Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Chương 74: Chương 74




Phong Hán cúi đầu cười nhẹ, mặc dù anh đã sớm đối người nào đó diễn kỹ đã không ôm hi vọng gì, nhưng cũng không nghĩ tới cô còn có thể lần nữa đổi mới hạn cuối.

Đứng sau lưng bọn họ, Ngô Thanh hận không thể che mặt, chủ tử nhà cô vì giúp Yến đại phương cùng Đông Tiểu Tây đoạt hotsearch, thật là dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ là như vậy đoạt pháp có phải hay không quá mức xốc nổi rồi?

Giờ phút này Yến Thanh là mười phần hối hận không có đeo kính râm, xem những ánh mắt đang nhìn bọn họ kìa, hắn đối hoa mẫu đơn bội phục là đầu rạp xuống đất: “Vợ, hai chúng ta thật muốn lên hotsearch.”

“Lên đi.” Đông Tiểu Tây cố gắng giữ nụ cười trên mặt: “Em cũng muốn nổi tiếng.” Này đều cái gì cùng cái gì nha? Mẫu Đan thật là chuyện gì đều làm được.

“Hiệu quả hình như cũng không tệ lắm.” Mẫu Đan ghé vào bên người Phong Hán: “Em đã tận lực, nếu là này mà vẫn không thể lên hotsearch, vậy cũng chỉ có thể tốn tiền.”

“Bảo nhi, em thật không cân nhắc đi làm diễn viên hài sao?” Phong Hán trầm thấp tiếng cười xông vào Mẫu Đan trong tai, cô hơi ngẩng đầu, nhìn anh:“Em ngược lại thật sự nghĩ đến, chỉ là tướng mạo có chút không cho phép.” Thấy anh còn đang cười, cô không thể không nhắc nhở anh: “Lão bản, nhân thiết của anh sắp sập.”

Phong Hán lắc đầu: “Anh không có nhân thiết, thuần túy là một diễn viên thôi.”

“Yến đại phương, là Yến đại phương mà tôi biết à... Anh ta cùng Đông Tiểu Tây... Siêu mẫu... Yến đại phương xuất hiện, vậy Phong ảnh đế đâu...”

Xì xào bàn tán không ngừng, Yến Thanh quyết định vẫn là đem kính râm đeo lên: “Nhường một chút!” Tay vẫn nắm chặt lấy tay Đông Tiểu Tây như cũ, việc đã đến nước này, anh chỉ có thể kiên trì... đoạt hotsearch cho vợ nhà mình.

“Đông Tiểu Tây!” Rốt cục có một phóng viên lên tiếng: “Thật là Đông Tiểu Tây, sao cô lại coi trọng Yến đại phương, là bị buộc sao?”

“Hơ.” Yến Thanh nghe vậy tay trái lập tức khẩn trương trong lòng: “Gặp một vạn điểm bạo kích.” Anh cũng không tị hiềm, cười nói: “Tôi với tiểu Tây là lưỡng tình tương duyệt, không phức tạp như mọi người nghĩ, xin cho nhường.”

“A... Phong BOSS...”

Mẫu Đan đang muốn nói với Phong Hán Yến Thanh nghiệp vụ năng lực cực giai, liền bị tiếng thét này làm cho giật mình ngậm miệng.

Phong Hán nắm tay cô, theo sát Yến Thanh cùng Đông Tiểu Tây, xuyên qua đám người, phóng viên canh ở đầu đường lần này không có lại bỏ lỡ Yến Thanh cùng Đông Tiểu Tây, chỉ là vấn đề đưa ra đều cực kì sắc bén.

“Xin hỏi không phải cô đã nói sau mối quan hệ với Steve liền không yêu đương nữa sao, vậy ở bên Đại phương lại là chuyện gì xảy ra... Hai vị bên nhau từ khi nào... Thời điểm bại lộ chuyện tuesday, vừa vặn trùng với thời gian chuyện Phong ảnh đế cùng Thiên Ánh được công khai, có phải Yến Thanh thiên vị...”

