Nghĩa Hải Hào Tình

Chương 25: Chương 25: Tiêu gia thiếu gia




Thấy Ngô thiếu thưc sự quỳ rạp Xuống đất, mấy tên thanh niên kia Sắc mặt đại biến.

Đoàn người Lý Dật không biết thân phận của Ngô thiếu, nhưng mấy người bọn họ thể nhưng rất rõ ràng, cho nên không chút nào khoa trương mà nói, Ngô thiếu từ nhỏ đến lớn ngoại trừ lạy trời quỳ đất quỳ thân nhân ra, cho tới bây giờ Chưa từng quỳ Xuống trước mặt một người ngoài.

So Sánh với mấy thanh niên mà nói, tên trung niên lại thở phào nhẹ nhõm, đồng thời híp mắt không giải thích được nhìn Lý Dật. Hắn có thể Cảm thụ được cỗ Sát ý hàng thật giá thật trên người Lý Dật, thế nhưng hắn cho rằng Lý Dật hẳn là có thể nhìn ra được thân phận nhóm người của mình không tầm thường. Tại tình huống này. Lý Dật Còn đem sự tình làm đến tuyệt như thế, là một tên ngốc ý nghĩ giản đơn tứ Chi phát triển, hay là có Con bài chân chính Chưa lật, hoàn toàn không đem nhóm người của hắn để vào mắt.

Toàn thân Ngô thiếu run lên quỳ trên mặt đất, nắm tay Siết Chặt lại buông ra, nhiều lần như thế, cắn chặt răng cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lý Dật. Lý Dật không để ý đến biểu tình phẫn nộ của Ngô thiếu, mà là quay đầu lại nói với Tiêu Huỳnh Huỳnh: “Tiêu Huỳnh Huỳnh, chuyện Còn lại giao cho Cô."

Tiêu Huỳnh Huỳnh?

Nghe ba chữ này, nhóm người Ngô thiếu Sắc mặt hơi đổi, trước khi bọn họ đến Thượng Hải từng nghe người ta nói, con gái của ông trùm hắc đạo Thượng Hải Tiêu Thanh Sơn là một đại mỹ nhân yêu kiều, nhưng không có nghĩ đến nhóm người của mình và Tiêu Huỳnh Huỳnh lại Xảy ra tranh Chấp.

Lý Dật không nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của tên trung niên, sỡ dĩ hắn Xuất thủ. hai phần là bởi vì bị bức bất đắc dĩ, ba phần là vì nghiêm phạt Ngô thiếu, Còn năm phần dư lại là bởi vì trước đó hắn nghe được Ngô thiếu nói Câu: “Không Cần bao lâu, Thái Tử sẽ nam hạ. đến lúc đó Thượng Hải sẽ là địa bàn của chúng ta!”

Những lời này giúp Lý Dật hiểu rõ, đám người Ngô thiếu là địch nhân của Tiêu gia! cho nên Lý Dật nghĩ đây là một cơ hội tiến nhập vào hắc đạo, nếu nắm chặt tốt. Có thể đáp lên tuyến đường Tiêu gia. ngày sau muốn Xoay người sẽ dễ hơn nhiều lắm.

Duy nhất không thỏa chính là chọc phải địch nhân như Ngô thiếu.

Bất quá theo Lý Dật Xem ra. thế giới này không có bữa cơm trưa miễn phí. nếu muốn có thu hoạch, nhất định phải nỗ lực! Mắt Lý Dật không còn ý tứ dây dưa. Ngô thiếu lập tức từ trên mặt đất đứng lên. Mà vài tên thanh niên kia cũng giãy dụa bò lên.

Bên phía Lý Dật, đám Tiêu Huỳnh Huỳnh. nhóm người của Dũng Cương cũng bò lên. hai bên lại lần nữa giằng co. nhưng không tiếp tục động thủ.

Thấy biểu tình của Ngô thiếu âm tình bất định, tên trung niên nhỏ giọng nói: “Ngô thiếu. tôi vừa thông báo cho Trần gia, người của Trần gia không được bao lâu sẽ đến. Ngô thiếu không cằn lo lắng."

Nghe được tên trung niên nói, nhớ tới mục đích chủ yếu cho lần Xuống phương nam này. thân thể Ngô thiếu hung hăng run lên. oán khí trong con người cũng càng ngày càng nặng.

