Nghĩa Hải Hào Tình

Chương 85: Chương 85: Cao thủ chơi đao.






Nếu con người ta đem một việc để ở trong lòng thật lâu, sẽ thực không thoải mái. Nhưng một khi giải quyết ổn thỏa, cả người cũng đều nhẹ nhàng thoải mái.

Lúc này, Lý Dật chính là như vậy.

Bước ra khỏi trang viên Tiêu gia, đón nhận dư âm của ánh hoàng hôn trời chiều, Lý Dật hung hăng thở mạnh ra một hơi, sau đó tham lam hít thở bầu không khí trong lành ở bên ngoài.

Trang viên Tiêu gia không ở khu nhà giàu, mà cách nội thành rất xa, hơn nữa chung quanh ven đường khó khăn đón taxi lắm. Lý Dật rảo bộ ước chừng khoảng nửa tiếng mới đón được một chiếc taxi.

Chờ khi Lý Dật trở về mở cửa phòng ra, Hạ Vũ Đình giống như người bị thất lạc linh hồn, tóc tai bùng nhùng ngồi ở trên ghế, hai mắt lạc thần nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Bỗng nhiên nghe được thanh âm mở cửa, Hạ Vũ Đình mệt mỏi nghiêng đầu nhìn sang.

Khi chứng kiến thân ảnh Lý Dật xuất hiện tại cửa, hai con ngươi của nàng đột nhiên phóng đại, cả người giống như bị kim chích, trực tiếp từ trên ghế nhảy dựng lên!

Quan hoài ngắm nhìn Hạ Vũ Đình trước mặt, Lý Dật theo bản năng dừng bước.

Đứng ở trước mặt hắn, Hạ Vũ Đình đã không còn ôn nhu hoạt bát như bình thường, ngược lại nàng giống như bị ăn thật lớn ủy khuất, gắt gao cắn môi, kiệt lực không cho lệ nóng trong vành mắt chảy ra. Có lẽ nguyên nhân do thiếu ngủ, sắc mặt của nàng thoạt nhìn thực không ổn, mắt đục đỏ ngầu, thậm chí còn che kín vài sợi tơ máu!

“Thực xin lỗi, Vũ Đình.” Lý Dật trong chớp mắt minh bạch chuyện gì rồi, mau chóng bước tới bên cạnh, dùng sức ôm Hạ Vũ Đình vào trong lòng, nhẹ nhàng nói.

Từ hôm kia đến giờ, hắn một mực không có chạy về qua nhà. Ban đầu, Hạ Vũ Đình nghĩ rằng hắn bận chuyện công việc nên không gọi điện thoại hỏi thăm. Nhưng cả ngày hôm qua không trông thấy bóng dáng của Lý Dật đâu, nàng liền có chút khẩn trương. Hạ Vũ Đình bấm số điện thoại của Lý Dật nhưng lại không liên lạc được!

Đối với sự kiện này Hạ Vũ Đình mười phân sốt ruột,, nàng hỏi thăm qua Dương Phàm. Dương Phàm nói cho với nàng rằng cũng không biết tin tức của Lý Dật.

Điều này càng khiến cho nàng thêm lo lắng cho Lý Dật. Ngoài trừ ngóng đợi cũng không biết phải làm sao!

Bởi vì đối với nơi công tác của Lý Dật, nàng cũng không rõ ràng lắm, nên không thể đi tìm được Lý Dật.

Qua một ngày một đêm, thời gian chờ đợi hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Cho đến hiện tại nàng vẫn chưa bỏ thứ gì vào trong bụng. Thậm chí ngay cả nước cũng chưa uống qua một ngụm!

Hiện giờ, chứng kiến thân ảnh Lý Dật xuất hiện, ôm mình vào lòng nói ba chữ “thực xin lỗi”. Nỗi lo lắng trong lòng cũng giống như được giải khai bình thường. Lệ nóng doanh tròng, nhỏ ra trên khuôn mặt tiều tụy kia của nàng, ướt đẫm hai má.

