Nghĩa Hải Hào Tình

Chương 31: Chương 31: Ý chí chiến đấu




Nhìn Lý Dật hoàn chỉnh không Sứt mẻ từ trong phòng đi ra, Tiêu Cường đang đứng hút thuốc trong hành lang vẻ mặt đầy biểu tình kinh ngạc. hiển nhiên, hắn thật không ngờ Lý Dật còn có thể ra khỏi phòng. Nhưng nếu Tiêu Cường biết được lời dặn dò vừa rồi của Tiêu Thanh Sơn đối với Trịnh Thiết Quân. Sợ rằng sẽ tức đến ói máu!

Khác với Tiêu Cường, Sau khi Tiêu Huỳnh Huỳnh thấy Lý Dật, có vẻ có chút vui vẻ. Tuy rằng những hành động ngày hôm nay của Lý Dật, cũng không có hoàn toàn thay đổi địa vị của Lý Dật trong lòng nàng, thế nhưng, ấn tượng của nàng đối với Lý Dật đã biến tốt hơn rất nhiều, hơn nữa, thân là người bạn tốt nhất của Lưu Vi, nàng hiểu được tính cách của Lưu Vi. Tuy rằng tính cách Lưu Vi đơn thuần, ở trong trường học ai gặp cũng thích, người theo đuôi có thể tính thành quân đội, thế nhưng nàng chưa từng tiếp thu qua bất cứ sự truy cầu của nam Sinh nào. Theo Tiêu Huỳnh Huỳnh xem ra, nếu Lý Dật thật sự chết đi. Lưu Vi sẽ bị sự đả kích không cách nào dự liệu!

Đó là điều mà nàng không hi vọng nhìn thấy.

Thấy biểu tình hoàn toàn khác hẳn của hai người, Lý Dật nheo mắt quét nhìn Tiêu Cường, ánh mắt Sắc bén làm cho Tiêu Cường cảm thấy mười phần khó chịu, không khỏi nhìn Lý Dật hừ lạnh một tiếng.

Nhìn gương mặt âm trầm của Tiêu Cường, Lý Dật càng ngày càng nghĩ nguyên lai trong trí nhớ của “Lý Dật” kia cũng có Tiêu Cường, thế nhưng lại không nghĩ ra đã gặp qua ở nơi nào.

Nhớ tới một một màn tại thiên thai trước đÓ, Lý Dật híp mắt lại, Sau đÓ trực tiếp đi ngang qua Tiêu Huỳnh Huỳnh thấy biểu tình lạnh lùng của Lý Dật, miệng hé ra, muốn nói gì đó, thế nhưng lời tới cổ họng lại nuốt Xuống phía dưới, hiển nhiên, nàng cũng biết sự tình hôm nay. anh trai mình làm thật sự quá phận!

Trong đại Sảnh dưới lầu, Sắc mặt Trịnh Dũng Cương Xấu XÍ ngồi trên ghế, hung hăng hút thuốc lá, trong ngực cũng không biết đang Suy nghĩ cái gì. Nghe được trên thang lầu truyền đến tiếng bước chân, Trịnh Dũng Cương vô ý thức ngẩng đầu liếc mắt nhìn, khi nhìn thấy người Xuống là Lý Dật, cái miệng của hắn há hốc thật to, tàn thuốc rơi Xuống dưới, thậm chí đốt cháy quần của hắn thành một lỗ thủng hắn cũng không có phản ứng!

Trước đÓ, hắn đã từng cầu qua Trịnh Thiết Quân, kết quả Trịnh Thiết Quân nói cho hắn. Lý Dật hắn phải chết không thể nghi ngờ. điều này làm cho tâm tình của hắn mười phần không Xong. Hôm nay thấy Lý Dật không có việc gì, hắn có loại cảm giác như từ trong địa ngục lên tới thiên đường.

Sửng sốt chừng ba giây đồng hồ, Trịnh Dũng Cương từ trong sự khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, hắn đầu tiên là kinh hoàng hắt đi tàn thuốc trên đùi. sau đó đứng đậy, vẻ mặt hưng phấn hướng Lý Dật nghênh tới.

