, không ít người nhìn cô chỉ trỏ, Lâm Hoan Hỉ mắt nhìn về phía trước, từ đầu đến cuối không có vẻ mặt gì dù chỉ một chút.

Ngồi lại chỗ của mình, lại nhận được mấy cái tin nhắn.

[Từ Tinh Tinh: Chị Hoan Hỉ, chị ổn chứ? Em để Tô Dục đến đón chị nha!]

[Trang Phong: Chị dâu, chị sao rồi?]

[Chúc Sơn: Chị Lâm, chị không có chuyện gì chứ? Đáng tiếc đây không phải hẻm núi, nếu không em đã đánh vỡ đầu bọn hắn!]

[Tô Dục: Tôi đang ở cửa sau.]

“...”

Lâm Hoan Hỉ xem qua một loạt tin nhắn, trong lòng dễ chịu không ít.

Bọn họ đều quan tâm cô, không có một cái nào hỏi chuyện thật hay giả.

Hốc mắt có chút ướt ướt, Lâm Hoan Hỉ mím môi kìm né, ngay sau đó Từ Tinh Tinh gọi đến.

Vừa kết nối, liền nghe thấy giọng nghẹn ngào: “Chị Hoan Hỉ, bây giờ chị đang ở đâu?”

Lâm Hoan Hỉ nhỏ giọng nói: “Chị ở công ty.”

Từ Tinh Tinh giọng mũi càng dày: “Em bảo Tô Dục đi đón chị, nhưng Dục thần nói tất cả đều là phóng viên, chị...vẫn là đừng đi ra.”

“Ừm, chị không ra, em đừng khóc.”

“Em không nhịn được mà...” Từ Tinh Tinh xoa hốc mắt, thút thít nói, “Em biết chị không phải loại người như vậy, nhất định là có người chướng mắt chị, cho nên mới tìm người bôi đen chị, nhìn những bình luận trên mạng, tất cả đều là mang tiết tấu, muốn nói không có một cánh tay phía sau, em không tin!”

“Ừm.”

Từ Tinh Tinh hít một cái, cảm xúc dần dần hồi phục, cô nắm đấm, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Dịch ca...Dịch ca nói thế nào?”

Lâm Hoan Hỉ giật mình, lập tức hiểu rằng Từ Tinh Tinh là sợ Cảnh Dịch vì chuyện này mà bỏ rơi cô.

Tâm tình căng thẳng lúc đầu lập tức dãn ra.

“Một lúc nữa Dịch ca sẽ đến đón chị.”

“Vậy là tốt rồi...” Từ Tinh Tinh hình như thở dài một hơi, “Chị Hoan Hỉ, chị đừng sợ, Dịch ca yêu chị như vậy, khẳng định sẽ là chỗ dựa cho chị.”

“Chị biết.”

Đang nói chuyện, Lâm Hoan Hỉ nghe thấy âm thanh mở cửa từ bên kia truyền đến, không khỏi hỏi: “Dục thần trở về sao?”

“Ừm.”

“Vậy chị cúp trước, nói Dục thần không cần lo lắng.”

Nhìn điện thoại đã cúp máy, Từ Tinh Tinh lo lắng.

Tô Dục ném chìa khoá xe sang một bên, mở tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một bình nước đá.

Tô Dục uống nửa bình, có những giọt nước lăn xuống yết hầu

“Không phải tôi nói anh...”

Lau đi phần nước đọng, Tô Dục sắc mặt lạnh lùng: “Tôi biết.”

“Chị Hoan Hỉ khẳng định rất khó chịu đi.”

Tô Dục không nói chuyện, ngồi xuống bên cạnh cô.

Từ Tinh Tinh nhìn chằm chằm hắn vài giây, hơi tiến lại gần, mềm giọng nói: “Dục thần à~”

Tô Dục mí mắt giật giật: “Giọng điệu của cô rất buồn nôn.”

“Anh đăng weibo đi, nói giúp chị Hoan Hỉ mấy câu.”

Thiếu niên không có động tĩnh gì: “Hiện tại mặc kệ ai nói cũng đều vô dụng, người thông minh sẽ chọn im lặng.”

Từ Tinh Tinh cụp hai mắt, hai tay ôm gối ôm thật chặt trong ngực.

