Nghịch Thiên Cải Mệnh Giữ Lấy Nữ Chủ

Chương 13: Chương 13: Tiến độ yêu đương 13%




Sau một giây dừng hình, Giang Vận đã nhận ra, đây hẳn là nhiệm vụ của Diêm Khoát.

Nhưng cũng thật kỳ quái. Lúc này đây, Diêm Khoát đâu có ở gần cô, thông báo nhiệm vụ này...... cũng có thể nghe được sao?

Kỳ thực, lúc trước cô cũng đã để ý, sau mỗi một lần nhiệm vụ của Diêm Khoát bị cô 'phỗng tay trên', phạm vi cô nghe được tương ứng sẽ mở rộng gấp 10 lần. Giống như lần đầu tiên, cô cần phải đi qua trước mặt Diêm Khoát. Sau đó biến thành xung quanh Diêm Khoát 50 mét, sau đó nữa chính là 500 mét... Còn hiện tại, cô đã không cần ở phụ cận Diêm Khoát, chỉ cần chung một thành phố với đối phương, là có thể nghe được thông báo nhiệm vụ sao?

Hơn nữa, lúc này đây cũng không giống những lần trước, dường như cô còn có thể mơ hồ thấy được...... màn hình sáng của Diêm Khoát?

Màn hình sáng của cô màu tím, còn cái này là màu lam, hiển nhiên, không phải của cô.

Hơn nữa trên màn hình sáng còn có sẵn đề bài cùng đáp án.

Đây là có chuyện gì?

【Mời người chơi chú ý, bởi vì giá trị vận khí của ngài hiện đã thấp hơn 0 quá một tuần, cho nên thân phận nam chủ bất ổn, nên thông tin nhiệm vụ sẽ tự hủy sau 10 giây. Xin người chơi cân nhắc lưu lại.】

【10, 9, 8, 7, 6,......】

Giang Vận nhanh tay lướt trên màn hình sáng màu lam xem qua một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở góc dưới bên phải, có một cái nút màu tím sáng lên —— 【Chỉnh sửa】.

Cô di chuyển ngón tay ấn vào nút 【Chỉnh sửa】, không ngờ bắn ra một cái hộp thoại màu trắng, phía trên hiển thị phần mô tả bằng chữ đen: Xin lỗi, tiến độ yêu đương hiện tại thấp hơn 10%, người chơi không được quyền chỉnh sửa thông tin nhiệm vụ.

Giang Vận:?

Cô gõ gõ màn hình sáng của bản thân, gọi hệ thống ra.

“Chỉnh sửa thông tin nhiệm vụ là có ý tứ gì?”

【Chỉnh sửa thông tin nhiệm vụ có nghĩ là, mỗi lần tiến độ hoàn thành nhiệm vụ vượt qua 10%, người chơi có thể ngẫu nhiên nhận được một phần thưởng từ hệ thống, đó là có thể chỉnh sửa thông tin nhiệm vụ, nhằm giúp người chơi dễ bề hoàn thành nhiệm vụ hơn. 10% có thể sửa một chữ, 20% có thể sửa hai chữ, cứ như vậy tính lên......】

【Nhưng là bổn hệ thống không có hình thức phần thưởng này, bổn hệ thống chỉ có phần thưởng miễn giảm cốt truyện nữ phụ độc ác.】

“Đó là cái gì?”

Giang Vận ngắt lời hệ thống, chỉ chỉ màn hình sáng màu lam bên cạnh.

Hệ thống của cô tựa hồ bị đứng hình, nhưng là sau vài giây, giọng điệu cười như không cười: 【Ai mà biết sao tự nhiên nó xuất hiện ở đây? Có thể là bug trên hệ thống rác rưởi.】

Giang Vận: “Ta đây có thể chỉnh sửa không?”

Nếu cô có thể chỉnh sửa nhiệm vụ của Diêm Khoát, vậy không phải càng vui sao?

【Theo nguyên tắc mà nói thì người chơi không thể chỉnh sửa nhiệm vụ của một người chơi khác.】

Nghe vậy, Giang Vận nhíu mày: “Không thể sao?”

Nhưng ngay sau đó lại nghe hệ thống giảo hoạt nói: 【Ừm thì, vì là theo lẽ thường, người chơi cũng không nhìn thấy màn hình nhiệm vụ của người khác, đương nhiên sẽ không thể chỉnh sửa...... nhưng cái này là do hệ thống rác rưởi tự mình xuất hiện BUG ~ nếu thông tin nhiệm vụ bị người bóp méo, trách nhiệm này, cũng không biết phải tính thế nào đâu ~】

Giang Vận:......

