Ngồi Ở Đầu Tường Chờ Hồng Hạnh

Chương 5: Chương 5: Kế sách của thư sinh




Chân trước Tiền Khiêm Ích vừa mới đi, chân sau Bùi Tú Mẫn đã đi ra rồi. Lúc này Bùi Quang Quang mới vừa đóng cửa lớn lại, Bùi Tú Mẫn thấy thế, liền liếc nhìn ra cánh cửa một cái, lau lau tay lên trên tạp dề, hồ nghi hỏi nàng: “Mới vừa rồi là ai nói a, mẹ nhìn bóng dáng thật rất giống thư sinh ở góc Đông Nam kia?”

Bùi Quang Quang hiểu kiêng kỵ của bà, nhưng cũng không dám nói dối với bà, đành phải để thùng nước xuống mặt đất bên cạnh, thành thật nói: “Mẹ, có một lần hắn đụng đổ thùng nước của con, hôm nay tới đền con thùng nước kia.”

Bùi Tú Mẫn hừ một tiếng, nhớ tới lần trước con gái dùng nước trong vạc giặt quần áo, chính mình còn giáo huấn nàng một trận, vì thế không trách mắng nữa, chỉ nói: “Quang Quang à, lời mẹ nói trước kia con nhất định phải nhớ kỹ, thư sinh phần nhiều là lưu manh có đọc sách, con nhất định phải cẩn thận.”

Bùi Quang Quang lại không đáp ứng thống khoái như trước kia nữa, ngón tay cuộn quanh bím tóc, cúi đầu thấp giọng nói: “Cái này không có ngoại lệ sao?”

Bùi Tú Mẫn trừng mắt, nói lời thấm thía, “Quang Quang à, năm đó cha con cũng là một thư sinh, ông ấy……”

“Ôi trời mẹ, được rồi được rồi, con biết rồi mà!” Bùi Quang Quang vừa nghe bà lại muốn nhắc tới trước kia, vội vàng lên tiếng ngắt lời bà, mang theo thùng hướng lu nước trong nhà đi đến, vừa đổ nước vừa lẩm bẩm: “Một hồi là tiêu sư, một hồi là lão bản cửa hàng quan tài, hiện giờ lại là thư sinh, thật không hiểu được sau này cha con sẽ làm cái gì.”

“Xú nha đầu, than than thở thở cái gì hả?” Bùi Tú Mẫn chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên người nàng, vừa vặn nghe đến mấy lời này, không khỏi chọc cái trán của nàng một cái, lại nói: “Thùng này không phải của chúng ta đi?”

Bùi Quang Quang buông thùng nước xuống, bưng trán lùi lại mấy bước, bĩu môi nói: “Đây là của nhà thư sinh.” Nói xong lại mấp máy môi, rốt cuộc không dám đem ước hẹn ngày mai của mình và Tiền Khiêm Ích nói ra miệng.

Bùi Tú Mẫn nhíu mày, hừ một tiếng nói: “Làm sao ta lại sinh ra một nữ nhi ngu ngốc như con thế này, con còn ngại lời ong tiếng ve không đủ nhiều à!”

Mặt Bùi Quang Quang đỏ lên giống như quả táo, xoắn hai tay sau lưng đứng ở tại chỗ, mũi chân chà chà mặt đất, thấp giọng nói: “Mới vừa rồi hắn ở ngay trước mặt mọi người trong đại viện nói rõ, kỳ thực hắn là giúp con ấy mà.”

Bùi Tú Mẫn nhìn con gái của mình, trong lòng không khỏi rùng mình, nhấc thùng nước bên chân lên nói: “Thứ này mẹ đi trả lại cho hắn, sau này không cho phép lại lui tới cùng hắn, nghe thấy không!”

“Nha…….” Ánh mắt Bùi Quang Quang dừng ở trên tay mẫu thân, không cam không nguyện đáp một tiếng.

Bởi vậy, lúc Tiền Khiêm Ích nghe thấy tiếng gõ cửa đi ra, nhìn thấy đứng ngoài cửa không phải Bùi Quang Quang mà là Bùi Tú Mẫn mẹ nàng, trong lòng không phải không kinh ngạc. Chẳng qua, hơi sững người một cái, hắn đã phản ứng lại, làm ra một tư thế nâng lên mà thư sinh nên có, cúi đầu nói: “Không biết đại nương đến đây, có chuyện gì sao?”

Những lời này của hắn có chút ý tứ biết rõ rồi còn cố hỏi, cho nên Bùi Tú Mẫn liền nặng nề hừ một tiếng, tiện tay quăng thùng gỗ đến bên chân hắn, nói: “Người đọc sách như Tiền công tử đây, chúng ta những người thô kệch không trèo cao nổi. Quang Quang nhà ta tâm nhãn chân thực, không chịu được vui đùa của Tiền công tử!”

