Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn

Chương 55: Chương 55: Chương 53




Biệt thự Đường gia cuối cùng vẫn gắn camera. Ôn Dĩ Nam mang theo điện thoại bên người mỗi lúc mỗi chỗ, nhưng cái điện thoại di động này bị Đường Hải đem đi xử lý, ngoại trừ giám sát, tính năng gì cũng không có.

Căn phòng lầu ba của Ôn Đinh thành cấm địa, ngoại trừ một ngày ba bữa bên ngoài với Ôn Dĩ Nam, không ai đi chạm cái rủi ro này. Cả ngày Ôn Dĩ Nam cũng có thời gian nhất định, cũng không phải là thời thời khắc khắc đều có thể ở trong phòng cô. Đối với những sắp xếp này, Ôn Dĩ Nam không nhắc thêm yêu cầu gì. Thẩm ca nói qua, thấy tốt thì chấp nhận, nếu thật sự làm Đường Hải phát bực, chịu thiệt thòi vẫn là Ôn Đinh.

Hai mươi ba tháng giêng, Đường Thư Đình, lão gia tử Đường gia trở về. Không có thời gian đi để ý tới sự ân cần của Đường Hải, Khổng Tiếu. Đường Thư Đình ngay lập tức lên lầu ba, đi gặp Ôn Đinh.

Lúc này Ôn Dĩ Nam đang đem cháo dỗ Ôn Đinh ăn một chút, cậu cảm thấy gần đây tâm trạng của Ôn Đinh càng ngày càng tệ. Có lẽ là bị giam lâu trong phòng này, cả người cô đều bày ra một loại đồi phế, trạng thái uể oải, luôn luôn ngẩn người, nói chuyện với cô phải rất lâu mới có thể kịp phản ứng. Loại cảm giác này có chút giống trạng thái tinh thần của mẹ năm sau cùng đó.

Trong lòng Ôn Dĩ Nam hốt hoảng. Mỗi ngày cố gắng bớt nhiều thời gian theo cô, nhưng Ôn Đinh dường như cũng không muốn cùng cậu, hai người luôn nhìn nhau không nói gì. Loại cảm giác này làm Ôn Dĩ Nam xao động vội vàng phát ra.

Đường Thư Đình đẩy cửa vào, thì nhìn thấy Ôn Dĩ Nam bưng cháo trong tay, bất đắc dĩ: “Chị, chị ăn một miếng đi.”

Ôn Đinh lắc đầu, co quắp trên bệ cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ không nói lời nào.

“Ăn một chút đi, đói chết thân thể làm sao bây giờ?” Giọng nói già nua lại mang theo ôn hoà hiền hậu vang lên. Ôn Dĩ Nam quay lại nhìn sang. Một ông già tóc bạc, tinh thần quắc thước, trong mắt mang theo ánh sáng trang nghiêm. Cậu nhớ kỹ ông, đây là ông nội năm đó đối với cậu rất tốt.

Mẹ sinh bệnh, Đường Hải mặc kệ cậu, Ôn Đinh đang học đại học ở tỉnh khác, đều là Đường Thư Đình chăm sóc cậu. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Mặc dù chỉ có thời gian hai năm, nhưng khi đó Ôn Dĩ Nam rất ỷ lại Đường Thư Đình. Nhưng mà mấy năm này nếu không phải ông cố chấp muốn tìm cậu về, cậu với chị cũng sẽ không đắc tội nhiều như vậy. Cho nên ông đối với Ôn Dĩ Nam, cảm giác có chút phức tạp.

Ôn Đinh nghe được giọng nói, chậm rãi nghiêng đầu, nhìn thấy Đường Thư Đình, lộ ra một nụ cười ôn nhu: “Ông nội, người về rồi.”

Đường Thư Đình bởi vì cái nụ cười này của cô trong lòng hơi thả lỏng một chút, đi tới gần, vỗ vỗ bả vai Ôn Dĩ Nam đã cao hơn ông một đầu, trong mắt mang theo chút nước mắt: “Tiểu Dục của ông nội, rốt cục trở về rồi.”

Ôn Dĩ Nam cứng ngắc đứng ở đó nhếch môi, đã không né tránh cũng không nói chuyện. Ôn Đinh kéo kéo tay của cậu, nói khẽ: “Dĩ Nam, gọi ông nội.”

Lúc này Ôn Dĩ Nam mới lạnh giọng kêu một tiếng ông nội.

Đường Thư Đình có chút kích động lên tiếng, lại trìu mến nhìn cậu một hồi mới quay đầu nhìn về phía Ôn Đinh, ôn hòa nói: “Tiểu Ninh, chúng ta nói chuyện.”