Nhìn dáng tươi cười hưng phấn trên mặt Trịnh Dũng Cương, trong lòng Lý Dật nhiều ít có chút cảm động. Sự tình hôm nay tuy rằng hoang đường, thế nhưng, hắn nhìn ra được, cha con Trịnh Thiết Quân đều là người có tình nghĩa

“Huynh đệ, Tiêu thúc hắn. . không có làm khó dễ cậu sao?” Trịnh Dũng Cương có chút áy náy nhìn Lý Dật hỏi.

Lý Dật mỉm cười, lắc đầu nói:" Đều là công lao của cha anh!"

"Công lao của cha tôi ?" Lý Dật nói làm Trịnh Dũng cương có chút nghi hoặc.

Lý Dật gật đầu: “ đúng vậy. Không có cha cậu, tôi phỏng chừng rất khó đi ra khỏi đây"

Lẽ nào cha lại đi cầu tình với Tiêu thúc?

Trong lòng Trịnh Dũng Cương âm thầm nói một câu, sau đó cười cười nói: “Huynh đệ, mặc kệ nói như thế nào, không có việc gì là tốt rồi! Mặt khác, sự tình hôm nay cậu cũng đừng để trong lòng, sau này có cha tôi bảo hộ cậu, toàn bộ Thượng Hải người dám động cậu có thể đếm được trên đầu ngón tay!"

“ừm” Đối với Trịnh Thiết Quân, Lý Dật cũng cảm kích, dù sao, khi Trịnh Thiết Quân biết được Lý Dật hẳn phải chết, không thể nghi ngờ thì từng nỗ lực giúp đỡ hắn chạy trốn.

“Đi, chúng ta đi uống vài ly, ngày hôm nay có thể quen biết huynh đệ, là duyên phận của chúng ta!" Trịnh Dũng Cương vỗ vỗ vai Lý Dật.

Lý Dật dO dự một chút, cự tuyệt nói: “Hôm khác đi, hôm nay tôi còn có việc."

Trịnh Dũng Cương nghe Lý Dật nói cÓ việc, cũng không tiếp tục giữ Lý Dật, mà Lý Dật cũng không phải cố ý không đi, Xác thật là có chuyện, ngày hôm nay hắn phải nói với Hạ Vũ Đình chuyện đổi công việc. Việc này vốn chỉ là việc nhỏ, thế nhưng trong lòng Lý Dật lại cho là chuyện lớn, bởi vì, hắn không muốn làm cho Hạ Vũ Đình bởi vì chuyện công việc của hắn mà lo lắng, lại càng không muốn chọc cho Hạ Vũ Đình tức

Bệnh viện Phúc Ái tuy là bệnh viện tư nhân, thế nhưng phía trước cũng mở ra cho người ngoài, mà bởi vì bệnh viện Phúc Ái vô luận là thiết bị hay vật liệu cũng có thể Xem như đứng đầu Thượng Hải, bởi vậy, sinh ý phi thường không tệ. Bãi đỗ Xe phía trước viện đậu đủ loại Xe mọi kiểu dáng, thậm chí có một ít xe còn mang bảng số của thị ủy.

Đi trên đường nhỏ của bệnh viện, ngửi đuợc hương thơm các loài hoa hai bên đường, Lý Dật cảm thấy ý nghĩ thanh tĩnh hơn rất nhiều

Ra khỏi bệnh viện, Lý Dật ngăn lại một chiếc xe taxi thẳng về nhà.

Lý Dật về nhà thì đã qua khỏi mười hai giờ, thế nhưng phòng khách vẫn còn sáng đèn.

Mở cửa phòng, Lý Dật thình lình thấy, trong phòng khách, máy nấu nước nóng đang mở, kênh Hồ Nam đang chiếu bộ phim Hoàn châu Cách cách, mà Hạ Vũ Đình mặc áo ngủ, nằm trên sô pha đạng ngủ ngOn lành.

Để không làm Hạ Vũ Đình giật mình, Lý Dật nhẹ nhàng đóng cửa phòng, nhẹ nhàng đi đến bên người Hạ Vũ Đình.

Hạ Vũ Đình cầm một điện thoại di động do Lý Dật mua cho nàng. Trong lúc ngủ mơ chân mày nàng hơi cau lại, tựa hộ đang tự hỏi gì đó.