Tiền Khiêm Ích vốn định đúng lẽ hợp tình mà phản bác, nhưng lúc nghe thấy bà nhắc tới Bùi Quang Quang thì không khỏi chột dạ, vì thế nhẹ ho một tiếng, chắp hai tay sau lưng gật đầu nói: “Ý tứ của đại nương, tại hạ hiểu được.” Hai tay phía sau của hắn không tự chủ được mà xoa xoa, ngừng một chút, lại nói: “Bất quá tại hạ đối với lệnh ái xác thực không có cái loại ý tứ này, xin đại nương không nên hiểu lầm.”

Bùi Tú Mẫn lui hai bước, trừng hắn nói: “Lời đều là ngươi nói, có hay không có ý tứ ta làm sao có thể rõ ràng! Tóm lại, ngươi cách xa Quang Quang nhà ta chút là được rồi!”

Dứt lời, ánh mắt bà vừa chuyển, khom lưng từ trên mặt đất bên cạnh nhặt lên một cái chổi, quơ quơ về hướng hắn: “Nếu không, xem ta có đánh gãy chân của ngươi không!”

Tiền Khiêm Ích chỉ cảm thấy vẻ mặt của phụ nhân trước mắt rất hung ác, rốt cuộc không dám nhiều lời nữa, đành phải chắp tay thi lễ nhìn theo bà rời đi.

Bùi Quang Quang vẫn luôn trốn ở không xa không gần, nhìn mẫu thân mình quơ chổi lại đây, vội vàng từ trong góc chui ra, nhìn nhìn cửa lớn đóng chặt của Tiền Khiêm Ích, lại nắm chặt tay mẫu thân vội la lên: “Mẹ, mẹ đánh hắn rồi?”

Bùi Tú Mẫn vung vẩy tay đi về hướng trong nhà, Bùi Quang Quang vội vàng chạy theo sau, lại hỏi một lần nữa, lúc này Bùi Tú Mẫn mới lên tiếng: “Lần sau hắn còn dám nói chuyện với con, mẹ sẽ đánh chết hắn!”

Bùi Quang Quang nghe ra ý tứ trong lời bà, hơi buông nỗi lòng xuống, cũng không lên tiếng nữa, yên lặng theo sát bà vào nhà.

Lại nói bởi vì cảnh cáo của Bùi Tú Mẫn, trong mấy ngày sau, cho dù Tiền Khiêm Ích nhìn thấy Bùi Quang Quang trong đại viện cũng không dám bắt chuyện nữa, chỉ trầm mặc gật đầu xem như chào hỏi, mà Bùi Quang Quang bên này cũng là như thế. Nhưng chút tình cảm gì đó trong đáy lòng của hai người lại bởi vì những ngăn trở này mà dần dần phát sinh, cũng không phải sinh ra tình cảm ám muội, mà là một loại cảm giác mơ hồ không rõ, càng bị ngăn trở, càng muốn gần nhau.

Ngày đó, Bùi Quang Quang ở bên cạnh giếng giặt quần áo, phụ nhân bên cạnh nói chuyện không ngừng, đầy tai đều là chút chuyện hư hỏng của Tây Thi đậu hũ kia, chỉ nói là hai ngày trước Tây Thi đậu hũ cùng nam tử xa lạ ở trong nhà mình mắt đưa mày lại dây dưa không rõ, vừa lúc bị hàng xóm tới cửa đụng trúng. Bởi vậy mấy ngày qua, đề tài trong đại viện lại quay chung quanh Tây Thi đậu hũ, chút chuyện nhỏ của Bùi Quang Quang đã sớm bị bọn họ quên ở sau đầu.

Bùi Quang Quang không để ý tới những nhàn thoại này, chà xát hết quần áo liền bưng chậu đi trở về. Lại không ngờ tới, đi vài bước, đột nhiên đối diện nghênh đón một người, đem một quyển sách đưa tới trước mặt nàng, chỉ vào chữ mặt trên hỏi: “Bùi tỷ tỷ, câu ‘Võng đàm bỉ đoản, Mĩ thị kỉ trường(1)’ này, là có ý gì?”

Bùi Quang Quang dừng bước lại, mắt nhìn lên, trước mặt chính là Nhị cẩu tử nhà Cát đại gia.