Đông Tiểu Tây ngậm miệng không nói.

Yến Thanh tất nhiên là không thể để cho đám phóng viên này suy đoán lung tung: “Đầu tiên, tôi cùng tiểu Tây đã sớm nhận biết, chỉ là tiếp xúc cũng không nhiều, chúng tôi mến nhau là tại Thiên Ánh sự kiện về sau, người trưởng thành tình yêu tất cả mọi người đều hiểu, chung tình cũng không cần do dự kéo dài, dù sao ai cũng không biết một lần bỏ lỡ, liệu sẽ có lần sau không?”

“Nghe nói Đông Tiểu Tây hiện tại thời thượng tài nguyên bị tước đi rất nhiều, lần này cô ấy cùng đi với anh đến Thiệu thành, có phải là sẽ tham gia diễn xuất trong Thầy Giáo Quán Trà Nam không? Anh sẽ cho cô ấy tài nguyên giới giải trí sao?”

“Chuyện thời thượng tài nguyên bị tước, tôi không tán đồng. Tôi và tiểu Tây đều rất bận, mà về mặt cảm tình chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều là tối kỵ.” Nói đến đây, Yến Thanh nắm tay Đông Tiểu Tây, hôn lên, sau đó thâm tình nhìn cô: “Anh rất cảm ơn em nguyện ý vì anh mà từ bỏ nhiều như vậy, mặc dù em không thiếu tiền, nhưng anh vẫn muốn nói, quãng đời còn lại anh nuôi em.”

Đông Tiểu Tây mỉm cười, hai mắt sau kính râm lại hoen ướt.

Lên xe của đoàn làm phim, Mẫu Đan liền lập tức lấy điện thoại ra: “Em xem hai người có lên hotsearch hay không?”

“Đã lên đầu trang chủ.” Ngồi tại cuối cùng sắp xếp Ngô Thanh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động: “Liền là trọng điểm có chút lệch, #Phong Hán người đại diện Yến Thanh tình định siêu mẫu Đông Tiểu Tây, Mẫu Đan trợ công công khai#, còn có #Đông Tiểu Tây lựa chọn Yến Thanh, là chân tình hay là bất đắc dĩ#.”

Phong Hán nắm cả Mẫu Đan, sờ lấy cằm của cô: “Bảo nhi, em có cảm thấy Yến Thanh diễn kỹ còn tốt hơn cả em không?”

“Diễn kỹ cái gì?” Yến Thanh cãi lại nói: “Kia là tớ chân tình bộc lộ, có biết nói chuyện hay không?”

“Đúng!” Đông Tiểu Tây phụ họa: “Tuyệt đối là chân tình chân ý, em cũng cảm thấy nhận được.” Trong nháy mắt đó, cô đều nghĩ từ bỏ sàn catwalk mình đã liều mạng gắn bó hơn mười năm, ở bên anh, sau đó sinh em bé.

Mẫu Đan thấy bọn họ lên hotsearch, xem như yên tâm, tắt điện thoại dựa vào trong ngực Phong Hán: “Trước đó ở sân bay thủ đô, thái độ đối mặt truyền thông của em lên đỉnh hotsearch, có không ít người nói em quá phách lối.”

“Không cần quan tâm.” Ngô Thanh biểu thị cô hoàn toàn không còn gì để nói với những người nói chủ tử nhà cô phách lối, thật muốn nguyền rủa bọn họ trong sinh hoạt nhiều gặp gỡ mấy cái cùng loại Phỉ Vận Y người như vậy.

“Tớ...” Đông Tiểu Tây muốn nói cái gì, nhưng ánh mắt đảo qua trên ghế lái người, liền đổi chủ đề: “Hôm nay em với Yến Thanh nhà nhờ phúc hai người, lên hotsearch, tối nay nếu đoàn làm phim không có hoạt động, em mời mọi người ăn cơm.”

Phong Hán lắc đầu: “Bách Vịnh Tuấn đến Thiệu thành, đêm nay chúng ta khả năng phải đi ăn cùng anh ấy bữa cơm, ảnh là nhà đầu tư.”