“Huynh đệ, thân thủ không tệ!" Lúc này, Dũng Cương ôm ngực đi tới bên người Lý Dật nhếch miệng cười nói

Nhìn dáng tươi cười trên gương mặt hàm hậu của Dũng Cương, biểu tình vốn đang lạnh lùng của Lý Dật chợt hòa hoãn đi không ít, đối với tính cách thô trực mãng chàng của Dũng Cương. hắn vẫn là có chút thưởng thức.

Dũng Cương thấy Lý Dật không nói lời nào, cũng không nói thêm gì, mà là hạ lệnh cho thủ hạ tiến lện muốn bắt mấy người Ngô thiếu đi.

“Dũng Cương, việc này nên chờ thiếu gia tới Xử lý " Lúc này, người phụ trách Đường Bình của Cổn Thạch hội Sở mang theo hai gã thủ hạ đi tới thiên thai, nhìn Dũng Cương nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho thiếu gia, thiếu gia lập tức đi tới."

Đường Bình nói, làm đám người Ngô thiếu thở phào nhẹ nhõm, mà Dũng Cương cũng Tiêu Huỳnh Huỳnh vẻ mặt bất mãn, nhất là Dũng Cương bày ra biểu tình dữ tợn nói: “Đường Bình, đầu óc của anh bị lừa đá sao? Mấy tên tạp chũng này không chỉ đánh thương ta và các huynh đệ, còn muốn chơi Huỳnh Huỳnh, hạ tràng là gì anh không rõ ràng lắm sao?"

“Dũng Cương. tôi vừa điều tra lai lịch của bọn họ, tựa hồ là từ kinh thành tới, lai lịch không nhỏ." Đường Bình đi tới bên người Dũng Cương hạ giọng nói.

Dũng Cương có thể được Tiêu Huỳnh Huỳnh gọi là anh. địa vị trong Mãnh Hổ Bang đương nhiên không thấp. tuy rằng tính tình hắn nóng nảy. thế nhưng bình thường tai mắt cũng nghe nhiều, tự nhiên cũng biết lĩnh vực hắc đạo, nắm tay lớn cũng không phải là tất cả, bởi vậy lúc này nghe Đường Bình vừa nói như thế, mơ hồ đoán được cái gì

“Hừ Sợ cái gì?" Dũng Cương tuy rằng đoán được thân phận đám người Ngô thiếu không tầm thường, nhưng cũng không để vào mắt: “ Dù mấy tiểu tạp chủng có bối cảnh thì thế nào? Ta cũng không tin. Tiêu thúc lại Sợ thế lực phía sau bọn họ!"

“Đúng vậy, Đường Bình anh có ý tứ gì ?"

“lẽ nào ba của tôi còn phải sợ họ hay sao?” Tiêu Huỳnh Huỳnh cũng có và có chút bất mãn.

“Người thanh niên. Tiêu Thanh Sơn mặc dù ở Thương Hải có thể một tay che trời, thì cũng chỉ có thể giới hạn trong thế giới ngầm." Làm như đã nhận ra vẻ chẳng đáng trong giọng nói của Dũng Cương, tên trung niên nhịn không được nhắc nhở, đang khi nói chuyện thâm ý Liếc mắt nhìn Lý Dật.

Nhận thấy được cặp mắt thâm thúy đen kịt của tên trung niên, Lý Dật mơ hồ nghĩ có chút không đúng, thế nhưng vẫn chưa nói cái gì, chỉ cau mày lâm vào trầm tư.

Kiếp trước Lý Dật thân là sát thủ truyền kỳ của thế giới ngầm, có thói quen đi lại một mình, có thói quen dùng dao mổ kết thúc tính mạng địch nhân. nhưng không có nghĩ đến hành nghiệp giữa sát thủ và hắc đạo, lại có sự khác biệt rất lớn. Sát thủ có thể giải quyết mục tiệu Xong rồi chạy thoát. mà hắc bang lại cằm rễ tại một địa phương, các phương diện mạng lưới quan hệ đều phải khơi thông, không đơn giản như thế giới Sát thủ.

Dũng Cương nghe đươc tên trung niên nói có chút tức giận, lập tức muốn Xông lên, lại bị Đường Bình kéo lại.

“Nếu phải đợi Tiêu Cường đến Xử lý sự tình, không bằng hiện tại chúng ta cùng đi bệnh viện. người thụ thương trước tiên cần băng bó vết thương.” Tên trung niên thấy hiện tại do Đường Bình định đoạt. đề nghị: “về phần sau này nên Xử lý thế nào, chờ XỬ lý Xong vết thương rồi hãy nói!"