Từ sau lần trước, nàng đối với Nhị cẩu tử sinh ra chút khúc mắc, tuy nói là đồng ngôn vô kỵ, nhưng thằng nhóc này nói chuyện cũng quá không kiêng kị rồi. Nhưng lần này Nhị cẩu tử là tới hỏi bài học một chút, nàng cũng không nên chối từ, vì thế chỉ có thể cẩn thận nhìn vào quyển sách ố vàng trong tay nó.

Chỉ là vừa nhìn xong, nàng liền nhíu mày. Tuy nói năm đó nàng được mẫu thân đưa đi trường tư thục đọc sách vài ngày—theo lời Bùi Tú Mẫn, cô nương gia bất kể thế nào cũng phải nhận biết vài chữ, nếu không thiếu kiến thức, dễ dàng bị người ta lừa gạt. Nhưng sách kia nàng lại không đọc được mấy ngày, bởi vì trong nhà không có tiền, liền trì hoãn. Bất quá, cẩn thận đánh giá, hiện giờ nàng cũng được xem như là người đọc sách duy nhất trong đại viện trừ bỏ Tiền Khiêm Ích ra.

Lúc này, Bùi Quang Quang nhìn nhìn con chữ trước mặt, chỉ cảm thấy một cái đầu trướng thành hai cái đầu, vì thế ho khan một tiếng nói: “Vì sao đệ không đi hỏi phu tử?”

Nhị cẩu tử gãi gãi đầu, ngẩng đầu cười ngốc một tiếng: “Nhà phu tử quá xa, hơn nữa hai đoạn này chính là phu tứ bố trí xuống dưới, đệ đi hỏi ông ấy, không phải là tự mình tìm đánh à?”

Bùi Quang Quang cảm thấy nó nói cũng có đạo lý, vì thế nhíu chặt lông mày nhìn chằm chằm tám chữ kia, cắn môi cẩn thận nhớ lại, khuôn mặt đều nghẹn đến đỏ bừng. Cuối cùng, ở dưới ánh mắt mong mỏi của Nhị cẩu tử, bất chấp nói: “Ý tứ của hai câu này đại khái chính là, không cần ghét bỏ vóc dáng thấp lùn của người khác, cũng không nên cảm thấy vóc dáng mình cao, đệ vĩnh viễn sẽ không biết thiên hạ còn có người cao hơn so với đệ!”

“Thật vậy không……?” Mặt Nhị cẩu tử lộ vẻ nghi ngờ, rút sách về lại cẩn thận nhìn coi, nói: “Nhưng mà cao thấp của con người, vì sao trong sách lại dùng đến chiều cao để đánh giá chứ?”

Bùi Quang Quang để chậu giặt quần áo giữ ở giữa cánh tay và thắt lưng, kéo lên trên, xoay chuyển con ngươi nói: “Những thứ trong sách vốn đã kỳ quái, nếu như đệ có thể vừa liếc mắt đã xem hiểu, vậy đệ không phải thành biên thư rồi sao?”

Nàng nói xong, ngực đập thình thịch, mặt cũng trướng đến đỏ bừng theo, nhưng lại bày ra vẻ mặt chắc chắn.

Nhị cẩu tử suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lại hừ một tiếng, nói: “Bùi tỷ tỷ, tỷ hù đệ à!” Nó nói xong, liền thè lưỡi giả mặt quỷ với nàng, “Đệ nhớ ra rồi, mấy ngày tỷ đọc sách còn không dài bằng đệ, chữ nhận biết được không chừng cũng không nhiều hơn đệ đâu!”

Mặt Bùi Quang Quang càng đỏ, vừa để chậu xuống đất, chống thắt lưng nói: “Cho dù mấy ngày tỷ đọc sách không nhiều hơn đệ, nhưng ít nhất tỷ có thể thuộc nửa bộ Tam tự kinh, còn đệ? Cả ngày chỉ biết chơi, ngay cả mấy câu cũng không thuộc được!”

Nhị cẩu tử bị đâm trúng điểm yếu, nháy mắt nói không ra lời. Bùi Quang Quang đắc ý hừ một tiếng, lại nói: “Đọc sách không quý nhiều, mà quý tinh, đệ hiểu không!”

“Khụ khụ…… tuy nói như vậy, nhưng ngọn nguồn bên trong vẫn là hiểu vững chắc mới tốt.” Hai người đang náo đến vui vẻ, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến một câu như vậy. Bùi Quang Quang cảm thấy giọng nói này rất quen tai, cứng cổ quay đầu vừa nhìn, quả nhiên là Tiền Khiêm Ích đang chầm chậm hướng bọn họ đi tới.

Cái gọi là múa rìu qua mắt thợ đại để chính là như bây giờ. Bùi Quang Quang mở to hai mắt, nhưng rất nhanh cúi đầu xuống, vặn ngón tay cười xấu hổ.