Lý Dật có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể nhỏ bé của Hạ Vũ Đình đang run rẩy kịch liệt, hắn vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng Hạ Vũ Đình, cố gắng dùng phương thức này để an ủi dỗ dành nàng.

Không biết trải qua bao nhiêu lâu, Hạ Vũ Đình ngừng khóc, nàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt mông lung ngập nước nhìn hắn nói: “Anh đi đâu vậy? Em gọi điện thoại cho anh mà không liên lạc được.”

Lý Dật hối hận nhìn Hạ Vũ Đình, chậm rãi vươn tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt phấn nộn kia, ôn nhu nói: “Anh cùng khách hàng đi ra ngoài giải quyết sự tình, chiếc di động không cẩn thận nên đã rơi mất.”

Hiển nhiên, Lý Dật không định đem sự tình hai ngày qua nói cho Hạ Vũ Đình, nếu không sẽ chỉ làm cho nàng càng thêm lo lắng!

Hạ Vũ Đình cũng không phải trách cứ hay chấn vấn hắn, chỉ quan tâm hỏi theo bản năng, vô luận Lý Dật trả lời như thế nào, nàng cũng sẽ không hỏi tiếp, lúc này nghe được Lý Dật trả lời, vẻ mặt của nàng chuyển biến tốt đẹp lên rất nhiều: “Anh còn chưa ăn cơm phải không? Em đi nấu cơm nha.”

“Để anh làm.” Lý Dật lắc đầu cười, nói: “Em đi tắm chút đi, em tắm xong thì anh cũng chuẩn bị xong bữa tối.”

“Không có việc gì, để em làm cho.” Hạ Vũ Đình cảm nhận được Lý Dật quan tâm, bất quá nàng vẫn kiên trì như cũ, đi chuẩn bị cơm nước.

Chứng kiến Hạ Vũ Đình lộ ra biểu tình kiên định, Lý Dật đành phải gật đầu ưng thuận, bởi vì hắn biết thoạt nhìn nàng ôn nhu hào nhã, để cho người ta một loại cảm giác nhu nhược, nhưng nội tâm lại rất kiên cường, hơn nữa một khi làm ra quyết định tựu cũng không sửa đổi!

Mặc dù đáp ứng Hạ Vũ Đình nấu cơm, thế nhưng hắn cũng không lưu lại trong phòng khách xem ti-vi như mọi ngày bình thường, mà là cùng Hạ Vũ Đình xuống bếp làm cơm tối.

Rửa xong thực vật, Hạ Vũ Đình đang chuẩn bị đeo tạp dề thái thực vật, lại nghe Lý Dật nói: “Để anh làm cho.”

Vừa nghe hắn nói muốn làm, Hạ Vũ Đình có chút mê man, ở trong trí nhớ của nàng tuy rằng Lý Dật thái được, nhưng tốc độ cũng phi thường chậm, hơn nữa khúc rau đoạn dài đoạn ngắn, lớn nhỏ không đồng đều, nhìn rất cổ quái.

“Anh làm hả?” Hạ Vũ Đình ngữ khí cổ quái nói.

Chứng kiến diễn cảm của Hạ Vũ Đình, Lý Dật hiểu được nàng lo lắng chuyện gì nhưng không có giải thích, trực tiếp cầm thái đao, tay trái đè rau củ, tay phải cực nhanh huy động thái đao.

“Bang bang….”

Một trận thanh âm giòn tan vang lên ở trong phòng bếp. Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Hạ Vũ Đình, thái đao trong tay Lý Dật huy động thành một trận đao ảnh, sau khi thanh âm giòn tan đình chỉ, toàn bộ rau củ trên thớt đã biến thành những sợi mỏng manh.

Hơn nữa nhìn những sợi rau này phảng phất như được máy thái qua, chiều dài lớn nhỏ hoàn toàn nhất trí!

“Ực!”

Hạ Vũ Đình dùng sức nuốt khan nước bọt, sau đó đưa mắt nhìn hắn giống như chứng kiến được người ngoài hành tinh, nói: “Anh….Anh….Học làm cái này từ bao giờ vậy?”