“Không được.” Ôn Dĩ Nam theo bản năng ngăn ở trước người Ôn Đinh, giống như một con sư tử bị xâm phạm lãnh địa, toàn thân đều mang cảnh giác mạnh mẽ.

Ôn Đinh vỗ vỗ lưng cậu, ôn nhu nói: “Dĩ Nam, em đi ra ngoài trước.”

“Chị.” Ôn Dĩ Nam vẫn là không yên lòng.

Ôn Đinh đối với cậu lắc đầu. Sau khi Ôn Dĩ Nam nhìn Đường Thư Đình vài lần, mới miễn cưỡng ra khỏi phòng.

Luôn luôn ôn nhu nhìn Ôn Dĩ Nam ra khỏi phòng, Đường Thư Đình mới quay đầu sờ sờ tóc Ôn Đinh: “Những năm này khổ cho con rồi, tiểu Ninh.”

Ôn Đinh ngẩng đầu nhìn ông, khóe miệng hiện ra ý cười dịu dàng, đôi mắt ôn hòa: “Vậy... ông nội sẽ thả con đi sao?” Với vấn đề hỏi Đường Hải giống nhau.

Đường Thư Đình tay dừng lại, chậm rãi thu hồi, trầm mặc mấy giây, mới thản nhiên nói: “Con là cháu gái Đường Thư Đình ta, là chị Đường Dục, ông nội sẽ đối tốt với con. Con là đại tiểu thư Đường gia, ông nội sẽ làm cho con nở mày nở mặt gả đi.”

Nụ cười trên mặt Ôn Đinh không giảm, mặt mày cong cong, nhìn rất nhu hòa: “Vậy con có thể đi chổ nào con muốn sao?”

Đường Thư Đình nhìn cô, Ôn Đinh cũng nhìn ông. Mặt cô trắng giống như trong suốt, không có chút miếng máu nào, giống như người này một giây sau thì sẽ biến mất không thấy gì nữa. Trong lòng Đường Thư Đình nổi lên một chút chua xót, thấp giọng lập lại câu trước đó: “Tiểu Ninh, ông nội sẽ không bạc đãi con.”

Trên mặt Ôn Đinh thậm chí cười nhiều hơn, giọng nói cũng nhẹ nhàng rất nhiều: “Phải không? Ông nội, năm đó cũng đã từng nói với mẹ con những lời này chứ? Thế nhưng ông nội thất tín. Đứa bé đó, ông nội còn nhớ rõ không? Nếu như em trai đó của con vẫn còn, năm nay hẳn là bảy tuổi rồi chứ?”

Sắc mặt Đường Thư Đình lập tức thay đổi, nhìn mặt cô một mực cười, giọng nói lại trở nên nghiêm nghị: “Tiểu Ninh, ta cho tới bây giờ không nghĩ sẽ làm hại tới đứa bé đó, ta nghĩ đến khi đứa bé sinh ra đem nó đưa cho Uông Úy Phàm. Nhưng mà, đứa bé đó sinh ra thì đã chết. Con cho rằng ông nội là hạng người gì, một đứa bé cũng dung không được sao?”

Ôn Đinh liếc ông một cái, liễm nụ cười trên mặt, quay đầu đi, không nói nữa. Năm đó mẹ bị mang về Đường gia mới phát hiện mình mang thai con của chú, thế nhưng đứa bé đó, chung quy là không thể giữ lại. Cô ở trong bệnh viện nhìn qua đứa bé đó một chút, cậu bé trắng trẻo mũm mĩm, lớn lên sẽ giống người nho nhã như chú chứ. Thế nhưng em ấy cũng chưa có cơ hội mở mắt, từ đó về sau thì mẹ bị bệnh trầm cảm, cuối cùng uất ức mà chết.

Chuyện về đứa bé này, Uông Úy Phàm cũng không biết, Ôn Đinh cũng không định nói cho ông biết. Nhưng mà trong lòng cô, em trai này luôn tồn tại, như thể sức nặng của Thiên quân nằm ở trong lòng cô.

Đường Thư Đình đứng ở đó, đứng nửa ngày, mới để lại một câu: “Sau này, đừng nhốt ở nơi này nữa. Cái nhà này con có thể tùy tiện đi lại.” Sau đó ra khỏi phòng.

Ôn Đinh nhìn lên bầu trời trắng xanh bên ngoài, ánh mắt có chút phiêu tán, tay vô ý thức xoa lên bụng dưới.

*

Đường Thư Đình đi xuống lầu, gọi Đường Hải vào phòng sách phát hỏa: “Tiểu Dục với tiểu Ninh tìm về rồi, vì sao không nói cho ta?”