“Ừ.” Yến Thanh nhìn về phía Đông Tiểu Tây: “Đêm nay anh sẽ đi cùng em.”

Đến Thiệu thành, đầu tiên, bọn họ đi đến khách sạn của đoàn làm phim, Mẫu Đan theo Phong Hán lên tầng cao nhất, vào top suite, cửa vừa đóng lại, điện thoại di của cô liền vang lên: “Họa Họa.”

“Cần anh tránh đi sao?” Phong Hán cúi đầu hôn lên môi cô một cái, liền cười xách vali đi phòng ngủ chính.

“Không.” Mẫu Đan cầm điện thoại đi đến cửa sổ sát đất một bên, nhấn nghe: “Alo, làm sao lại gọi cho tớ vào giờ này?”

Giang Họa là tính toán thời gian: “Các cậu đến Thiệu thành rồi?”

“Ừ, vừa mới đến khách sạn.” Ngón tay Mẫu Đan gõ gõ trên mặt kính thủy tinh: “Hoàn cảnh rất tốt, vô cùng sạch sẽ, hai người ở đó chơi vui chứ?”

“New Zealand mưa, hôm nay chúng tớ cũng không có ra ngoài.” Giang Họa thở phào một hơi: “Phỉ Vận Y nói xin lỗi, cũng tuyên bố rời khỏi ngành giải trí, nhưng Đan Đan, tớ vẫn không định buông tha cô ta.”

Cô mang ô danh hơn 5 năm, chịu nhiều tổn thương như vậy, cũng bỏ qua rất nhiều rất nhiều, tại sao qua một câu xin lỗi bất đắc dĩ, ngoại giới đã tha thứ thay cô ngay rồi? Sau đó cô ta cầm tiền tiếp tục sống cuộc sống an nhàn.

“Cậu đừng làm gì thêm nữa.” Mẫu Đan rất rõ ràng Giang Họa tâm lý: “Giang bá phụ mặc dù lui, nhưng quang huy của ông từ đầu đến cuối đều tại, làm con gái của ông ở công chúng trước mặt phải khiêm tốn, rộng lương, mặc kệ này rộng lượng phải chăng hợp lý.”

“Tớ biết.” Giang Họa tự giễu: “Có đôi khi vinh quang cũng là một loại gò bó vô hình.”

Mẫu Đan cười khẽ, liếm liếm môi: “Họa nhi, để tớ làm cho.” Vào thời khắc Khương Minh Tịnh đứng ra, trong nội tâm có liền đã có suy tính: “Cậu giúp tớ điều tra rõ Phỉ Vận Y, tớ muốn lấy được chứng cớ kiện cô ta, kiện xong thì lại kiện tiếp, không cầu đại thắng, chỉ cần duy trì đến lúc cô ta không có gì cả.”

Nhiều năm như vậy, Phỉ Vận Y cũng đã quá đã quen xa xỉ sinh hoạt, để cô ta không có gì cả thì làm sao chịu được? Thứ Khương Minh Tịnh nắm trong tay không cần đoán cũng biết là cái gì.

“Cậu muốn để cô ta...”

“Không phải tớ muốn để cô ta thế nào.” Mẫu Đan tự nhận tinh thông tâm lý học, nhưng cũng không cho rằng chính mình có bản lĩnh khống chế tư tưởng của người khác: “Tớ chỉ là để cô ta trở lại quá khứ, không có gì cả thôi, về phần cô ta có thể vực lại lần nữa, hoặc là dựa vào tài nguyên trong tay kéo hạt sương tình cái gì, không phải tớ có thể quyết định.”

Giang Họa minh bạch: “Tớ sẽ nhờ Tây thúc lật hết tám đời nhà Phỉ Vận Y lên, có điều kiện cáo không nhất định phải là cậu, có người không ưa cô ta, chúng ta liền giúp người khác vui vẻ.”

