Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 62: Chương 62: Nói một câu cho ta biết được không?




Đôi mắt Phượng Thiên Vũ nheo lại, lắc lắc ngón tay tuyết trắng, gương mặt xinh đẹp cười lẳng lơ: “Bằng ta hiện tại là chủ nhân của ngươi, ngươi là nô tỳ của ta, tiểu nha đầu, ngươi có thể lựa chọn không nói, ta sẽ đem ngươi giao cho ngục ti, bọn họ sẽ có nhiều thủ đoạn khiến ngươi sống không bằng chết………”

Long Phù Nguyệt rùng mình một cái, nàng hiện tại là không sợ chết, nhưng lại sợ sống không bằng chết……..

Một cái án phạt đã khiến nàng khóc cha gọi mẹ, nếu giờ là ghế hùm, nước ớt…..chỉ là suy nghĩ một chút nàng càng phát run.

Ai, vẫn là câu nói kia, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Thì nói vậy.

Nàng bặm môi nói: “Ta cho dù nói ngươi cũng sẽ không tin, bởi vì việc này đối với ngươi mà nói là không thể tưởng tượng được.”

Phượng Thiên Vũ nhíu mày: “Ngươi không nói làm sao biết ta không tin? Đương nhiên, bổn vương muốn nghe lời nói thật.”

Long Phù Nguyệt thở dài, nha nha, tiến không được, lui không xong!

“Ta không phải tiểu công chúa Long Phù Nguyệt của nước Thiên Cơ, đương nhiên thân thể này là đúng thế. Nhưng ta không phải, ta đến từ tương lai…”

Long Phù Nguyệt cũng không cần biết hắn có tin tưởng hay không, lại nói luôn chuyện tiểu quỷ bắt nhầm hồn rồi Diêm Vương làm cho nàng xuyên qua. “Tốt lắm, thân phận của ta cũng đã nói cho ngươi, nếu ta đã không phải tiểu công chúa Long Phù Nguyệt, cũng không phải là nô tỳ của ngươi, cho nên----ngươi mau thả ta đi a!”

Phượng Thiên Vũ tà tứ nằm ở cẩm tháp, nửa ngày không nói chuyện, chuyện này thật qua mức không thể tưởng tượng, thật làm cho hắn không thể tin tưởng.

Long Phù Nguyệt cẩn thận nhìn hắn, thấy hắn rũ mắt xuống, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Kìm lòng không đậu hỏi: “Này, ta nói ngươi rốt cuộc có tin tưởng lời ta hay không? Nói một câu cho ta biết có được không? ”

Phượng Thiên Vũ thản nhiên liếc mắt liếc nàng: “Nhóc con, ngươi lại muốn bị phạt có phải không? Nói chuyện với bổn vương, không có nửa điểm quy củ!”

“Được được! Vương gia đại nhân, người rốt cuộc có tin hay không?” Long Phù Nguyệt có chút vô lực hỏi.

Ánh mắt Phượng Thiên Vũ chợt lóe, cười dài nói: “Ngươi nói xem?”

“Ta làm sao mà biết? Đây là do ngươi có tin tưởng ta không.” Long Phù Nguyệt chán nản.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.