Ngón Tay Quỷ

Chương 3: Chương 3: TỬ NGUYỆT




Cách khoảng mười trượng về phía bên phải có một bóng hình mờ nhạt, sau đó từng chút từng chút dần trở nên rõ ràng, có thể nhìn thấy tay, thấy chân, thấy cơ thể, rồi quần áo đang bay bồng bềnh, nhưng không có đầu, đúng là không có đầu!

Tiểu Vương sợ hãi hét lớn rồi quay đầu ba chân bốn cẳng bỏ chạy, Trường Hà cũng ở ngay phía sau vội vã tháo chạy theo bản năng, riêng tôi cũng rất muốn chạy, nhưng lại không có cách nào nhấc chân nổi, có lẽ trong giây phút đó, trong đầu tôi không còn có khái niệm "chạy" nữa. Tôi cố gắng lùi một bước, lại lùi thêm bước nữa, nhưng bóng hình đó không tiến lên mà chỉ yên tĩnh đứng im ở chỗ ấy.

Ánh mắt tôi đờ đẫn dán vào bóng hình đó, không biết là ý nghĩ nào đang bám chất lấy trí óc tôi. Tôi thầm nghĩ nếu nó đuổi theo mình thì mình có thể chạy thoát khỏi nó được không? Nhưng nếu đã như thế thì tôi có chạy cũng chẳng có ý nghĩa gì, hóa ra Trường Hà không lừa chúng tôi, hóa ra mọi thứ không phải do Trường Hà tưởng tượng, hóa ra tất cả là thật, là có quỷ thật. Nhưng liệu có phải là tôi cũng đang tưởng tượng không? Tôi véo mạnh cánh tay mình, rồi cảm giác đau đớn lan ra toàn bộ cơ thể, tôi lại dụi dụi mắt, nhưng dù tôi có dụi bao nhiêu lần khi đưa mắt lên nhìn thì nó vẫn đang đứng tĩnh lặng ở đó, cách tôi khoản mười trượng, đầu của nó ở đâu? Nhất định là nó đang nó một nụ cười khinh miệt trước vẻ sợ hãi, lo lắng của chúng tôi.

L.úc này đầu óc tôi trở nên trống rỗng, bao gồm tất cả những thứ trước đó tôi nghĩ về Tử Nguyệt cũng không đọng lại chút nào, một cảm giác tê tê nhức nhối dần dần lan khắp toàn thân. Tôi vẫn đứng yên tại chỗ, trái tim tôi như đang đập loạn "thinh thịch thình thịch", đứng song song với bóng hình đó tôi không thể biết được hành động tiếp theo của nó sẽ là gì và cũng chẳng rõ tôi nên làm gì tiếp sau đây.

Đêm khuya vắng vẻ cô liêu, ánh tráng thê lương ảm đạm, tiếng gió thổi đám cỏ tranh nghe "xào xạc xào xạc" và bóng hình không đầu đó vẫn đang đứng ở trước mặt...

Hoang mang, choáng ngợp đang chiếm giữ toàn bộ suy nghĩ của tôi.

Thời tiết tháng Bây rất oi bức nóng nực, nhưng giờ đây cả người tôi lạnh toát, mồ hôi lạnh băng đang len lỏi vào từng chân tơ kẻ tóc, trong giây lát quần áo đã ướt sũng hết cả.

Đứng sóng đôi với nhau gần năm phút, trong cảm giác của tôi lúc này, năm phút đó lại dài tựa năm năm. Khi ấy, tôi nhìn thấy rõ ràng, bóng hình đó từ từ đưa tay lên rồi lại chầm chậm duỗi thẳng một ngón tay, là ngón trỏ. Dưới ánh trăng u ám, ngón tay đó trắng bệch, hiện lên rõ ràng, nó dừng lại khoảng mười giây giữa không gian hoang lạnh, sau đó, khi tôi cố gắng chăm chú nhìn kỹ hơn thì mọi thứ đã không còn gì nữa. Tôi kiếm tìm khắp nơi, nhưng dưới ánh trăng chỉ còn lại âm thanh của tiếng gió thổi xào xạc, không thấy bóng hình, không thấy quần áo bồng bềnh và ngón tay đâu nữa...