“Bài lên án lập lờ nước đôi kia của Khương Minh Tịnh chỉ nói là bị Phỉ Vận Y lừa.” Mẫu Đan xì khẽ: “Chuyện 'Môi giới mại dâm' tới hiện tại cũng đang dần chìm xuống.” Đây cũng không phải kết cục cô muốn nhìn thấy.

“Tớ không biết năm đó cái chủ ý này là ai nghĩ ra được, nhưng xác thực đủ ác độc.” Chuyện bây giờ đều đã sáng tỏ, nhưng khi cô nhớ lại quá khứ vẫn cảm giác như đặt mình vào hầm băng.

Cúp điện thoại, Mẫu Đan đi vào phòng ngủ chính, tựa bên cửa: “Phong lão bản, anh có cảm thấy em rất dối trá không? Ngoài miệng nói đến xinh đẹp, tiểu nhân trong lòng cũng đã cầm dao lên, nhắm ngay chỗ trí mạng của người khác.”

“Dối trá sao?” Phong Hán đang sắp xếp quần áo không phủ nhận anh vừa rồi có nghe được lời của cô: “Nhưng em đã cho Phỉ Vận Y lựa chọn, sau khi không còn gì cả, cô ta có tay có chân có thể dựa vào lao động nuôi sống chính mình, hơn nữa Phỉ Vận Y chỉ là nghệ danh của cô ta, tẩy trang, chỉ cần cô ta buông xuống, qua không bao lâu ai còn sẽ nhớ kỹ Phỉ Vận Y?”

“Kỳ thật không phải chỉ có con đường này.” Mẫu Đan tiến lên, ném điện thoại lên giường: “Cô ta một mình mang bêu danh, Khương Minh Tịnh, Tô Hạ mấy người sẽ không mặc kệ cô ta, chỉ cần cô ta không màng quá nhiều, sống cũng không phải quá khó khăn.”

“Sợ chính là, cô ta không màng tất cả.” Phong Hán đặt quần áo xuống: “Trong lòng căm giận bất bình, giống quỷ đồng dạng dây dưa đến cùng lấy Khương Minh Tịnh mấy người.” Đây là Peony muốn, có điều vẫn có chỗ hổng, chỉ xem Phỉ Vận Y lựa chọn thế nào.

Mẫu Đan đi qua, ngửa đầu nhìn vào trong mắt Phong Hán: “Anh có cảm thấy em rất ác độc không, còn thích đùa bỡn lòng người?”

“Không đâu.” Phong Hán đưa tay kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô: “Anh không thích nữ nhân nhu nhược yếu đuối, giống như em chính là hoàn mỹ nhất, anh trầm mê đến không thể tự kiềm chế.” Thấy cô không lên tiếng, anh cười khẽ: “Em hẳn phải biết quá khứ của anh, mẹ nuôi của anh Phong Minh Hà liền là chết do chính sự nhu nhược của mình.”

Peony của anh mỹ lệ, thông minh lại có ranh giới cuối cùng, trước khi gặp được cô, anh chưa từng cảm thấy anh có thể có được tình yêu hoàn mỹ, nhưng bây giờ anh lại tìm được.

“Phong lão bản.” Mẫu Đan ôm lấy anh: “Em không muốn lừa gạt anh, cho nên mới thể hiện con người chân thật ở trước mặt anh, em không phải một người tốt, nhưng cũng tuyệt đối không phải một người ác, nhân sinh của em chuẩn tắc là người không phạm ta ta không phạm người, Phỉ Vận Y điều khiển thuỷ quân nguyền rủa em nguyền rủa người nhà của em, này đã phạm vào điều tối kỵ.”

“Anh biết.” Phong Hán đã thấy được gia đình mỹ mãn của cô, đổi lại là anh, cũng sẽ đồng dạng phẫn nộ.

Mẫu Đan hít mũi một cái: “Thấy được sự độc ác của em, anh về sau cần phải quản tốt chính mình cái kia, nếu không... Ha ha...”