“Thân thể ba không tốt, con không phải sợ người quá kích động.”

Đường Thư Đình nhìn con trai “Hiếu thuận” của mình, giận không chỗ phát tiết: “Là ai kêu con đem tiểu Ninh giam lại? Con là không cần đứa con trai Tiểu Dục này, phải không? Con làm như vậy, không phải đem Tiểu Dục đẩy ra ngoài sao?”

“Nhưng mà...ba. Tiểu Ninh, nó...”

Đường Thư Đình khoát khoát tay, không kiên nhẫn nghe hắn nói, ở trên ghế sô pha ngồi xuống: “Nói một chút chuyện công ty, vì sao lần này thua lỗ nhiều tiền như vậy?”

Nói đến chuyện công ty này, Đường Hải có chút bị đè nén: “Là Thiệu Thành Hi với Tần gia hợp tác chơi chúng ta một vố.”

“Tần gia? Chúng ta không phải với họ nước sông không phạm nước giếng sao?” Đường Thư Đình có chút khó hiểu.

“Ba hẳn còn chưa biết, chúng ta là từ đâu đem tiểu Ninh với Tiểu Dục mang về, là từ nhà Thẩm Hoài Cảnh thành phố A. Người điều tra nói tiểu Ninh đang cùng Thẩm Hoài Cảnh yêu đương, mà Thiệu Thành Hi với Thẩm Hoài Cảnh hình như có chút giao tình. Con cảm thấy lần này là Thẩm Hoài Cảnh theo bên trong cản trở.”

Chân mày Đường Thư Đình cau lại. Thiệu Thành Hi này tuy nói là hậu bối, nhưng thực lực không thể xem thường. Ba vợ Hàng gia của cậu ta mặc dù phá sản, nhưng mấy năm trước ở thành phố G cũng hô phong hoán vũ, vòng tròn cũng rất rộng. Thiệu Thành Hi với Tần gia mặc dù giao tình tốt, nhưng cũng không có trắng trợn liên thủ lấn át Đường gia. Nhưng xem tình hình bây giờ, hai nhà bọn họ đây là định cùng ông vạch mặt.

“Con nghĩ thế nào?” Đường Thư Đình nhìn về phía Đường Hải.

Đường Hải thấy sắc mặt Đường Thư Đình có chỗ hòa hoãn, lúc này mới ở đối diện ông ngồi xuống, cẩn thận mở miệng: “Ba còn nhớ Vi Từ Minh thành phố A không? Trước kia ông ta với Thẩm Hoài Cảnh rất thân cận, còn định đem con gái gả cho cậu ta. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Thế nhưng mấy ngày trước đó ông ta phát thiệp mời, nói muốn làm lễ đính hôn cho con mình. Đối tượng đính hôn lại là người đi theo Thẩm Hoài Cảnh mấy năm, Liên Hiên. Bên ngoài đồn rằng, Vi Từ Minh với Thẩm Hoài Cảnh đã trở mặt. Còn có Từ Kính kia, Từ Kính luôn không hợp với Thẩm Hoài Cảnh, luôn nghĩ trăm phương ngàn kế chơi Thẩm Hoài Cảnh. Chúng ta có thể lợi dụng Từ Kính với Vi Từ Minh, đổi bị động thành chủ động.”

Đường Thư Đình nghe Đường Hải nói xong, suy tư một hồi: “Lễ đính hôn khi nào?”

“Hôm sau, con định đem theo Đường Vận tham gia.”

Đường Thư Đình không nói chuyện, xem như đồng ý ý kiến của hắn, lại tiếp theo mở miệng: “Về Tiểu Dục, nó là con trai Đường gia, con phải để nó thật lòng nhận con là ba, chứ không muốn để hai cha con cả ngày lục đục với nhau.”

“Nhưng mà, Tiểu Dục chỉ nghe lời Đường Ninh. Con cũng không có cách nào nha.” Đường Hải có chút ủy khuất.

Đường Thư Đình trừng mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tiểu Dục năm nay chỉ mới mười lăm tuổi, vẫn còn con nít, chúng ta có nhiều thời gian ở chung với nó. Nhưng mà Đường Ninh đây, nó sớm muộn phải lập gia đình, con tìm một nhà khá giả gả nó đi. Hai người tách ra một thời gian, tự nhiên Tiểu Dục sẽ hồi tâm, an an ổn ổn ở trong cái nhà này. Con, người lớn như thế, thì một ít chuyện này nghĩ mãi cũng không hiểu?”