Sao cô cứ cảm thấy cái hệ thống này của cô vẫn vênh váo kiêu kỳ sao ấy a!

Nhưng là, cô thích!

Cho nên, chỉ cần chờ tiến độ yêu đương đến 10%, thì cô có thể chỉnh sửa nhiệm vụ của Diêm Khoát phải không?

Chính là, cái tiến độ yêu đương này làm sao để đẩy lên đây hả?

*

Buổi tối mới mười giờ rưỡi, Diêm Khoát đã lên giường ngủ sớm.

Ngắn ngủn một tuần từ ngày kịch bản khởi động, hắn đã thấu hiểu tường tận đường dây kịch bản và tất cả lợi ích do hào quang nam chủ mang lại cho hắn.

Hắn không cần nỗ lực, đi học vẫn đạt thành tích tốt; hắn cũng không cần lao lực hoàn thành nhiệm vụ theo kịch bản, tiến độ yêu đương vẫn tăng lên; thậm chí hắn không cần cố lấy lòng, nữ chủ nữ phụ cũng tự động lao đầu về phía hắn.

Tựa như hiện tại, một cái nhiệm vụ hắn cũng chưa hoàn thành thì thế nào?

Không phải tiến độ yêu đương đã tiến triển gần 10% rồi sao?

Cho nên, khi có thông báo nhiệm vụ mới, hắn chỉ lướt nhanh qua một cái rồi lập tức tắt âm, cũng tắt luôn màn hình sáng. Dù sao sáng mai chỉ cần đến thư viện gặp nữ chủ lấy cùng một quyển sách, rồi dụ nữ chủ nói ra câu gì đó, sau đó giúp nữ chủ giải quyết bài tập khó là được. Hơn nữa, trên màn hình sáng cũng có sẵn đáp án, đến lúc đó trực tiếp nhìn màn hình đọc là được.

Chuyện có gì lớn?

Kết quả, vì Diêm Khoát đã tắt âm màn hình sáng, cho nên căn bản là không nghe được câu kia —— 【Mời người chơi chú ý, bởi vì giá trị vận khí của ngài hiện đã thấp hơn 0 quá một tuần, cho nên thân phận nam chủ bất ổn, nên thông báo nhiệm vụ sẽ tự hủy sau 10 giây. Xin người chơi cân nhắc lưu lại.】

*

Sáng sớm, Chiến Nhiêu đã rời giường, hẹn với Giang Vận tám giờ đi thư viện, cho nên sáu giờ nàng đã thức dậy, chật vật trong phòng bếp hồi lâu cuồi cùng cũng xong bữa sáng cùng bữa trưa, múc để vào hộp cơm hình hoạt hình màu hồng lúc trước mua trên internet.

“Nhiêu Nhiêu, mới sáng sớm mà con làm cái gì a? Sao không ngủ thêm chút nữa?”

“Dạ không được, con có hẹn với bạn học cùng đến thư viện. Mẹ ngủ thêm chút nữa đi, không cần ra đây.”

Chiến Nhiêu hướng về phòng ba mẹ nói một tiếng, múc đồ ăn vào trong hộp, đóng gói cẩn thận, rồi nhắn tin cho Giang Vận: 【Tôi có mang theo đồ ăn sáng cho cậu, cậu có thể ngủ thêm một lát.】

Đối phương hồi âm nhanh hơn trong tưởng tượng của nàng.

【Ok.】

Chiến Nhiêu cong môi cười.

Nàng cất di động, đeo túi xách lên, bên trong tất cả là tư liệu chuẩn bị cho Giang Vận, đều là lý thuyết giảng giải từ căn bản.

Nàng không biết thời điểm cấp 2 rốt cuộc thành tích của Giang Vận là như thế nào, nhưng nàng nghĩ kết cấu tri thức của cấp 2 và cấp 3 hoàn toàn không giống nhau. Cho nên chỉ cần nắm được kiến thức cấp 3, dù nền tảng cấp 2 kém chút, cũng sẽ không ảnh hưởng lớn lắm.

