Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 117: Chương 117: Tiêu Thiêu




Thở ra một hơi dài, Hàn Băng vươn vai vặn mình giảm cứng cơ cứng khớp, nhìn bầu trời dần hửng sáng bên ngoài cửa sổ đứng dậy thay y phục, chuẩn bị cho đoạn hành trình tiếp theo.

Tiểu Hồ theo lời Hàn Băng, trở về giấy khế ước nghỉ ngơi dưỡng sức.

Lúc Hàn Băng mở cánh cửa phòng ra thì đúng lúc Tư Đồ Vũ Thiên vươn tay định gõ cửa, thấy nàng tiến ra liền mỉm cười.

“Băng Nhi, chúng ta đi ăn sáng nhé?!”

Hàn Băng nhìn hắn, trong đầu nghĩ về chuyện đêm qua, gật đầu.

“Ta muốn ăn bánh bao nhân thịt!”

“Được, vậy ta đi gọi cho nàng!” Tư Đồ Vũ Thiên bước ngang với Hàn Băng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đi xuống dưới.

Vì là buổi sáng nên số lượng người đi lại không ít, đặc biệt là những tửu lầu buôn bán, người tiến vào ăn sáng khá nhiều.

Tư Đồ Vũ Thiên và Hàn Băng chọn một chiếc bàn trong cùng ít ai chú ý tới, gọi một vài món điểm tâm buổi sáng, trong lúc chờ lên món lại im lặng lắng nghe xung quanh.

“Ngươi biết không! Hôm nay lúc từ dưới thôn lên thị trấn, cả một đoạn đường đi ta thấy đầy rẫy là dây leo khô héo!”

“Ta cũng thấy! Thật đáng sợ! Ta còn đến gần xem xét cơ! Các ngươi biết ta nhìn thấy gì không?!”

“Cái gì?! Mau nói đi?!”

“Sau khi lật những dây leo đó lên, ta đã nhìn thấy thi thể của động vật!”

“Thi thể động vật sao!? Không thể nào!”

“Ta nói thật đấy! Đó chắc chắn là xác của một con thỏ! Mặc dù cái xác bị teo tóp chỉ còn da bọc xương nhưng vẫn dễ dàng nhận biết được! Ta cũng kiểm tra rất nhiều chỗ, nếu không phải xác thỏ thì cũng là gà rừng, sói hoang, còn có cả lợn rừng nữa!”

“Đáng sợ quá! Thật may vì dây leo đó đã chết rồi! Nếu để chúng lan xa hơn, tiến vào thôn làng hoặc thị trấn, hậu quả thật... không thể tưởng tượng mà!”

“Đúng đúng! Thật đáng sợ!”

Tiếng xì xào bán tán tiến vào tai Hàn Băng, đôi đũa trên tay nàng khẽ khựng lại một chút rồi lại tiếp tục gắp miếng thịt gà lên cho vào bát.

Tư Đồ Vũ Thiên vẫn thong dong bình tĩnh múc một chén cháo hạt kê cho nàng, dường như những nội dung nói chuyện kia không tiến vào tai hắn.

“Băng Nhi, ăn ít cháo cho ấm bụng rồi hãy ăn bánh bao!”

“Hắt xì!” Hàn Băng vươn tay định đón lấy nhưng đột nhiên thấy mũi khó chịu, liền hắt hơi một cái.

Tư Đồ Vũ Thiên nhíu mày lại đặt bát cháo qua một bên, một tay kéo tay Hàn Băng, tay còn lại sờ trán nàng.

“Bị ốm rồi sao?! Ăn xong chúng ta đi tìm đại phu!”

“Không, ta không... Hắt xì...”

“Còn không gì chứ! Chắc chắn đêm qua nhiễm bệnh rồi! Có lẽ nàng không biết nhưng sương đêm ở nơi này rất độc!”

Tư Đồ Vũ Thiên bỏ tay nàng ra, đẩy bát cháo đến trước mặt nàng.

Hàn Băng sờ sờ mũi mình, cảm giác khó chịu và nghẹt mũi thật sự rất giống như bị cảm. Nàng không nghĩ rằng bản thân sẽ bị ốm, đặc biệt là cơ thể nàng hôm qua vẫn hoàn toàn khỏe mạnh!

“Nào, ăn mau đi! Sau đó chúng ta đi khám bệnh!”

“Không sao, không cần đi khám đâu! Ta vẫn rất ổn!” Chỉ là cảm mạo thông thường, uống vài viên thuốc trị bệnh nàng luyện chế là được.

......................

“Hắt xì! Hắt xì!”

Tư Đồ Vũ Thiên nhìn Hàn Băng liên tục hắt hơi nhíu mày lo lắng.

Ngày hôm qua Hàn Băng quyết định không đi đại phu khám mà tiếp tục lên đường, tiến đến huyện thành Lạc Gia.

