Nghĩa Hải Hào Tình

Chương 43: Chương 43: Rượu vào nói lời thật






Khi tên mập cùng Lưu Mãnh được các người già trong phúc lợi viện vui vẻ đưa tiễn ra khởi phúc lợi viện thì ngay cả ý nghĩ muốn chết đều cũng có!

Nghĩ đến Lý Dật nói, ngày sau phúc lợi viện cần thứ gì đều do tên mập và Lưu Mãnh mua thì tên mập rất muốn cầm tờ danh sách vật phẩm rất nặng cần mua trong tay vo lại thành một viên cầu, ném vào đầu Lý Dật!

Thế nhưng, nhìn biểu tình bình tĩnh của Lý Dật, tên mập chỉ có thể ép buộc chính mình lộ ra dáng tươi cười, chỉ là dáng tươi cười còn khó coi hơn so với khóc.

“Ông chủ Trương, thực sự là rất đa tạ ngài!” Khi thấy tên mập và Lưu Mãnh bước lên xe, viện trưởng phúc lợi viên kích động vẫy tay phải.

Tên mập bức bách bản thân lộ ra dáng tươi cười của “nhà từ thiện”, lắc đầu nói: “Đừng khách khí, tôi chỉ là kính dâng một chút sức lực mà thôi.”

Nói thì như thế, thế nhưng biểu tình của tên mập đều nhanh khóc, nếu mua hết toàn bộ vật phẩm trong danh sách không tốn tới hơn mười vạn là chuyện không có khả năng.

Mắt thấy tên mập và Lưu Mãnh rời đi, viện trưởng phúc lợi viện vẻ mặt mỉm cười đi tới bên người Lý Dật và Hạ Vũ Đình, cười nói: “Tiểu Dật, Vũ Đình, hai cháu thật sự có bản lĩnh, không ngờ tìm được một người có lòng tốt như thế, ngày sau các ông bà trong phúc lợi viện chúng ta thế nhưng thật có phúc!”

Viện trưởng phúc lợi viện là một người đàn bà năm mươi tuổi, nửa đời trước buôn bán lời tiền, thế nhưng mấy năm nay đem toàn bộ tìm kiếm được bỏ vào trong phúc lợi viện, đừng nói là tích súc, dù là nhà của bà cũng phải bán đi, hôm nay phải ở nhà thuê.

Nghe được viện trưởng nói, Hạ Vũ Đình rất muốn nói với bà, kỳ thực tên mập kia chính là ông chủ lòng dạ hiểm độc bán sản phẩm giả mạo, bất quá nghĩ tới Lý Dật trước khi trở về nói với nàng, đành không giải thích như vậy, mà là nói: “Dì Hồ, đây đều là công lao của Lý Dật.”

“Tiểu Dật! Xem ra ngày trước cháu đi ra ngoài sống là một sự lựa chọn sáng suốt, hiện tại cháu thật có nhiều khả năng hơn trước đây rồi!” Viện trưởng mỉm cười nói.

Viện trưởng nói làm cho Hạ Vũ Đình tràn đầy cảm xúc, trong khoảng thời gian này Lý Dật biến hóa rất lớn, nhất là tại ngày hôm nay, chỉ một cú điện thoại liền buộc một phó cục trưởng phải cúi đầu khom lưng, điều này làm cho Hạ Vũ Đình không sao tưởng nổi.

Trong lúc Hạ Vũ Đình còn đang mê man, trên xe, tên mập vẻ mặt phiền muộn nhìn Lưu Mãnh nói: “Lưu ca, tên tiểu tử kia rốt cục là ai?”

“Là người mà chúng ta không thể trêu vào.” Lưu Mãnh phun ra một ngụm khói nồng đậm: “Anh biết không? Hắn chỉ dùng một cuộc điện thoại liền có thể di chuyển cục trưởng của cục công an, hơn nữa nghe theo khẩu khí của cục trưởng cục công an, tựa hồ trước đó hắn cũng đã bị giáo huấn…”

Tên mập vốn đang lái xe, bỗng nhiên nghe được Lưu Mãnh nói, thiếu chút nữa cho xe chạy thẳng lên vỉa hè!