Nhìn biểu tình ngạc nhiên của Hạ Vũ Đình, Lý Dật cười cười nói: “Gã bảo tiêu ở nơi anh làm việc là một cao thủ chơi đao, anh học được một chút từ trên người hắn.”

“Nga.” Vừa nghe Lý Dật nói như thế, Hạ Vũ Đình không khỏi lo lắng nói: “Nơi anh làm việc người ta thường chơi đao sao? Có phải công việc hiện tại hay gặp nguy hiểm không ah?”

Hạ Vũ Đình lo lắng làm cho Lý Dật có chút buồn bực, nguyên bản hắn chỉ tùy tiện nói một lý do, nhưng thật không ngờ Hạ Vũ Đình lại liên tưởng đến phương diện khác.

“Đương nhiên không phải!” Lý Dật vội vàng lắc đầu phủ định: “Bản thân người kia có nghề đầu bếp gia truyền, từ nhỏ đi theo cha hắn học tập đao pháp. Bất qua sau này lại không làm đầu bếp, nên thỉnh thoảng lấy ra chơi đùa mà thôi.”

“Đồng sự của anh còn học cả nghề đâu bếp a, thật cổ quái, đầu bếp đi làm bảo tiêu.” Hạ Vũ Đình nghe Lý Dật giải thích, lập tức tin tưởng.

Lý Dật mặt không đỏ, tim không đập, tiếp tục nói: “Đúng vậy! Anh cũng cảm thấy cổ quái. Em còn chưa biết, những lúc rảnh rỗi gã đó còn thổi phồng, nói rằng lão tổ tông nhà hắn trước kia từng là ngọc trù bên cạnh Càn Long hoàng đế, ngưu bức vô cùng….”

“Khanh khách….”

Nghe Lý Dật vừa nói như thế, Hạ Vũ Đình che miệng cười to, những ưu sầu mấy ngày qua đọng lại trong lòng cũng theo đó mà tan biến vào hư không bất tận.

Tục ngữ nói, có đàn ông gánh vác, làm việc không ngại phiền lụy.

Có Lý Dật trợ giúp, Hạ Vũ Đình chỉ dùng nửa tiếng thời gian đã chuẩn bị xong bữa tối.

Sau khi cơm nước xong, Lý Dật để cho Hạ Vũ Đình đi tắm rửa, rồi ôm nàng bước vào trong phòng ngủ.

Bởi vì hai ngày qua lo lắng cho hắn, thêm một ngày một đêm không ngủ, Hạ Vũ Đình còn chưa tới phòng, đã ngủ thiếp ngay tại trong lòng của Lý Dật.

Đem Hạ Vũ Đình đặt trên giường, nhẹ nhàng chùm mền, Lý Dật chậm rãi thối lui ra khỏi phòng.

…..

Cùng lúc đó, Tiêu Huỳnh Huỳnh ngồi trên một chiếc Ferrari màu đỏ, điên cuồng phóng trên đường phố Thượng Hải, dọc theo đường đi không biết vượt qua bao nhiêu xe khác, xông qua bao nhiêu lần đèn đỏ.

Đội cảnh sát giao thông liên tục nhận được thông tri Tiêu Huỳnh Huỳnh vượt đèn đỏ, bất quá bọn họ cũng không cho người đi ngăn cản, bởi vì bọn họ đều hiểu, đại tiểu thư Tiêu gia bình thường trong lòng có chuyện không vui sẽ dùng phương thức đua xe để phát tiết.

Trên thực tế, Tiêu Huỳnh Huỳnh quả thực buồn bực!

Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Thanh Sơn chưa từng bao giờ đụng đến nàng, nhưng hôm nay vì một Lý Dật mà động thủ với nàng, hơn nữa đánh thực mạnh tay.

“Mẹ kiếp!” Tiêu Huỳnh Huỳnh một bên vừa điều khiển vô lăng, một bên hung tợn chửi đổng, nhưng lại không biết phải lái xe đi nơi nào.

Trước kia, thời gian tâm tình nàng không vui, bình thường sẽ tìm Lưu Vi nói chuyện, kể ra tâm sự.