“Không cần, chờ không được thêm vài phút, thiếu gia lập tức sẽ tới!" Đường Bình cũng cự tuyệt lời đề nghị của tên trung niên, đồng thời hiếu kỳ liếc mắt nhìn Lý Dật, từ khi tiến vào thiên thai, hắn một mực quan Sát mấy người, phát hiện chỉ có Lý Dật là không bị thương. đây không khỏi làm hắn có chút nghi hoặc.

Lời của Đường Bình vừa nói Xong, thiên thai lần nữa đi tới một nhóm người, dẫn đầu là một gã thanh niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen. Tuổi tác của thanh niên Xấp Xỉ như Lý Dật, chân tay hơi ngắn, ngũ quan cũng không tính là tinh Xảo. Nhưng nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác rất tinh thần. Mà cặp mắt sáng sủa thâm thúy của gã thanh niên lại làm cho người ta có một loại cảm giác âm trầm

Nhóm người của gã thanh niên đi đến, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người. Thấy thanh niên, Lý Dật khẽ cau mày, bởi vì hắn phát hiện, tựa hồ là trước đây từng gặp qua tên thanh niên này ở nơi nào, thế nhưng rồi lại nghĩ không ra.

“Ca” Nhìn thấy thanh niên, Tiêu Huỳnh Huỳnh giống như hài tử bị ủy khuất, lập tức nhào tới, mà Dũng Cương cùng Đường Bình đầu hướng thanh niên đi đến, cũng chào tên thanh niên.

Thanh niên đầu tiên là ôm Tiêu Huỳnh Huỳnh, Sau dó gật đầu với Dũng Cương và Đường Bình, Sau đó lại vuốt ve đầu Tiêu Huỳnh Huỳnh, ôn nhu nói: “Không có việc gì nữa."

Dứt lời, thanh niên híp mắt nhìn lướt qua tình thế trên thiên thai, thấy Dũng Cương vừa định nói, cũng dùng ánh mắt ngăn lại, Sau đÓ nhìn Đường Bình nói: “Chuyện gì Xảy ra?"

Hiển nhiên, thanh niên hiểu được tính cách của Dũng Cương, biết trong miệng Dũng Cương cũng không ra được điều gì tốt, vô lý cũng sẽ biến cho mình thành có lý.

“Thiếu gia, sự tình là như vậy...” Đường Bình nhanh chóng đem sự tình trải qua nói cho thanh niên.

Nghe Xong Đường Bình báo cáo, thanh niên khẽ cau mày. Sau đó ôm Tiêu Huỳnh Huỳnh đi tới trước mặt đám người Ngô thiếu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô thiếu đang đứng ở giữa nói: “Kinh thành tới?”

“Là Tiêu gia Tiêu Cường?" Mắt thấy Ngô thiếu muốn phát tác. tên trung niên tiến lên nước một bước, nghiêm mặt nói: “Vị này kinh thành Ngô thiếu, mấy người này là bằng hữu của hắn.”

Ngô thiếu?

Nghe hai chữ đó, vùng lông mày Tiêu Cường cau chặt lại, hắn híp mắt nhìn chằm chằm tên trung niên trầm mặc nửa phút. mới nói: “Ngươi muốn thế nào?"

“Tiêu Cường, đừng tưởng rằng lão tử của ngươi là Tiêu Thanh Sơn, ta sẽ sợ ngươi! Ta nói cho ngươi. ngày hôm nay nếu lưu lại tên tạp chũng kia cho ta. chuyện này miễn cưỡng cho qua. nếu không được, chúng ta sẽ đấu một trận. nhìn Tiêu gia của các ngươi ở Thượng Hải có thực sự một tay che trời!" Nghe được tên trung niên báo ra địa vị của bản thân, Ngô thiếu Suy nghĩ rất nhiều, lập tức từ Sau lưng tên trung niên nhảy ra, Oán hận chỉ vào Lý Dật mắng.

Nghe được Ngô thiếu nói, Tiêu Cường quay đầu nhìn thoáng qua Sắc mặt bình tĩnh của Lý Dật, trầm mặc gần mười giây đồng hồ, Sau đÓ quay đầu cười cười nói với Ngô thiếu: “Một người ngoài mà thôi, muốn mạng của hắn, trực tiếp cầm"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.