Mọi thứ diễn ra giống như một giấc mộng nhưng áo quần sũng ướt lại là sự thực. Tiểu Vương và Trường Hà đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy rất xa, còn chân của tôi lúc này lại mềm tựa bún, thực sự những chuyện mà tôi nhìn thấy trước mắt mình không phải là hư ảo. Khi ấy, tôi nặng nề nhấc chân, từng bước từng bước tiến về phía trước, tôi không biết trước mặt mình là đâu nữa, tôi cũng chẳng biết mình bước về phía trước để làm gì và càng không biết ngoài hành động bước lên phía trước thì tôi còn có thể làm gì khác đây. Đi được chừng hơn mười bước, mạch suy nghĩ của tôi dần quay trở lại, tôi bắt đầu có cảm giác, nhưng hai chân vẫn nhũn ra, không còn chút sức lực nào để đứng vững nữa tôi mới đặt mông đánh "phịch" một cái, ngồi lên trên bãi cỏ.

Khi ấy, mặt trăng đã bị che mất một nữa, đang lấp ló phía sau tầng mây, đêm khuya, lạnh lẽo và u ám.

Tôi không biết mình trở về bằng cách nào, cũng chẳng biết Trường Hà và Tiểu Vương tại sao lại bỏ chạy về nhà. Mọi suy nghĩ trong đầu tôi lúc này đều ngập tràn bóng hình đó, tôi không thể nào quên được, chẳng những thế bóng hình đó còn càng ngày càng hiện lên rõ nét, đó là bộ quần áo đang bồng bềnh lay động, là ngón tay đang chầm chậm nâng cao, là ánh trăng thê lương ảm đạm, là ngọn gió u ám lạnh lẽo, là tiếng "xào xạc" của cỏ tranh, còn có cả tiếng cười khinh miệt lạnh lẽo đang tồn tại trong trí tưởng tượng của tôi...

Hôm sau đi làm, thần sắc của Trường Hà và Tiểu Vương cũng kém hơn nhiều so với thường ngày, vẻ mặt ai nấy đều trắng bệch trông rất đáng sợ, nhìn vào đâu là hút hồn vào đó, phải gọi đến mấy câu thì mới có phản ứng. Tôi cũng chẳng đi đến đâu, lúc ba người gặp nhau, chẳng nói chẳng rằng gì. Nhưng mọi nỗi sợ hãi thì ai cũng đều đã cảm nhận được trong cơ thể mình, không cần phải dùng đến lời nói.

Trương Viễn Dương đến để phổ biến một vài công việc có liên quan, đó là những phương án mà trong cuộc họp hôm qua đã thống nhất. Khi ấy tôi cũng không tài nào tập trung tư tưởng được, phải cố gắng gom mạch suy nghĩ trong đấu để xem lại và quyết định những khâu nhỏ nhất. Sau đó Trương Viễn Dương thu dọn tài liệu rồi bước ra ngoài, đi được mấy bước, hắn ta quay đầu lại cười ha ha rồi nói: "Chủ tịch xã hôm nay tinh thần không được ổn định lắm, phải chăng là đang tơ tưởng đến cô em xinh đẹp nào thế?".

Thằng này chuyên ba hoa khoác lác, tôi cười cười, xua tay nói rằng: "Nói cái gì đây hả, đi đi, đi làm việc của cậu đi!".

Trương Viễn Dương vừa cười vừa bước ra cửa, khi đến cửa quay ngoắt lại nói rằng: "Đồng chí Chủ tịch xã này, tối mai anh đến nhà tôi ăn cơm nhé? Để tôi gọi mọi người cùng đến luôn một thể".

"Có chuyện vui gì sao?"