Phong Hán bị nụ cười của cô làm vui vẻ: “Có lẽ anh nên học tập đạo làm chồng của đạo diễn Trần.” Bế cô ném lên giường, sau choàng lên: “Bầu không khí trong phòng bầu không khí có chút nặng nề.” Cúi đầu hôn.

“Anh đây là đang chơi với lửa.” Mẫu Đan bị anh hôn đến ngứa một chút, ngăn không được bật cười: “Em hiện tại thế nhưng là đặc thù thời kì... Ha ha... Còn đào... Đừng có nơi đó... Ân...”

Bốn giờ chiều, nhân viên trọng yếu trong đoàn làm phim Thầy Giáo Quán Trà Nam tất cả đều đến đông đủ, Trương Bình Kinh đạo diễn dẫn đám người cho dựng bảng hiệu Quán Trà Nam lên, sau rửa tay chuẩn bị dâng hương.

Phong Hán vẫn là áo thun phối hợp quần bò, làm Thầy Giáo Quán Trà Nam độc nhất vô nhị diễn viên chính, nhân đức không nhường ai đứng ngay bên cạnh tổng đạo diễn Trương Bình Kinh, hiện trường tụ tập mấy chục nhà truyền thông, anh tiếp nhận nhân viên công tác đưa tới hương, đi theo Trương đạo cầu nguyện mọi việc thuận lợi.

Khởi động máy nghi thức kết thúc sau, đoàn làm phim mời cánh truyền thông vào quán trà Nam, đạo diễn Trương Bình Kinh dẫn một đám diễn viên đến trên sân khấu quán trà, đây cũng là một buổi họp báo nhỏ, cho Thầy Giáo Quán Trà Nam thêm nhiệt.

Hôm nay trình diện truyền thông cũng đều là nổi danh, am hiểu sâu này vòng tròn bên trong quy củ, một vị trung niên nam phóng viên bắt đầu: “Trương đạo, ngài phát biểu mấy câu trước đi.”

“Cám ơn cám ơn.” Trương Bình Kinh ngồi ở C vị xác thực có chuyện muốn nói: “Cám ơn các vị truyền thông bằng hữu như thế trời cực nóng đi vào Quán Trà Nam, đợi chúng tôi lâu như vậy.” Quay đầu nhìn Phong Hán một chút: “Tôi cũng hiểu được chư vị muốn cái gì, một hồi tôi nói xong, liền mời Phong Hán đứng lên cho mọi người nhiều chụp mấy trương chiếu.”

“Ha ha... Tốt.” Tràng diện náo nhiệt, Trương Bình Kinh nói tiếp: “Thầy Giáo Quán Trà Nam trù bị 3 năm, nam nhân đều có một mộng cường giả, bộ này kịch liền là tròn mộng cường giả của tôi, tôi rất vui khi có thể mời được Phong Hán đến diễn, mặc dù tôi dáng dấp không được, nhưng 'tôi' mà chính tôi viết ra nhất định được.”

“Phong ảnh đế, đây là ngài cùng Mẫu Đan lần thứ nhất hợp tác, nghe nói trong phim cô ấy diễn vai phu nhân của anh, anh có ý nghĩ gì không?” Vẫn là vừa mới vị kia nam phóng viên.

Phong Hán vô ý thức quay đầu nhìn Mẫu Đan cách mấy cái vị trí: “Đầu tiên phải đính chính lại một điểm, Thầy Giáo Quán Trà Nam không phải lần đầu tiên tôi hợp tác với Peony...”

“Hả?” Đang muốn uống miếng nước làm trơn miệng Trương Bình Kinh nghe nói như thế, lập tức hỏi: “Hai người trước đó có hợp tác qua?”

“Tôi làm khách mời.” Phong Hán nghĩ đến trận kia khách mời liền vui: “Lúc đến Lệ thành tham ban, trong Tuyên Thành Kiếm Ảnh có xuất hiện một chút.”

Hàn Mạc Hâm diễn nữ sát thủ vũ công xinh đẹp xen vào nói: “Là lần bị chụp ở nhà để xe khách sạn... Tại sao không ai nói tiếp, thật muốn tôi xấu hổ sao?”