Có thể tùy ý chỉ huy một cục công an, đó là người có bối cảnh thế nào?

Điểm này, cả tên mập và Lưu Mãnh cũng không rõ ràng, bọn họ chỉ cảm thấy địa vị đó cách bọn họ quá xa.

….

Kết thúc cuộc nói chuyện với viện trưởng, Lý Dật trực tiếp rời khỏi phúc lợi viện.

Trong lòng Hạ Vũ Đình tuy rằng có rất nhiều nghi vấn, thế nhưng cũng không hỏi Lý Dật, theo nàng xem, nếu như Lý Dật muốn cho nàng biết, thì nhất định sẽ nói cho nàng, không nói cho nàng, thì chứng minh không muốn cho nàng biết.

Nàng cũng không phải là một cô gái lắm miệng, cho nên nàng rất thức thời tuyển chọn sự chờ đợi, đợi một ngày nào đó chính miệng Lý Dật nói cho nàng.

Ngược hẳn với Hạ Vũ Đình, Trần Lâm lại là một cô gái có lòng hiếu kỳ rất nặng.

Vào buổi chiều, nàng mua toàn bộ linh kiện Lý Dật cần thiết mang tới trong nhà Lý Dật.

Bỏ đồ đạc xuống, Trần Lâm liền khẩn cấp nhìn Lý Dật hỏi: “ Buổi trưa anh gọi điện thoại cho tôi, rốt cục là việc gì vậy?”

Đối với chuyện hồi sáng này, Trần Lâm thế nhưng rất nghi hoặc, đó cũng không phải gọi điện cho cục trưởng cục công an rồi sợ mang nhân tình của hắn, với thân phận của nàng, cục trưởng cục công an còn ước gì có cơ hội làm việc cho nàng.

Nàng phiền muộn chính là, Lý Dật cấp cho nàng ấn tượng nếu hắn gặp phải địch nhân sẽ xuất ra nắm tay, lần này không ngờ lại dựa vào chỗ dựa vững chắc.

“Không có gì, chỉ là nhờ cô giúp cho một việc nhỏ mà thôi.” Lý Dật cũng hiểu rõ, lúc buổi trưa, mình vừa nói chuyện điện thoại xong, là cục trưởng cục công an gọi điện thoại cho Lưu Mãnh, năng lượng của Trần Lâm quả thật không nhỏ.

Thấy Lý Dật không nói, Trần Lâm cũng có chút căm tức: “Tôi nói anh thật không có chút đạo đức đi thôi? Tôi tốt xấu cũng giúp anh, anh chí ít nên cho tôi biết tôi đã giúp anh làm chuyện gì chứ?”

Thấy hình dạng căm tức của Trần Lâm, Lý Dật suy nghĩ một chút, lại đem chuyện xảy lúc buổi trưa nói cho Trần Lâm.

Nghe xong lời kể của Lý Dật, Trần Lâm có chút cổ quái nhìn Lý Dật nói: “Tôi nói anh có lầm hay không? Ngay cả người như tôi thuộc đặc cần bộ cũng dám đánh, thậm chí dám buộc đám người Ngô Vũ quỳ xuống, lại cũng không dám động tới phó cục trưởng của Bảo Sơn khu?”

Lúc này đây, Lý Dật cũng không có trả lời Trần Lâm.

Đích xác, chuyện lần này, phương pháp xử lý của Lý Dật cùng đoạn thời gian trước có khác nhau rất lớn.

Ở kiếp trước, hắn gặp phải địch nhân sẽ trực tiếp phóng hạ đồ đao, thế nhưng hiện tại hắn cũng hiểu được một điểm, có đôi khi động não còn tốt hơn một ít.

“Tuy rằng tính tình anh xấu một chút, thế nhưng tôi thấy con người anh không xấu.” Trần Lâm nhớ tới Lý Dật buộc tên mập mua đồ đạc cho phúc lợi viện, nhịn không được nhắc nhở: “ Con đường hắc đạo chung quy đều là con đường không có lối về, hiện tại anh quay đầu lại còn kịp!”