Hơn nữa, không phải còn có nàng ở đây sao? Ngay cả khi nền tảng của Giang Vận kém thật, đến lúc đó nàng sẽ bổ túc một số kiến thức cấp 2 cho cô, như vậy không phải tốt rồi sao?

Chiến Nhiêu lớn như vậy rồi, nhưng là lần đầu tiên gặp một người mà nàng chân chính muốn giúp người ta tốt lên, đánh đổi vì người ta.

Nàng thực tận hưởng.

*

Thời điểm Giang Vận nhận được tin nhắn, cô đã rửa tay xong ngồi trước bàn ăn chuẩn bị ăn sáng, nhìn thấy tin nhắn kia, Giang Vận lập tức ngừng tay, nhìn một bàn điểm tâm tinh xảo, trầm ngâm một lát.

“Dọn đồ ăn đi, tôi không ăn.”

Người hầu nghe thấy vậy, sợ tới mức toát mồ hôi đầy đầu.

“Đại tiểu thư, điểm tâm hôm nay có vấn đề gì sao ạ? Chúng tôi có thể làm l......” Người hầu sợ sáng sớm chọc đại tiểu thư nổi giận.

Giang Vận xoa xoa tay, cười nói: “Không cần, có người chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi rồi.”

Cô mấp máy môi, bảo người hầu đi nói tài xế chuẩn bị, cô lên lầu lấy cặp sách, mười lăm phút sau xuất phát đi thư viện.

Trên xe.

Giang Minh mang vẻ mặt không dám tin nhìn Giang Vận: “Tiểu thư, cô xác định là muốn đến thư viện sao?” Trước đây tiểu thư đã từng nói, chỉ có người nghèo và người không thú vị mới đến thư viện. Hiện giờ còn ai sẽ đến thư viện đọc sách? Dù có muốn đọc sách, ai còn đến thư viện? Nhưng hiện tại, tiểu thư vậy mà muốn đến đó?

“Phải.”

“Nhưng tiểu thư chưa bao giờ đến nơi đó a, nếu cô muốn đọc sách gì, trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ đi tìm cho cô ngay.”

Giang Vận: “Không cần, bạn học đang đợi tôi.”

Nghe vậy Giang Minh đã hiểu. Khó trách đại tiểu thư lại đến thư viện, thì ra là có hẹn với bạn.

Xem ra hiện tại đại tiểu thư ở trường học sinh hoạt khá tốt.

Giang Minh đưa Giang Vận đến thư viện, xe mới vừa dừng lại, thì có một chiếc Mercedes chạy tới, là xe của Diêm thiếu gia.

Sao lại là tên ôn thần này!

Giang Minh khẩn trương: “Tiểu thư, người cô hẹn, không phải là thiếu gia Diêm Khoát đó chứ ạ?”

Ánh mắt Giang Vận nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trực tiếp bỏ qua chiếc Mercedes E-Class, dừng lại tại cổng ra vào thư viện, có một cô gái nhỏ, đang nhìn xem xung quanh.

Cô gái nhỏ hôm nay cột tóc hai bên, đồng phục màu xanh mực đổi thành một chiếc đầm trắng, trên đầu đội một chiếc mũ cói, thật thanh thuần đáng yêu.

Giang Vận nhịn không được cong môi nở nụ cười, mở cửa xe, vẫy vẫy tay.

Cô gái nhỏ đảo mắt qua cũng nhìn thấy cô, xách túi nhanh chóng chạy tới, trên mặt là tràn đầy ý cười, đôi mắt trong veo như nước càng sáng lấp lánh.

“Giang Vận! Sao cậu đến sớm vậy a~”

Hiện tại mới bảy giờ rưỡi, nàng còn nghĩ là phải đợi thêm nửa tiếng, không ngờ Giang Vận đến sớm như vậy. Nàng vừa quay đầu đã nhìn thấy tài xế nhìn chằm chằm nàng, Chiến Nhiêu vội vàng nhu thuận cúi đầu chào hỏi: “Cháu chào chú ạ.”

Giang Minh trông thấy người hẹn với đại tiểu thư không phải là tên nhóc họ Diêm, mà là một cô bé đáng yêu trước mặt, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm. Mà nhìn thấy cô bé chào hỏi mình, nho nhã lễ độ như vậy, trong lòng càng vui mừng.

“Xin chào vị tiểu thư này.”

Mặt đầy ý cười quay đầu nhìn về phía tiểu thư nhà mình: “Tôi không quấy rầy tiểu thư cũng vị tiểu thư này học tập, tôi chờ điện thoại của cô, thưa tiểu thư.”