Phong Hán hắng giọng một cái: “Đúng, liền là lần kia thăm ban, đạo diễn Trần thấy tôi quá hợp, cho nên liền an bài cho một vai.”

“Vậy nhân vật kia với vai của Mẫu Đan có quan hệ như thế nào?”

“Không có quan hệ gì cả.” Phong Hán dừng lại đề tài này: “Hôm nay chúng ta chỉ nói về Thầy Giáo Quán Trà Nam, Trương đạo mặt đã đen.”

“Tôi không có.” Lời này vừa dứt âm, Trương Bình Kinh liền cười công khai gọi hàng: “Trần Sâm, ông thiếu tôi bình rượu ngon đấy.”

Các nhà truyền thông cười ồn ào: “Đến, đặc tả đặc tả.” Đùa xong, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Anh và Mẫu Đan quen biết qua Thầy Giáo Quán Trà Nam sao?”

“Chính thức quen biết là nhờ Thầy Giáo Quán Trà Nam.” Phong Hán ngược lại là trung thực: “Có điều trước đó chúng tôi từng gặp nhau, chỉ là hai lần cô ấy đều không nhận ra tôi, lần thứ hai còn muốn mời tôi đến studio của Giang Họa.”

Mẫu Đan chỉ cảm thấy có chút không mặt mũi gặp người, cúi đầu nhìn chằm chằm quảng cáo trên chai nước suối, tìm cách ẩn thân.

Nhưng các phóng viên sẽ không bỏ qua cô: “Mẫu Đan, cô có ý kiến gì về những gì Phong ảnh đế vừa lên án không?”

“Không có, tôi nhận tội.” Mẫu Đan ẩn thân thất bại, liền dự định lách qua cái đề tài này: “Kỳ thật tôi hiện tại còn rất thấp thỏm, bởi vì trong Thầy Giáo Quán Trà Nam, 90% phần diễn đều là cùng với anh ấy, vừa nãy lúc dâng hương, tôi chính cầu nguyện mỗi cảnh mình đều có thể vượt xa bình thường phát huy.”

“Phong ảnh đế có chỉ điểm kĩ xảo cho cô không?”

“Tôi rất muốn nói không.” Mẫu Đan cười khổ: “Nhưng anh ấy xác thực có, mấu chốt là tôi còn không có cái gì tiến bộ, lần này tới anh ấy đặc biệt mang mấy quyển kinh Phật, nói là muốn tặng cho đạo diễn Trương.” Lời này khiến mọi người cười vang.

Trương Bình Kinh một tay chống eo, lắc đầu liên tục giống như buồn rầu: “Đừng đối xử với tôi như vậy.”

“Cho nên...” Mẫu Đan đột nhiên đứng lên, hướng phía ở đây diễn viên cùng nhân viên công tác cúi đầu: “Ngày mai sẽ khởi quay, tôi cũng không giấu, trước tiên nói xin lỗi với mọi người, tôi sẽ dốc toàn lực ứng phó không cho đoàn làm phim gia tăng lượng công việc, cám ơn!”

Đoàn làm phim diễn viên đều vui vẻ, cơ hồ là cùng kêu lên nói: “Không cần xin lỗi chúng tôi, phân cảnh của cô đều là quay với Phong ảnh đế.”

Phong Hán nhìn xem ánh mắt của cô đều mang ngôi sao: “Không có việc gì, anh đã bảo Yến Thanh mua bữa tối cho đoàn làm phim hai tháng, mặt khác tiền làm thêm giờ cũng do anh trả.”

“Đây là 'chỉ có thể yêu thương' thôi hả.” Đông Thần diễn “bác sĩ” bắt đầu vỗ tay, Phong Hán thật đúng là gật đầu: “Xác thực là 'chỉ có thể yêu thương'.”

Buổi họp báo kết thúc, cũng đã gần 6 giờ, phó đạo diễn Mạnh Siêu cho truyền thông an bài cơm tối, Trương Bình Kinh thì mang theo đoàn làm phim mấy vị nhân vật trọng yếu cùng sáu vị chủ yếu diễn viên đi gặp Bách Vịnh Tuấn.