Ánh mắt Tô Dục nhìn cô một lúc, sau đó gõ bàn phím.

Sau đó, điện thoại của Từ Tinh Tinh có thông báo của weibo.

[WA- Dục thần V: Người khôn ngoan không theo gió lớn, biết cách im lặng theo dõi chuyển biến, bản thân có thể nhận thức được:

[ WA- Dục thần V: Người không ngoan không theo gió lớn, biết cách yên lặng theo dõi chuyển biến, có bản thân nhận thức được: kẻ ngu từ trước đến nay tin vào chuyện người khác tin, nghe chuyện người khác nghe, giống như cỏ đầu tường, gió thổi theo hướng nào, liền ngã theo hướng đó. Chỉ hy vọng mọi người bây giờ có thể kiên định với quan niệm ban đầu, không biến thành người bị người khác điều khiển trong lòng bàn tay như con rối.]

Mặc dù không có đề cập đến Lâm Hoan Hỉ, cũng không có đề cập chuyện ấy, nhưng rõ ràng chính là lên tiếng vì Lâm Hoan Hỉ.

Từ Tinh Tinh ngơ ngác nhìn góc mặc đẹp đẽ của cậu: “Không phải cậu nói người thông minh đều im lặng sao?”

Tô Dục ánh mắt cậu lạnh lùng, giọng điệu lạnh nhạn, bình tĩnh, hắn nói: “Tôi không phải người thông minh.”

Từ Tinh Tinh trong lòng rung động, như một cây cung bị bắn ra, nhào vào hắn đang ngồi trên ghế salon, khóc lớn.

Từ Tinh Tinh gắt gao ôm lấy cổ Tô Dục, gần như đem hắn bóp đến không thở nổi.

Cô ôm Tô Dục một bên khóc một bên nói: “Dục thần anh thật là người tốt, tôi thật yêu anh nha! Chúng ta ngày mai liền kết hôn đi, có được hay không?”

Nước mắt rơi trên vai rất bỏng, nói ra càng như lửa, khiên cho thiếu niên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn chưa bao giờ nói qua chuyện yêu đương đỏ lên.

Cậu định đẩy cô ra, lại sợ làm Từ Tinh Tinh bị, như vậy sẽ khóc to hơn nữa, chỉ có thể chịu đựng, tính tình nhẫn nại nói: “Đồ đần mới kết hôn cùng cô, buông tôi ra, sắp bị cô đè chết rồi.”

“Hức”, thật sự là không có tình người.

Nhưng vẫn lưu luyến không rời, bỏ hắn ra.

Một giây sau khi Tô Dục phát weibo, Trang Phong vậy mà chia sẻ bài viết của hắn.

[Trang Phong: Làm fan hâm mộ WA, tôi bày tỏ rằng Dục thần nói đúng, cuối cùng nhắc nhở một câu, trước khi người nào đó chưa tức giận, các người tốt nhất nên thu tay lại, nếu không....[mỉm cười]

Một người là của ngôi sao e-sports, một người là của tiểu Thiên vương vạn người theo dõi.

Hai người ra mặt, lập tức đem sự thay đổi thành cục diện khác.

Ngoài từ quan tâm chuyện này, càng nhiều người đem trọng điểm đặt trong cụm từ “Người nào đó” trong lời của Trang Phong ở phía trên.

[Tôi muốn biết người nào đó rốt cục là ai]

[Quần chúng buôn dưa cảm thấy chuyện này không đơn giản.]

[Tôi mặc kệ, tôi tin tưởng chị Hoan Hỉ của chúng ta!]

[Ha ha, nhiều người thay người đại diện nhỏ nói chuyện nhiều như vậy, không nói bên trong có quan hệ gì, tôi không tin, tóm lại là càng lúc càng đen.]

“...”

Đang lúc trên mạng thảo luận khí thế ngất trời, phóng viên các tạp chí lớn chờ trước Hoa Diệu phát hiện một chiếc xe bảo mẫu quen thuộc ngừng lại.

Có một paparazi trong đó mắt sắc bén kêu lên: “Xe của Cảnh Dịch!”

Hai chữ Cảnh Dịch khiến có các paparazi chờ đã lâu giật mình một cái, đồng loạt chuẩn bị máy ảnh kỹ càng để bao quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.