“Chuyện của tôi chính tôi rõ ràng.” Lý Dật ôn hòa trả lại một câu, sau đó thấy Trần Lâm nhăn mặt, lại nói: “ Cảm tạ sự nhắc nhở của cô.”

Nghe được Lý Dật nói hai chữ cảm tạ, Trần Lâm thoáng sửng sốt, tựa hồ nàng nằm mơ cũng không có nghĩ đến với tính cách cao ngạo của Lý Dật sẽ nói ra hai chữ này.

Nhưng mà khi nàng đang cho rằng có phải Lý Dật đã uống lộn thuốc hay không, Lý Dật hạ lệnh trục khách: “Thứ này ba ngày sau tới lấy, không còn chuyện gì nói, cô có thể đi.”

“Lý Dật, buổi trưa tôi giúp anh không nằm trong nội dung hợp tác, anh nhớ kỹ, anh thiếu tôi một cái nhân tình!” Trần Lâm trừng Lý Dật liếc mắt, sau đó trực tiếp rời đi, lấy thân phận của nàng, bình thường đều bề bộn nhiều việc, chỉ là vì nguyên nhân nàng quá hiếu kỳ đối với máy móc do Lý Dật làm ra, nên mới tốn hao không ít thời gian trên người Lý Dật.

Buổi chiều, Lý Dật không đi Vĩnh Hòa hội sở, mà là vẫn ở trong nhà tiến hành huấn luyện khôi phục.

Thời gian chớp mắt trôi qua, chờ khi Hạ Vũ Đình về đến nhà, điện thoại di động của Lý Dật đột nhiên vang lên.

Lý Dật tưởng tiểu tử Dương Phàm gọi tới, vừa cầm lấy nhìn thì phát hiện là điện thoại của Trịnh Dũng Cương.

“ Huynh đệ, dược liệu cậu cần tôi đã giúp cậu mua đủ hết, hiện tại thuốc đang đặt trong nhà tôi. Hiện tại cậu đi ra, chúng ta cùng đi uống vài ly, cơm nước xong cậu đến nhà của tôi mà lấy.” Điện thoại chuyển được, thanh âm của Trịnh Dũng Cương vang lên.

“ Tốt.” Hiệu suất làm việc của Trịnh Dũng Cương để cho Lý Dật nhiều ít có chút kinh ngạc, bất quá càng nhiều chính là hưng phấn, có được số dược liệu đó, hắn có thể điều chế ra dược vật rất tốt, như vậy cường độ huấn luyện có thể tăng mạnh.

Trịnh Dũng Cương cũng không lôi kéo Lý Dật đi tới nhà hàng cao cấp ăn uống, mà là ước định gặp mặt ở trong một tiệm ăn trong khu vực thành thị có tên là Trọng Khánh Đức Trang.

Lúc Lý Dật đến địa điểm cũng đã bảy giờ, toàn bộ trong tiệm ăn cũng đã kín người hết chỗ, phòng khách lầu một không còn một bàn trống.

Nói như vậy, mỗi khi tới mùa đông mọi người đều thích ăn lẩu, như vậy có thể xua đi cái lạnh, mùa hè người ăn lẩu cũng không nhiều, thế nhưng nhìn thấy sinh ý thịnh vượng của Trọng Khánh Đức Trang, Lý Dật hiểu rõ, tay nghề của đầu bếp tiệm ăn này nhất định không kém.

Trịnh Dũng Cương bao một phòng ăn ở lầu hai, có thể do chờ đợi khá lâu, lúc Lý Dật đi vào cửa, Trịnh Dũng Cương đang ôm một chai rượu Mao Đài uống một mình.

“ Huynh đệ, cuối cùng cậu cũng tới, nếu cậu không tới tôi sẽ say!” Thấy Lý Dật vào cửa, Trịnh Dũng Cương ha ha cười, lập tức đứng dậy nghênh tiếp, nhìn dáng vẻ của hắn, cũng không có nửa điểm men say.

Lý Dật cười cười, nói: “ Đang giờ cao điểm, kẹt xe dữ lắm.”

