Nghiêm! Bên Trái, Quay!

Chương 42: Chương 42




Lận Khiêm biết, nếu lúc này anh dám đưa tiền ra, cô nhất định sẽ trở mặt. Hơn nữa, nếu thật sự muốn đưa, lúc này anh cũng không thể đưa ra. Trong thời gian diễn tập không cho phép mang những thứ không cần thiết, ví tiền, điện thoại di động của anh vẫn còn để ở trong ký túc xá.

“Thiếu đi, sau này sẽ đưa cho em.” Anh đẩy tay Tống Mộ Thanh về: “Em nhất đinh phải yên tâm, lời này như là giấy nợ.”

Nghe giọng điệu này của anh, không nghiêm túc như vừa rồi, biết anh đang nói giỡn. Tống Mộ Thanh cũng khôi phục giọng nói đã từng gây tức chết người kia lại.

“Giấy nợ cũng không có. Anh nhất định phải trả tiền, nếu không em lên náo doanh trại của anh, để cho những người lính kia biết, coi anh là chuyện cười!” Cô nguýt anh. Thấy chén canh trước mặt cạn thấy đáy của anh, nhớ tới lượng ăn vô cùng lớn kia, lại muộn mới ăn điểm tâm, sợ rằng chén này cũng chỉ đủ nhét kẽ răng cho anh. Muốn cho anh ăn no, cũng không nhớ tới cái bát mình đã ăn được một nửa, liền đẩy trước mặt anh: “Chắc anh ăn chưa no,ừ.”

Cầm chén đẩy trước mặt anh, bị Lận Khiêm liếc mắt nhìn, lúc này Tống Mộ Thanh mới kịp phản ứng, giọng điệu này giống như đuổi người vậy. Thật may là Lận Khiêm không so đo với cô, anh thật giống như là chưa no bụng, cầm đôi đũa lên liền chuyên tâm ăn. Động tác của anh rất nhanh, nhưng không thôiz lỗ, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy hào phòng. Một chén nước lèo bị anh ăn như sơn hào hải vị, thấy anh ăn ngon, Tống Mộ Thanh không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Không sai biệt lắm qua một phút, Lận Khiêm đã giải quyết xong nửa bát kia. Tống Mộ Thanh lại không nhịn được thầm nói: “Lại không có người giành với anh, ăn nhanh như vậy bù trừ lẫn nhau hóa không tốt.”

“Thói quen, không có chuyện gì.” Anh không coi là quan trọng mà nói.

“Các anh làm lính có phải hay không đều như vậy, ăn cơm cũng như nạn dân mười ngày nửa tháng chưa từng thấy cơm tẻ? Dù coi trọng hiệu suất thế nào cũng không thể không coi trọng thân thể.” Tống Mộ Thanh oán trách.

Những ngày qua cô luôn ngày ăn hai bữa với anh, qua quan sát hiểu được thói quen ăn cơm của anh một chút. Trừ phi là chuyện rất quan trọng, ở trên bàn ăn anh sẽ không nói một câu. Ngay cả khi cô gợi chuyện, hoặc là hỏi anh chuyện gì, anh cũng chỉ đơn giản “Ừ” một tiếng, liếc nhìn cô một cái, tiếp đó là vùi đầu ăn cơm. Tống Mộ Thanh vì chuyện này mà sinh khí mấy lần, tại sao anh lại không để ý đến cô! Cơm tẻ kia có đẹp mắt không, sao mà cứ nhìn chằm chằm nó? Đã từng nói với Lận Khiêm như vậy, anh lại nói, thói quen, không đổi được.

“Làm lính không phải hưởng thụ! Bình thường tất cả hành động, cho dù là ăn cơm cũng phải chuẩn bị cho thời chiến. Đánh trận mà còn có thể từ từ ăn cơm xong rồi mới nói? Chờ khi ăn xong rồi kẻ địch cũng đã nã đạn pháo lên trên đầu rồi!”

Từng chữ từng chữ trong lời nói của Lận Khiêm vang vang có lực, nói năng có khí phách, âm thanh cũng không tự chủ lớn lên. Tống Mộ Thanh cũng bị giọng nói đánh nhau của anh hù dọa rồi, cứng cổ bám lấy eo, ngơ ngác ngồi.

Cô sớm phát hiện không thể thuyết phục Lận Khiêm, càng không thể ở nơi này nói chuyện thương lượng hay chỉ trích anh. Anh là người bao che cho con, bộ đội như con trai anh, vợ cũng không nói được.

Nhưng cô lại nói cái gì? Cũng chỉ là một câu nói đùa, cô còn không phải vì thân thể của anh mà suy nghĩ. Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại cảm thấy uất ức. Từ khi biết đến bây giờ, lúc anh khôn muốn gặp cô thì không nói, bây giờ bọn họ cũng là bạn bè trai gái chính đáng hợp tình hợp lý rồi, cô còn tưởng cô là “mười năm vợ trở thành bà”. Không nhận những công sức ngày qua, nhưng đến bây giờ đừng có nói anh nói lời ngon tiếng ngọt, ngay cả một câu dịu dàng cũng không có.