Trương Viễn Dương cười lớn nói; "Chả là nhà tôi có làm mâm cơm cúng các cụ nên muốn mời mấy anh em đến ấy mà".

À, khi ấy tôi liền nhớ ra, truyền thuyết có kể rằng vào ngày của Quỷ, tức là rằm tháng Bảy hằng năm thì những người thân đã qua đời sẽ trở về gia đình để thăm nom, cho nên nhà nào nhà nấy đều sắm sửa một mâm cổ thịnh soạn, thường là vào một ngày bất kỳ trong khoảng sau ngày mùng Mười và trước ngày Mười lăm Âm lịch, có mời thêm một vài người bạn đến hầu ông bà tổ tiên đã qua đời của họ uống rượu. Nói là hầu rượu, chẳng qua là dùng bữa nhiệt tình, ăn uống no say mà cũng không cần phải khách khí với chủ nhân vì khi ấy mình đang cùng ăn uống với tổ tiên của họ mà.

Phong tục là vậy, không hề có chuyện lén mượn cơ hội mà mời mọc riêng, tóm lại là nó cũng chẳng có mâu thuẫn gì với nguyên tắc của tôi cả. Cán bộ hành chính xã chúng tôi trước giờ quan hệ với nhau rất hòa hợp, việc mời nhau là chuyện thường tình. Vả lại tôi vốn là người ngoài, cho nên để kết thành một khối thống nhất với người dân địa phương nơi đây, đối với lời mời đến "giúp đỡ" như thế này tôi chưa bao giờ từ chối cả, với lại đi như thế vừa là để tăng thêm tình cảm đồng nghiệp vừa là để bản thân có thể nhanh chóng hiểu và hòa nhập được với phong tục riêng của xã, cũng là để những công việc sau này được triển khai thuận lợi hơn. Vì vậy tôi liền gật đầu đồng ý.

Dù tâm trạng vẫn chưa thể ổn định lại nhưng tôi vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc, tập trung vào công việc, nhưng tôi phát hiện ra rằng sức lực của bản thân không đủ để làm được việc đó. Không thể ngờ tất cả những thứ nhìn thấy đêm qua lại ảnh hưởng mạnh đến tư duy thông thường của tôi đến thế. Nhưng tôi cũng không biết mình có nên ân hận hay không bởi dù sao tôi cũng không phải là người thường hối hận về những việc mình đã làm.

Tôi từng nghĩ, nếu thời gian có thể quay trở lại nhất định lúc đó tôi sẽ bỏ chạy. Còn bây giờ mặc kệ là bị tính tò mò nó hại cho thê thảm hay là do sĩ diện sau khi uống rượu say đi chăng nữa, việc đó giờ cũng chẳng cần tìm hiểu làm gì cho mệt.

Nhưng tôi vẫn không tài nào hiểu nổi, bóng hình mà tôi gặp đêm qua giơ một ngón ra trước mặt nghĩa là gì nữa, cứ nhắm mắt lại là ngón tay giương cao vẻ thê lương ảm đạm đó lại hiện về trước mặt tôi. Dù nghĩ nát óc đi nữa tôi vẫn không thể nào hiểu được, hay là nó cũng bình thường thôi nhưng do tôi nghĩ quá nhiều khiến nó trở nên đặc biệt? Giờ tôi cũng chỉ mong cơn ác mộng đó sẽ dần biến mất theo thời gian giống như nó chưa bao giờ tồn tại vậy.