“ Phục vụ, theo thức ăn khi nãy tôi chọn, nhanh lên một chút, nếu không lão tử đập nát tiệm ăn của các người!” Trịnh Dũng Cương một tay kéo Lý Dật vào chỗ ngồi, sau đó vẻ mặt hung thần nhìn người phục vụ đang đứng ngay cửa hô một tiếng.

Tính tình Trịnh Dũng Cương không chỉ kế thừa Trịnh Thiết Quân, tướng mạo cũng không ngoại lệ, thần tình xuy mũi trừng mắt thiếu chút nữa làm người phục vụ sợ đến đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.

Có thể do lời uy hiếp của Trịnh Dũng Cương khởi lên tác dụng, có thể tốc độ làm thức ăn của tiệm này rất nhanh, chỉ một thoáng, người phục vụ trong lòng run sợ bưng một nồi lẩu đi đến.

Trịnh Dũng Cương cởi áo khoác, lộ ra nửa thân trên cường tráng, thành thạo mở một chai rượu Mao Đài đưa cho Lý Dật: “ Lẩu của tiệm này ăn rất không tệ, huynh đệ hảo hảo nếm thử.”

Đối mặt Trịnh Dũng Cương, Lý Dật biểu hiện thập phần thản nhiên, hắn trực tiếp tiếp nhận chai rượu huých chai rượu Trịnh Dũng Cương vừa giơ lên, sau đó uống một ngụm lớn.

Người phục vụ vốn đang bực bội, thấy hai người cầm nguyên chai rượu uống, thiếu chút nữa bị ngất xỉu. Hắn phục vụ lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy có người trực tiếp uống Mao Đài nguyên chai, hơn nữa còn xem như là nước lã…

Đúng như lời Trịnh Dũng Cương nói, lẩu của tiệm ăn này rất không tệ, then chốt là cay vô cùng.

Ngay giữa mùa hè mà ăn lẩu, uống rượu mạnh, không đổ mồ hôi là chuyện không có khả năng, không bao lâu, Lý Dật cũng học Trịnh Dũng Cương cởi áo.

Cử động này của Lý Dật làm Trịnh Dũng Cương càng thêm thân cận với hắn, hắn lại uống một ngụm rượu, nói: “ Huynh đệ, không nói chơi, ánh mắt đầu tiên của Dũng Cương tôi khi nhìn thấy cậu, liền nghĩ cậu là một người đáng giao kết, không giống tên vương bát đản Tiêu Cường, điển hình tiểu nhân!”

Nghe được hai chữ Tiêu Cường, Lý Dật hơi nhíu chân mày, sau đó cười cười nói: “ Theo lý mà nói, anh và hắn từ nhỏ lớn lên, quan hệ hẳn là không tệ mới đúng.”

“ Hừ! Tên tiểu tử khi còn bé cả ngày bị tôi đánh cho mặt mũi bầm dập, sau đó lại chạy đi tìm Tiêu thúc cáo trạng, trưởng thành, thích ở trước mặt tôi giả vờ, đéo mẹ, thứ gì chứ, nếu không phải xem trọng mặt mũi của Tiêu thúc, tôi sẽ chỉnh trị hắn!” Hai chai Mao Đài vào bụng, Trịnh Dũng Cương cũng có chút men say, nói ra không chút nào suy nghĩ.

Nghe được Trịnh Dũng Cương nói, Lý Dật cũng không có tiếp lời, mà là lẳng lặng uống rượu, tuy rằng Trịnh Dũng Cương cho hắn ấn tượng rất hào sảng, thế nhưng Trịnh Dũng Cương dù sao cũng sống chung với Tiêu Cường suốt hai mươi mấy năm, ai có thể bảo chứng Trịnh Dũng Cương nói ra đều là sự thực?

Mắt thấy Lý Dật không nói lời nào, Trịnh Dũng Cương châm một điếu thuốc, hút mạnh hai hơi nói: “ Huynh đệ, tên Tiêu Cường là một tiểu nhân điển hình, lần trước cậu làm hắn mất mặt mũi, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù. Tuy rằng cha tôi rất coi trọng cậu, thế nhưng tên kia thật sự hạ thủ với cậu, cha tôi cũng không thể làm gì được hắn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.