Cả đoạn đường dài, khí tức trên người Tư Đồ Vũ Thiên cực kỳ lạnh lẽo, tản ra bốn phương tám hướng, từ xa nhìn vào chính là kiểu ' nếu muốn chết thì cứ lao vào đây!'

Hàn Băng nhân cơ hội bản thân bị ốm, biến thành bệnh nhân đầu tiên của Nam Thiên Sang. Nam Thiên Sang vừa lo lắng vừa bỡ ngỡ bắt mạch cho nàng, tâm trí lúc thì tập trung lúc lại lơ đẫn nhìn Tư Đồ Vũ Thiên.

“Tỷ tỷ... Mạch đập của tỷ hơi loạn, có... có lẽ bị nhiễm trùng rồi!”

“Ừm?! Tiếp đi.” Hàn Băng nhắm mắt gật đầu.

“Đây... có phải tỷ bị Tiêu Thiêu đốt không?”

“À, hình như đúng là vậy đấy!” Hàn Băng nhớ lại đêm hôm đó, lúc đi vào trong hang động nàng vô tình gặp phải một bầy bướm đêm Tiêu Thiêu, mặc dù đã đốt sạch chúng rồi nhưng vẫn bị một vài con cắn trúng.

“Tiêu Thiêu không phải rất độc nhưng chúng sẽ gây giảm miễn dịch, làm cơ thể suy yếu, tạo điều kiện thuận lợi cho những mầm bệnh phát triển! Sao tỷ lại chọc vào chúng chứ?!” Nam Thiên Sang nhíu mày thu tay về, gãi gãi đầu.

“Vô tình gặp!” Hàn Băng mỉm cười vỗ đầu hắn, nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ dần lướt qua.

“Vậy cần những nguyên liệu gì?!” Tư Đồ Vũ Thiên im lặng cả một quá trình bây giờ mới mở lời.

Đối với y thuật của Nam Thiên Sang hắn không hề nghi ngờ, dù cậu chỉ là một tiểu tử chưa đến mười tuổi. Hắn tin tưởng, người được dạy bảo bởi Hàn Băng sẽ không phải là một người vô dụng!

“Cần... cần có Kim Xa Thảo, Bồ Đề Thảo, Thạch Nhất Kim Chi, Mã Đề Lan và quan trọng nhất là Tụ Y Sâm.”

“Được rồi, đến huyện thành Lạc Gia chúng ta liền đi bốc thuốc!” Tư Đồ Vũ Thiên cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hàn Băng.

Nam Thiên Sang mặc dù muốn ở bên cạnh tỷ tỷ mình thêm chút nữa nhưng dưới dâm uy của Tư Đồ Vũ Thiên đành phải chuồn ra ngoài, ngồi cùng A Nhất đánh xe ngựa, nhìn A Nhị và A Ngũ cưỡi ngựa đi hai bên, thầm cầu mong đoạn đường còn lại đến thành Lạc Gia này không quá dài.

Mà bên trong xe ngựa, Hàn Băng nghẹt mũi hơi hé cánh môi mỏng, thở đều đều. Tư Đồ Vũ Thiên ôm nàng trong lòng, nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của nàng mà đau lòng.

Hắn biết một khi bị Tiêu Thiêu đốt thì dù nội lực có mạnh mẽ như thế nào đi nữa cũng sẽ ngã bệnh! Sức khỏe người bị đốt giống như trẻ em lên ba vậy, rất dễ bị ốm sốt nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Tư Đồ Vũ Thiên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Băng, giúp nàng vén lại vài sợi tóc lòa xòa trên trán, ánh mắt đầy dịu dàng

“Ta có thể ngồi được, không cần phải ôm đâu!” Hàn Băng hơi nhíu mày, nâng người muốn rời khỏi lòng hắn.

“Không! Nàng đang bị ốm, đừng cử động lung tung! Nằm im trong lòng ta là được rồi!” Tư Đồ Vũ Thiên xiết chặt vòng tay lại không cho nàng di chuyển.

“Ưm... Ngươi không cần vậy đâu! Ta vẫn ổn!” Hàn Băng đặt tay lên bộ ngực rắn chắc của Tư Đồ Vũ Thiên, cách lớp áo cảm nhận rõ ràng tiếng trái tim hắn đập.

Dường như cảm thấy mình hơi quá sức khiến Hàn Băng thấy khó chịu, Tư Đồ Vũ Thiên hơi thả lỏng tay ra một chút nhưng vẫn cố chấp không để nàng đi.

Hàn Băng nằm trong lòng hắn thở dài một hơi, cũng không yêu cầu hắn buông nàng ra nữa, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Hết tết rồi nhé! Những dịp đầu năm mình sẽ bận rộn khá nhiều việc, đăng truyện chậm chút mong mọi người thông cảm cho mình nha!!! Chúc mọi người buổi tối vui vẻ, và nhớ ngủ sớm nè!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.