Cho tới hiện tại, Lưu Vi chính là người nghe tốt nhất, nghe mình tâm sự đồng thời Lưu Vi cũng mở miệng an ủi. Mỗi lần tâm sự cùng Lưu Vi xong, tâm tình của nàng cũng rất nhanh bình tĩnh.

Nhưng hôm nay lại không được…..

Bởi vì nàng hiểu, một khi chuyện liên quan đến Lý Dật thì tiểu nha đầu Lưu Vi kia tuyệt đối sẽ nghiêng cùi trỏ sang phía hắn!

Hơn nữa, Tiêu Huỳnh Huỳnh cũng không muốn kể cho Lưu Vi biết, Tiêu Thanh Sơn vì tên hỗn đản kia mà đánh nàng, càng sẽ không nói cho Lưu Vi biết sự tình, Lý Dật là ca ca của mình.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Tiêu Huỳnh Huỳnh quyết định đi tìm Tiêu Cường.

Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Cường đều rất quan tâm đến Tiêu Huỳnh Huỳnh, một khi nàng bị ủy khuất, Tiêu Cường tuyệt đối sẽ ra mặt. Bất quá bởi vì nàng mang thân phận đặc thù, cho tới nay, rất ít ngoại nhân khiến cho nàng phải chịu ủy khuất.

Hạ quyết định, Tiêu Huỳnh Huỳnh thoáng giảm tốc độ xe, hướng căn biệt thự riêng của Tiêu Cường chạy tới.

Trải qua hai mươi mấy phút đồng hồ, Tiêu Huỳnh Huỳnh cũng đến được biệt thự riêng của Tiêu Cường.

Căn biệt thự riêng của Tiêu Cường nằm tại khu nhà giàu, dưới tình huống bình thường, hắn đều quay về trang viên Tiêu gia cư ngụ, chỉ khi muốn giải quyết sinh lý thì hắn mới dẫn nữ nhân tới căn biệt thự này để phát tiết.

Bởi vì Tiêu Thanh Sơn không thích hắn đem nữ nhân linh tinh mang về trang viên Tiêu gia.

Trong biệt thự, Tiêu Cường vừa cùng một nữ minh tinh làm xong chuyện nối dõi tông đường, trong tay bưng một chén rượu vang, đứng ở bên cửa sổ, chậm rãi thưởng thức.

Những lúc bình thường, sau mỗi lần Tiêu Cường phát tiết xong, đều chậm rãi thưởng thức một ly rượu vang, hắn lợi dụng thời gian uống rượu để tính toán một số chuyện tình vừa mới phát sinh.

“Tiêu thiếu gia, điện thoại kìa.” Trên chiếc giường thạch anh rộng lớn, một nữ nhân dáng người thon dài, vốn là nữ minh tinh trong nghành ca nhạc giải trí, bỗng nhiên nghe được chiếc điện thoại di động ở trên tủ rung động thanh âm, vội vàng nhìn Tiêu Cường nói.

Lời cảnh báo của nữ nhân kia kéo Tiêu Cường trở lại hiện thực, hắn ngửa cổ uống một hơi cạn sạch ly rượu, sau đó chậm rãi bước đến bên cạnh chiếc tủ đứng, cầm điện thoại di động lên, trong tai nghe truyền ra thanh âm của Tiêu Huỳnh Huỳnh: “Ca, ra mở cửa đi, em ở bên ngoài biệt thự của anh.”

Một phút đồng hồ sau, Tiêu Cường mặc một thân áo ngủ đi ra đại sảnh, gặp được Tiêu Huỳnh Huỳnh.

Khi chứng kiến năm dấu ngón tay trên má nàng, thì hắn lập tức nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Trên mặt em bị làm sao vậy?”

“Ca…Cha hắn vì tên hỗn đản Lý Dật mà đánh em!” Tiêu Huỳnh Huỳnh nhào vào trong lòng Tiêu Cường, khóc ròng nói.

Nghe được Tiêu Huỳnh Huỳnh nói Tiêu Cường chỉ im lặng, theo sau đó vươn tay nhẹ nhàng vỗ tấm lưng của nàng, nhưng hai mắt lại híp chặt, trong con ngươi toát ra sát ý mãnh liệt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.