Lý Dật cẩn thận lấy điện thoại di động ra khỏi tay Hạ Vũ Đình, đang muốn đặt lên bàn, ngón tay không cẩn thận bấm trúng bàn phím, màn hình điện thoại di động nhất thời sáng lên

“Lúc đi làm nhớ kỹ đứng một lát thì nên đi lại, không nên đứng lâu một chỗ, như vậy không tốt. Em có nấu nước nóng cho anh, buổi tối nhớ kỹ khi về thì lấy ngâm Chân, như vậy trợ giúp máu tuần hoàn."

Sau một khắc, Lý Dật thình lình thấy trên màn hình điện thoại di động hiện lên tin nhắn như thế, tin nhắn do Hạ Vũ Đình viết ra, chỉ là không biết vì Sao lại Chưa gửi đi. Thấy tin nhắn này. trong lòng Lý Dật không khỏi ấm áp, động thời buông điện thoại di động Xuống, vươn tay trái, chậm rãi đi qua bên hông Hạ Vũ Đình, nhẹ nhàng nâng Hạ Vũ Đình dậy, tay trái ôm hai Chân nàng, hơi dùng sức, trực tiếp bế Hạ Vũ Đình đứng lên.

Mặc dÙ động tác của Lý Dật rất nhẹ, toàn bộ quá trình không hề phát Sinh bất luận thanh âm gì, thế nhưng vẫn làm Hạ Vũ Đình giật mình tỉnh giấc.

Hạ Vũ Đình cảm giác được người ôm mình, đầu tiên là cả kinh, thân thể hung hăng run rẫy một chút. MỞ mắt, thẤy người ôm mình là Lý Dật, biểu tình của nàng mới khôi phục bình tĩnh, đồng thời khóe miệng nổi lên dáng tươi cười hạnh phúc, vô ý thức cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Anh đã trở về."

“Sao không lên giường ngủ?" Giọng nói của Lý Dật vô cùng ôn nhu, khi nói cũng không hề buông Hạ Vũ Đình Xuống.

Nghe được nhịp tim đập của Hạ Vũ Đình, Cảm thụ được khí tức nam nhân nồng nàn trên người Lý Dật, nhịp tim Hạ Vũ Đình càng đập nhanh hơn, có chút kinh hoảng nói:“Vốn muốn nhắn tin cho anh Xong mới ngủ, kết quả còn chưa nhắn Xong đã ngủ mất."

“Vũ Đình, có chuyện anh muốn thương lượng với em một chút.” Thấy vẻ buồn ngủ trên mặt Hạ Vũ Đình giảm bớt vài phần, Lý Dật đặt Hạ Vũ Đình Xuống sô pha, nói:“Từ ngày mai trở đi, anh sẽ không đến dạ tổng hội làm việc nữa."

Lý Dật nói làm trong lòng Hạ Vũ Đình run lên, biểu tình trở nên có chút phức tạp:“Thế nào không làm nữa?"

“Anh tìm đươc công việc mới, đãi ngộ tốt hơn trước kia nhiều!” Lý Dật có thể nhìn ra Hạ Vũ Đình rất khẩn trương, vì vậy cười

“Nga ?" Ánh mắt Hạ Vũ Đinh Sáng ngời: “là công việc gì?”

“Là một hội SỞ tư nhân, vẫn làm bảo an như trước, nhưng hoàn cảnh và đãi ngộ tốt hơn trước rất nhiều." Lý Dật cũng không dư định đem chuyện mình gia nhập hắc đạo nói cho Hạ Vũ Đình, hắn không muốn làm cho Hạ Vũ Đình lo lắng.

Nghe Lý Dật nói như vậy, Hạ Vũ Đình cũng cảm thấy vì Lý Dật mà vui vẻ: “Thật không tệ, nổ lực lên!"

“Ừm” Lý Dật dùng lực gật gật đầu.

Thậy biểu tình kiên định của Lý Dật, Hạ Vũ Đình rất hài lòng. nàng không dám hi vọng Xa vời Lý Dật có thể trở nên nổi bật, nhưng không hi vọng Lý Dật không hề có chút đấu chí nào.

Chỉ là nàng không biết chính là, đấu chí của Lý Dật không chỉ tràn đầy. dã tâm cũng không nhỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.