Đến khách sạn, trợ lí Mã Thần của Bách Vịnh Tuấn bước nhanh về phía trước: “Phong tiên sinh, Mẫu tiểu thư, Bách tổng cho mời hai vị đi tới phòng của anh ấy trước.”

Người đầu tư chính là đại gia, Trương Bình Kinh đối với cái này không có một chút ý kiến: “Hai cô cậu đi đi, bận rộn đến trưa, chúng tôi đến phòng khách trước nghỉ một lát.”

“Vậy được.” Phong Hán hướng phía các vị nhẹ gật đầu, liền nắm tay Mẫu Đan cùng Mã Thần đi.

Hai vị nữ diễn viên ở lại trong xe cố ý trang điểm lại, tiến đến bên người Trương Bình Kinh: “Đạo diễn, tiểu Bách tổng liệu sẽ có mặt trong bữa tiệc đêm nay không?”

“Hai cô thu tâm lại đi.” Trương Bình Kinh thanh âm lạnh mấy phần: “Bách thị vị này gia chủ chướng mắt mấy cô.” Bách thái thái, ông cũng đã gặp, kia là một vị phi thường thục uyển nữ tử.

Huống hồ chuyện của Bách Quốc Khánh cùng Hồng Thanh Mặc ở trong vòng sớm không phải bí mật gì, Bách gia vị này gia chủ rất kính yêu người mẹ đã qua đời, tuyệt sẽ không để cho vợ của mình phải chịu nỗi đau giống mẹ mình.

Mẫu Đan cùng Phong Hán đi vào phòng của Bách Vịnh Tuấn, Bách Vịnh Tuấn tóc hơi ướt, hẳn là vừa mới rửa mặt xong, áo sơ mi tay áo còn chưa buông xuống: “Vào trong ngồi.”

“Anh không cần tự mình đến Thiệu thành.” Phong Hán mang theo Mẫu Đan ngồi vào trên ghế salon: “Hay là dạo này anh tương đối nhàn?”

Bách Vịnh Tuấn cười khẽ, cầm ba chén trà: “Nhàn cũng không nhàn, chỉ là muốn gặp Peony một lần thôi.” Rót một chén trà đặt xuống trước mặt Mẫu Đan: “Thật hân hạnh gặp em, trận đánh hoàn mỹ với Thiên Ánh kia rất đặc sắc.”

“Bách tổng quá khen.” Mẫu Đan cũng không dám xưng hùng trước mặt vị này: “Nói gì thì anh cũng là tiền bối của em.” Bách Vịnh Tuấn cũng từng nhậm chức tại JPMorgan Chase, lý lịch còn loá mắt hơn cả cô, chỉ tiếc nhà có gia tài hàng tỷ phải thừa kế, nhưng dù vậy anh vẫn sáng lập Danh Sĩ Tụ Phẩm.

“Lần này anh tới Thiệu thành, chủ yếu là muốn hỏi em một chuyện.” Bách Vịnh Tuấn ánh mắt lướt qua trên người Phong Hán, sau lần nữa nhìn về phía Mẫu Đan: “Lúc em vào JPMorgan Chase, lực ước thúc hợp đồng có lớn không?”

Nghe xong lời này, Mẫu Đan liền biết Bách Vịnh Tuấn hỏi là cái gì: “Em được giáo sư giới thiệu, ước thúc hợp đồng cũng không lớn, có điều bởi vì một vài vấn đề khác, tiền hoa hồng của em rất ít.” Điểm này cô nhận.

Nói như vậy chính là sau khi rời khỏi JPMorgan Chase liền không có lực ước thúc, Bách Vịnh Tuấn nhẹ gật đầu: “Em biết CMFF không?”