Cô ngồi bất động, cũng không nói chuyện, mắt chỉ nhìn chằm chằm mặt bàn kia.

Lận Khiêm biết chính mình nói lớn tiếng với cô, anh cứ như vậy nhún nhường nhận lỗi với cô thì không được, cũng là không có thói quen. Cho nên anh biết điều thu thập cái bàn, nhìn về phía nồi chén ở trên bồn kia nhưng không biết dọn dẹp như thế nào.

Thường ngày những chuyện này đều là do Tống Mộ Thanh làm, cô cũng không hề cho anh chạm vào những thứ đồ này. Không phải cô cảm thấy đàn ông trời sinh nên cách xa phòng ếp, phụ nữ trời sinh chính là làm việc nhà, chỉ là anh đi bộ cũng phải chống nạnh, cô nhìn rất đau lòng.

Lận Khiêm cầm chén đũa để xuống trong nồi, đậy nắp lên. Mỗi ngày sẽ có người tới báo cáo mà thủ trưởng sai đến cho anh, lại bị anh đuổi thành lính cần vụ dọn dẹp. Quay đầu nhìn Tống Mộ Thanh còn ngồi yên như cũ, nghĩ thầm nha đầu này thật bướng bỉnh. Hôm nay nếu anh không nói gì, chuyện này đến khi nào mới kết thúc được.

Bỏ quân trang phủ trên vai xuống, anh định mặc vào. Bên trong là sơ mi không rõ màu gì được giặt sạch bóng. Tống Mộ Thanh mua đôi dép hơi nhỏ một chút, một nửa gót của anh bị lộ ra ngoài, cùng phối hợp với quần áo sơ mi của lính được là thẳng, nhìn có chút tức cười.

Bên hông cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, một tay giữ, chuẩn bị từ từ dời dến bên cạnh Tống Mộ Thanh, nhưng vừa mới bước chân, nghĩ biện pháp gây chú ý tốt hơn, thay đổi phương hướng, đi tới giường bệnh.

“Tống Mộ Thanh, thắt lưng anh đau. Đến xoa xoa cho anh đi.” Anh nằm sấp trên giường, hơn phân nửa gương mặt bị chôm trong gối nằm, âm thanh ông ông.

Tống Mộ Thanh vừa nghe trong lòng liền càng thêm khó chịu. Cô biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, trên mặt đều lộ ra “Em rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, nói lời dễ nghe liền tha thứ cho anh. Nét mặt như vậy còn kém nói rõ ràng ra mà thôi. Nhưng người này thì tốt rồi, không một chút phát hiện mình phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Đừng nhìn Lận đoàn trưởng trước kia lạnh lẽo, đối với cô không một chút thương tiếc. Nhưng cùng bắt đầu với anh, nhất là trong thời gian anh bị thương nằm viện này, Tống Mộ Thanh phát hiện người này sai sử cô nhưng có chút mơ hồ.

Nói đến chuyện “xoa xoa” này, kể từkhi nghe lời bác sĩ nói xoa bóp có thể giúp khôi phục vết thương trên eo anh, sau đó đề cửa cô tiểu thí ngưu đao, Lận Khiêm liền thường xuyên sai bảo cô “xoa xoa”.

Chờ anh tốt lên, xem em thu thập anh như thế nào! Cô giận giữ nghĩ, nhưng đôi chân kia nhất định không nghe cô sai bảo bước tới bên giường bệnh.

“Cởi áo khoác.” Cô tức giận nói.

Lận Khiêm ngoan ngoãn cởi áo khoác rồi nằm xuống. Anh đưa lưng về phía Tống Mộ Thanh, cho nên không nhìn thấy bộ dáng cắn răng nghiến lợi của cô. Chỉ là không lâu lắm liền mở miệng hít vào một ngụm khí lạnh.

“Sức lực không đúng.” Chờ cảm giác đau giảm dân, nói lên ý kiến.

“Hai ngày trước cũng sức lực này, không phải anh rất hưởng thụ sao?” Nói xong Tống Mộ Thanh liền dùng sức hạ xuống, nghe thấy âm thanh hút không khí của anh mới buông tay. Thấy anh nửa ngày cũng không bình thường lại không khỏi ảo não. Cô lúc nào để ý như vậy, lúc này không phải là lúc so đo với anh nhiều như vậy. Động tác trên tay tự nhiên cũng êm ái hơn nhiều.

Thủ nghệ này là do Tống Mộ Thanh học của bà ngoại, Ông ngoại saukhi lớn tuổi thường thường mỏi lưng đau chân, lão thái thái đau lòng bạn già, tự mình tìm một đống sách học thủ pháp mát xa huyệt vị, vừa thấy bạn già đau liền vân vê xoa bóp, tuổi càng cao thủ nghệ càng tinh. Sau khi lão thái thía nằm trên giường không dậy nổi, Tống Mộ Thanh liền thay thế cô việc của bà. Có sư phụ chỉ điểm, cộng thêm quen tay hay việc, thủ nghệ ngày hôm nay cảu Tống Mộ Thanh mặc dù kém so với thợ đấm bóp chuyên nghiệp, nhưng so với đồ đệ thợ đấp bms thì tốt hơn nhiều.