Tiền Khiêm Ích lại giống như không nhìn thấy nàng, trực tiếp cầm lấy sách của Nhị cẩu tử, nhìn nhìn rồi nói: “Võng đàm bỉ đoản, mĩ thị kỉ trường, ý của nó chính là không nên đi thảo luận về khuyết điểm người khác, cũng không nên ỷ vào ưu điểm của mình mà không muốn tiến thủ.” Hắn ngừng lại một chút, lại nhíu mày nói: “Sách này dù sao cũng không thể dạy loạn, sau này nếu như có chỗ nào không hiểu, tới tìm huynh là được.”

Nhị cẩu tử nghe vậy, vui vui vẻ vẻ đáp ứng chạy đi, trước khi đi còn không quen le lưỡi với Bùi Quang Quang.

Bùi Quang Quang đỏ mặt đứng ở một bên, thẳng đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Nhị cẩu tử nữa, mới ấp a ấp úng nói: “Vậy ta, ta cũng đi về trước đây.” Nàng nói xong, bưng chậu gỗ lên, “Ta trở về phơi quần áo.”

“Chậm đã.” Tiền Khiêm Ích vội vàng ngăn nàng lại, sau khi lên tiếng lại không biết nên nói những gì, nghĩ nghĩ mới lại mở miệng: “Hôm nay Bùi đại nương đi ra ngoài rồi à?” Sau khi nói xong, lại cảm thấy mình đúng là nói thừa, mỗi ngày đúng thời gian này Bùi Tú Mẫn đều đi ra ngoài buôn bán, đây là chuyện trong đại viện đều biết.

Bùi Quang Quang lúc này chỉ cảm thấy lo lắng không yên, nghe câu hỏi của hắn vội vàng gật đầu đáp phải. Sau khi đáp xong, hai người lại một lúc lâu không nói chuyện.

Tiền Khiêm Ích đứng ở bên cạnh âm thầm chán nản, nghĩ hắn thỉnh thoảng đi thuyền hoa với Vi Viễn Thụy, cùng những nữ tử kia uống rượu làm thơ, cũng không phải người chậm chạp gì, hôm nay đầu lưỡi lại giống như líu lại hết với nhau, ngay cả câu nói bình thường cũng nói không ra.

“Vậy…… nếu như không có việc gì…… ta liền đi đây……” Bùi Quang Quang nhìn mũi chân của mình, nhấc chân muốn đi, Tiền Khiêm Ích lại vội vàng ngăn nàng lại, nói: “Sau này nếu như trong đại viện lại có người muốn hỏi nàng những thứ trong sách, nàng cứ bảo họ tới tìm ta.”

Bùi Quang Quang quẫn đến mức cái đầu đều muốn bốc khói, nghĩ thầm vừa rồi mình cưỡng từ đoạt lý nhất định là bị hắn nhìn thấy hết rồi, vì vậy đành phải yên lặng gật đầu.

Sau khi Tiền Khiêm Ích nói xong cũng có chút hối hận, hắn nói lời này không phải rõ ràng làm cho nàng bối rối sao.

Lúc này Bùi Quang Quang đã nhấc chân chạy đi cách một khoảng ngắn, Tiền Khiêm Ích nắm chặt quyền, vỗ vỗ đầu đi theo sau nói với nàng: “Này, sau này nếu như nàng có chữ không biết, cũng có thể tới tìm ta.”

Bùi Quang Quang dừng bước lại, nhìn mặt đất giọng như tiếng muỗi kêu: “Ta lại không thi Trạng nguyên, đọc chữ cũng không dùng làm gì……”

Tiền Khiêm Ích chỉ cảm thấy hôm nay nói cái gì cũng không đúng, vì thế dứt khoát trầm giọng nói: “Có ích có ích, thế nào lại vô dụng!”

Bùi Quang Quang cảm thấy trên mặt nóng bỏng, chờ đi cùng hắn nữa cả người đều bị thiêu cháy rồi, bởi vậy quay đầu bỏ chạy, bỏ lại một câu: “Vậy, vậy được thôi.”

Tiền Khiêm Ích nhìn bóng lưng của nàng, thầm nghĩ chờ nàng nghiêm chỉnh đọc sách, cũng sẽ không biến thành bộ dạng như của mẹ nàng kia.

__________________________________________

(1) Võng đàm bỉ đoản, Mĩ thị kỉ trường (罔谈彼短, 靡恃己长): Ý là đừng đi bàn tán điểm yếu của người khác, cũng đừng ỷ mình có điểm mạnh mà không có chí tiến thủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.