Giang Vận gật đầu, nhìn Giang Minh lái xe đi.

Chiến Nhiêu đứng cùng Giang Vận nhìn chiếc xe rời đi, ngầm tán thưởng, nhà Giang Vận quả thật giống trong truyền thuyết, thật sự rất có tiền, đến xe đưa đón cô đi học cũng là xe Bentley.

Thế nhưng là... ánh mắt của nàng lại rơi trên người Giang Vận. Cho dù đại tiểu thư ngồi Bentley đến, nhưng không có một chút tính khí đại tiểu thư như lời đồn, đối xử với mọi người đều bình đẳng như nhau.

Quá ưu tú!

“Giang Vận, chúng ta đi vào thôi.” Chiến Nhiêu nhìn Giang Vận.

Giang Vận gật gật đầu.

Cùng Chiến Nhiêu đi về phía thư viện, sau khi trưởng thành đây là lần đầu tiên cô đến thư viện. Vì vậy, thời điểm bị ngăn lại ở cổng, Giang Vận mới biết được, thì ra phải cần có thẻ mới được vào.

“A, thật ngại quá, tôi quên hỏi cậu cái này.” Chiến Nhiêu vẻ mặt tự trách.

Giang Vận xoa xoa đầu nhỏ của nàng, “Không sao, tôi đi làm một lát là có ngay mà.”

“Vậy tôi đi chung với cậu.”

“Không cần đâu, tôi tự đi là được.” Giang Vận lại lần nữa xoa xoa đầu nàng, rồi cùng nhân viên công tác đi làm thẻ.

Đợi lúc cô trở lại, đã nhìn thấy ngoài Chiến Nhiêu đang đứng ở lối vào chờ cô, trước mặt còn có một người —— Diêm Khoát.

Ánh mắt Diêm Khoát quét tới quét lui trên người Chiến Nhiêu, đứng yên, không tiến lên quẹt thẻ vào thư viện, cũng không mở miệng chào hỏi Chiến Nhiêu, cứ ngang nhiên đứng chắn ngay lối vào, bày ra cái tư thế tự cho là anh tuấn, trên mặt còn muốn hiện lên chữ “Ta rất cao quý, mau tới quỳ xuống ôm đùi ta“.

Hắn đang chờ nữ chủ Chiến Nhiêu chủ động tới chào hỏi hắn, sau đó tạo ra một lần gặp gỡ hoàn mỹ.

Nhưng mà Chiến Nhiêu chính là nhìn bên trái một chút lại một bên phải một chút, chưa bao giờ nhìn thẳng hắn.

Diêm Khoát nhịn hết nổi, đưa nắm tay đến bên môi, ho khan một tiếng, nhằm thu hút sự chú ý của đối phương.

Nhưng chưa đợi được Chiến Nhiêu mở miệng, người phía sau đã không nhịn được nữa rồi.

“Người anh em, xin hỏi cậu có vào hay không? Nếu như không vào thì làm ơn tránh ra, một hàng người đều đang đợi để vào thư viện đây này.”

Diêm Khoát vừa quay đầu, phía sau sớm đứng mười mấy người, mỗi người đều phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn.

Bạn học Diêm:...

Chịu không nổi sắc mặt nhiều người, vội vàng quẹt thẻ đi vào thư viện.

Hắn vừa đi, Chiến Nhiêu đứng gần đó không nhịn được rùng mình ghét bỏ, chà xát da gà nổi trên cánh tay.

“Làm sao vậy?” Giang Vận đi tới, buồn cười nhìn Chiến Nhiêu ra sức chà lau như gặp phải thứ gì không sạch sẽ.

Chiến Nhiêu chỉ chỉ Diêm Khoát đã vào thư viện, thì thầm nói nhỏ: “Tôi vừa nhìn thấy bạn học Diêm, hắn cũng tới.

Giang Vận biết rõ Diêm Khoát vì nhiệm vụ, chắc chắn sẽ đến. Nheo nheo mắt: “Ừm, sau đó thì sao?”

Chiến Nhiêu vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “Sau khi đến hắn vẫn đứng bất động, không tiến vào thư viện, ánh mắt cứ dán lên người tôi. Cậu nói xem, có phải hắn có vấn đề hay không a.”

Giang Vận:... Hắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.