“Lời nói của anh luôn như vậy, em đừng để trong lòng.” Lận Khiêm thình lình xuất ra một câu: “Anh hiểu rõ những lời kia của em là vì anh, nhưng trong bộ đội có quy củ của bộ đội.”

Tống Mộ Thanh dừng tay lại, một lát sau mới phản ứng được. Khóe miệng khẽ câu, âm thanh có chút mềm đi: “Anh biết là tốt rồi. Lòng em rộng lớn, đại nhân đại lượng, không so đo với anh!”

“Phải, em là quân tử, là anh lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Lận Khiêm dễ chịu hùa theo cô.

“Nhưng em chưa bao giờ có cảm giác em là quân tử.” Cô chủ mỏ. Cô chưa từng có cảm giác mình là một người thiện lương, lại càng không cảm thấy mình có thể đứng bên cạnh hai chữ quân tử này. Thời điểm nào đó, vì có một số việc, cô có thể không từ thủ đoạn: “Chỉ là anh có phải là tiểu nhân hay không em cũng không biết.”

Khi cô nói nhưng lời này liền cúi xuống gần tai anh mà nói, âm thanh cực thấp, trong lúc mơ hồ có một chút tư vị mị hoặc ngay chính bản thân cũng không phát giác. Nhưng loại cảm giác này giống như một sợi tóc cực kỳ nhỏ, chui vào tai Lận Khiêm gãi gãi, làm nhột trái tim của anh khiến người run lên một cái.

Mà khi Tống Mộ Thanh chưa nâng người lên, cửa không bị khóa trái bị “phanh” một tiếng bật ra.

Tống Mộ Thanh kinh ngạc nhìn hai người trước cửa. Tam Tử sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cùng với vẻ mặt xem kịch vui của Triệu Nghị. Lận Khiêm nghe thấy tiếng vang liền quay đầu, nhìn về phía cửa nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi huynh đệ có tâm tình và sắc mặt khác nhau kia, sau đó ý bảo Tống Mộ Thanh dìu xuống.

Động tác Tống Mộ Thanh cầm áo khoác khoác lên lưng Lận Khiêm, trong mắt Tâm Tử rất chói mắt. Cậu ta gắt gao chăm chú đứng nhìn hau người vô cùng than mật kia, trong mắt hận không được có thể phun ra lửa, muốn đem Lận Khiêm đốt thành mây khói.

Cậu ta đầu óc mơ hồ bị anh trai kéo đến thăm bệnh, dọc theo đường đi hỏi nhiều lần cũng không hỏi ra là ai bị bệnh, phải khiến Triệu Tam đại thiếu gia cậu đại giá. May mà không cam không nguyện, không hiểu rõ, cậu cũng không có lá gan không vâng lời anh trai. Cho đến khi tới cửa phòng bệnh, cậu vừa mới mởmột chút, từ trong khe cửa nhìn thấy gò má quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, lúc này mới phản ứng được cậu lại bị anh trai bố trí. Nhưng không kịp hỏi anh trai anh có ý gì, đã thấy một màn khiến cậu nổi trận lôi đình. Tống Mộ Thanh không chỉ có cho thấy một màn trông như thế nào, nhưng khắng định người đàn ông cô xoa bóp không phảilà cha cô, hai người bọn họ……còn hôn nhau!

Lão tử giết hắn!

Tam Tử lập tức muốn xông vào kéo lấy người đàn ông kia đánh cho một trận tơi bời. Vừa nghĩ như vậy liền bị anh trai cậu xách cổ ao.

“Em đánh được cậu ta?”

Cậu ta? Nghĩ cũng biết người đàn ông kia là ai. Tống Mộ Thanh hơn hai mươi năm qua chỉ để ý đến Lận Khiêm, trừ anh ta còn có thể là ai!

Lận Khiêm dời ánh mắt đến Triệu Nghị vô cùng tự tại ngồi trên sô pha, hếch mày: “Đến khám bệnh?”

“Tới thăm cậu.” Triệu Nghị nói qua liền vẫy vẫy tayvowis em trai đang đứng trước cửa: “Có tiền đồ một chút! Chúng ta đến thăm bệnh, không phải tới đánh nhau. Đem giỏ trái cây thăm Lận đoàn trưởng đưa cho Mộ Thanh.”

Tống Mộ Thanh khẳng định, người này tâm can phổi thận đều đen tối, đến em trai ruột của mình cũng cố ý tính kế.

Cô nhìn Tam Tử, thản nhiên đi tới nhận lấy đồ trong tay cậu ta. Giỏ trái cây này rõ ràng được mua ở quầy trái cây trước cổng bệnh viện. Cô ghét bỏ nói với Triệu Nghị: “Công ty anh lỗ vốn hay là sắp phá sản, mang tới thứ mà học trò nghèo cũng mua được? Nếu thật sự phá sản thì cũng đừng ngại mà nói ra, chúng ta có tiền bỏ tiền có lực xuất lực, nhất định tiếp tế anh.”

Tống Mộ Thanh đánh bạo nói. Có Lận Khiêm ở đây, cô có gan lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.