“Lấy chồng?” Đường Hải nhãn trước sáng lên: “Vẫn là ba thông minh, con làm sao không nghĩ tới đây.”

Đường Thư Đình không nhịn được phất phất tay: “Ra ngoài đi, bây giờ ta không muốn nhìn thấy con.” Đứa con trai này, nếu là luận thiên phú, thì một phần mười cũng không sáng nổi với cháu trai ông.

*

Hai mươi lăm tháng giêng là lễ đính hôn của Vi thiến với Liên Hiên. Đường Hải đưa Khổng Tiếu với Đường Vận đến thành phố A tham gia lễ đính hôn.

Ngày hôm sau, Đường Hải đã trở về. Sau khi trở về, thì đến phòng sách, cùng Đường Thư Đình nói chuyện một chút từ buổi trưa, thẳng đến bữa cơm tối mới ra ngoài.

Vào bữa tối, Đường Thư Đình để Ôn Dĩ Nam đi lên gọi Ôn Đinh xuống cùng nhau ăn cơm, không ai dám phản bác. Ôn Đinh cũng không có từ chối, cái này hơn một tháng đến nay, lần đầu tiên đi xuống lầu.

Cô so với trước đó gầy rất nhiều, cái cằm đều nhọn, dưới ánh mắt nặng nề là quầng thâm mắt, tóc ngang cổ cũng dài không ít, cả người nhìn có chút mỏi mệt, dáng vẻ không chịu nổi.

Ôn Đinh không cùng bất kỳ ai chào hỏi, thì ở bên cạnh Ôn Dĩ Nam kéo ghế ra ngồi xuống, cũng mặc kệ có bắt đầu ăn cơm hay chưa, thì cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

Đường Hải muốn mở miệng răn dạy, bị Đường Thư Đình ngăn cản. Đường Thư Đình tự mình gấp một miếng thịt gà đưa tới bát của Ôn Đinh: “Ăn nhiều một chút a.”

Ôn Đinh cũng không ngẩng đầu lên, bản thân đang ăn cơm. Ôn Dĩ Nam lại múc một chén canh đưa tới trước mặt cô. Đây là trải qua mấy ngày nay cậu thấy được chị ấy ăn được nhất.

Đường Vận nhìn thấy dáng vẻ hai chị em không coi ai ra gì, chung quy là nhịn không được: “Đường Ninh, hôm nay tôi với ba đi tham gia lễ đính hôn của con gái Vi tổng, cô đoán xem tôi gặp được người nào?”

Ôn Đinh không nói lời nào. Đường Vận cũng không có trông mông vào cô mở miệng, mỗi câu mỗi chữ: “Tôi gặp được Thẩm tổng, Thẩm Hoài Cảnh.”

Đường Vận nói xong, thì chăm chú nhìn Ôn Đinh, xem phản ứng của cô. Nhưng mà Ôn Đinh giống như không nghe thấy, không có bất kỳ biểu hiện gì.

Đường Vận chưa từ bỏ ý định: “Ba, con thấy Thẩm tổng đó, tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ tài cao, bằng không ba tìm một cơ hội giới thiệu con quen biết anh ấy, được không?”

Đường Thư Đình với Đường Hải đều không nói gì, bọn họ cũng đều muốn biết Thẩm Hoài Cảnh này với Ôn Đinh đến cùng quan hệ gì. Vào hôm ở lễ đính hôn, rõ ràng Thẩm Hoài Cảnh đi đến chổ Vi Từ Minh, vậy nên, Thẩm Hoài Cảnh với Ôn Đinh còn có Vi Thiến ở giữa đến cùng là quan hệ như thế nào? Vi từ minh với Thẩm Hoài Cảnh đến cùng có phải thật quyết liệt hay không?

“Chị Đường Ninh, nghe nói hai người các người trước đó quen biết, chị cảm thấy thế nào?” Đường Vận híp mắt nhìn về phía Ôn Đinh. Thẩm Hoài Cảnh người này, mặc kệ ở chổ nào, ở trường hợp nào, chỉ cần anh ta vừa xuất hiện, thì đoạt hết tất cả danh tiếng của mọi người, rất khó không khiến người ta chú ý tới anh ta. Mà người đàn ông mang theo ánh sáng như vậy, lại là người bên gối Đường Ninh, chuyện này rất tốt để khiêu khích sự cạnh tranh của cô.

Ôn Đinh uống xong một ngụm canh cuối cùng, tiếp nhận khăn tay Ôn Dĩ Nam đưa qua, từ từ lau miệng, ánh mắt ôn nhu nhìn cô ta, khóe miệng hơi câu, cười: “Good luck.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.