“Biết.” Mẫu Đan không hiểu tại sao Bách Vịnh Tuấn lại đột nhiên đề cập đến CMFF, nhưng trực giác cảm thấy này cùng Bách thị nghiệp vụ không có trực tiếp quan hệ: “CMFF là xí nghiệp gia đình của gia tộc quý tộc lâu đời Kmroll tại Anh quốc, chủ doanh trang phục, kiến trúc cùng đồng hồ, nghe nói gia tộc này sở hữu tổng tài sản lên tới hơn 400 tỷ đôla, nhưng cụ thể bao nhiêu ngoại giới cũng không rõ ràng.”

“Có điều theo phán đoán của em, tổng tài sản của gia tộc Kmroll nhiều nhất cũng chỉ có 400 tỷ đôla.” Đây là có căn cứ, Mẫu Đan không phải suy đoán lung tung: “Từ sau khi gia chủ xuất sắc nhất của nhà Kmroll Kinlou Kmroll tạ thế, gia tộc Kmroll liền bắt đầu xuống dốc, hai vị gia chủ trước không phải trầm mê ở rượu, sắc thì là bại bởi ma túy.”

“Mà gia chủ đương nhiệm Cpmou Kmroll cũng là người đa tình, lúc 78 tuổi còn lấy một người vợ mới.” Gia nghiệp dù có lớn hơn nữa thì cũng có ngày suy bại.

“Cpmou Kmroll bị bệnh.” Bách Vịnh Tuấn phát giác được ánh mắt của Phong Hán: “Vở kịch 'đoạt đích' của gia tộc Kmroll chẳng mấy chốc sẽ mở màn.”

Mẫu Đan đột nhiên ý thức được một vấn đề, quay đầu nhìn thoáng qua chính mình nam nhân gương mặt kia, không phải là như cô nghĩ chứ?

“Nếu anh muốn lấy được Kmroll gia tộc kỳ hạ trang phục nghiệp cùng kiến trúc nghiệp, em cảm thấy phần thắng lớn bao nhiêu?” Anh giống với mẹ mình, chưa hề nghĩ đến việc hoà thuận với cha Phong Hán, huống hồ căn cứ tư liệu mà anh sưu tập được, Cpmou Kmroll từ khi bắt đầu đã là đang lừa gạt dì anh.

“Cho em tư liệu cụ thể.” Mẫu Đan liếm liếm môi: “Em giúp anh làm hai bảng phân tích.”

Bách Vịnh Tuấn gật đầu: “Cám ơn, coi như anh mua của em.” Vị hậu bối này tinh thông nhất chính là phân tích tài vụ, rất có giá trị tham khảo.

“Anh... Không có việc gì muốn nói với em sao?” Phong Hán đã nghĩ đến: “Là chính anh tra được, hay là có người đến tận cửa?”

Bách Vịnh Tuấn cười nhạo: “Anh có tra bọn họ, bọn họ cũng đang tra dì, có điều không phải vị kia muốn tìm con, mà là gia tộc Kmroll muốn thu hồi một vật, em từng thấy nó, Cpmou Kmroll năm đó không biết nó trọng yếu, đưa nó cho dì, hiện tại hắn ta muốn thu hồi.”

“Chiếc nhẫn.” Phong Hán cười: “Vậy liền để hắn tìm đi.” Chiếc nhẫn kia đã được đưa vào phần mộ cùng mẹ anh.

“Bình thường cổ lão quý tộc, đều sẽ cất giữ một vài gia tộc di sản.” Mẫu Đan nói ra: “Người đời sau muốn lấy khả năng cần tín vật cái gì đó, có chút buồn cười.”

Phong Hán bắt lấy tay Mẫu Đan, nói với Bách Vịnh Tuấn: “Không cần để ý như vậy nhiều, anh muốn làm cái gì liền đi làm đi, không cần cố kỵ em.”

“Anh chỉ muốn cho dì với mẹ được công đạo.” Bách Vịnh Tuấn thế nhưng lại hiểu Cpmou Kmroll, con riêng thôi liền có 31 vị, ở trong đó còn không bao gồm Phong Hán, nhưng phần của Phong Hán, anh sẽ lấy về nhiều nhất có thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.