Buổi tối tôi ngồi trong nhà nghỉ của ủy ban, chẳng muốn đến nhà ăn ăn tối bởi các món ăn ở đây từ trước đến nay đều chán vô cùng. Vì thế từ sau khi quán ăn của Trương Vọng được mở chúng tôi lại càng ít dùng bữa tại nhà ăn của ủy ban hơn. Tôi bèn gọi điện thoại cho Trương Vọng, nhưng không ngờ người nghe máy lại là Tử Nguyệt một giọng nói trong trẻo và mềm mại vang lên. Nếu đêm qua tôi không nhìn thấy cảnh tượng đó thì chắc chắn bấy giờ tôi sẽ cực kỳ sung sướng khi nghe thấy giọng nói êm ái ấy. Thực sự bây giờ tôi cảm thấy thờ ơ với mọi thứ, nhưng dù sao vẫn phải ăn để lấy sức nên tôi bèn gọi cơm ở quán Trương Vọng và nhờ Tử Nguyệt mang đến giùm. Trước đây mỗi lần có việc bận hoặc là khi mải làm việc gì đó mà quên dùng bữa, tôi cũng đều gọi Trương Vọng mang cơm đến nhà nghỉ của Ủy ban, chỉ là ngày hôm nay hoàn cảnh, tâm trạng đều không giống những lần trước chút nào.

Sau khoảng mười lăm phút, Tử Nguyệt đã xách hộp cơm đến gõ cửa phòng tôi, cô ấy nhanh nhẹn dọn hộp cơm ra, bày lên bàn giúp tôi. Sau đó cô liếc nhìn căn phòng bừa bộn của tôi mà nở một nụ cười mỉm, tiếp đó lại giúp tôi sắp xếp lại mọi thứ trong phòng. Phải chăng con gái đều là phù thủy, tại sao tôi lại nói như thế, bởi căn phòng bừa bộn của tôi vừa qua tay cô ấy là mọi thứ đã trở nên ngăn nắp lạ thường. Dáng vẻ của cô lướt qua lướt lại tựa như cánh bướm cứ rập rờn trước mắt, loáng một cái đã đứng trước mặt tôi, rồi lại mỉm cười mà nói rằng: "Đồ ắn đều sắp nguội đến nơi rồi, Chủ tịch Tô, trong lúc vẫn còn nóng anh tranh thủ ăn đi, em vẫn sẽ lấy tiền như bình thường đấy".

Đột nhiên tôi đưa tay ra nắm lấy tay Tử Nguyệt rồi kéo cô về phía mình, khi cô ấy vẫn còn đang bất ngờ thì đã ngồi tọt vào lòng tôi rồi. Tử Nguyệt sợ hãi miệng không nói nên lời còn tôi cũng áp sát đôi môi đỏ mọng của cô. Được ôm ấp cơ thể ấm áp của cô, được ngửi mùi hương trên cơ thể cô tôi mới cảm nhận được sự chân thực của thế giới này. Nếu tối hôm qua tôi thực sự muốn bày tỏ tình cảm của mình cho Tử Nguyệt biết bao nhiêu thi hiện tại trong lòng tôi dù một chút ý nghĩ như thế cũng chẳng hề tồn tại, lúc này trong tôi chỉ là còn là một khoảng không trống rỗng, chẳng có điểm tựa, giống như đang rơi vô định vậy, tôi chỉ mong tâm trạng của mình ổn định hơn một chút.

Tôi chăm chú nhìn Tử Nguyệt, rõ ràng tôi đã nhìn thấy nét sợ hãi pha chút giận dữ và e thẹn của cô.

Tôi không biết tại sao Tử Nguyệt lại có thần sắc như thế, mặc dù Chủ tịch xã là tôi đây vẫn còn trẻ tuổi nhưng cùng là một người khá chín chắn, vững vàng, dù có uống hơi quá chén cũng sẽ không làm ra chuyện gì khiến cho người khác phải kinh ngạc như thế. Nhưng lúc này, rõ ràng tôi đang thể hiện một cử chỉ thật khác thường.

Tử Nguyệt gắng sức vẫy vùng trong lòng tôi, cô cũng cố tình né tránh đôi môi tôi đang tiến sát lại, nhưng rốt cuộc sức lực của con gái cũng rất yếu, phải mất rất nhiều sức cô mới có thể thoát khỏi vòng tay tôi, vừa mới ra thoát ra cô nàng đã vung tay "bốp", một cái bạt tai như trời giáng lên khuôn mặt tôi. Sắc mặt Tử Nguyệt đỏ tía, ánh mắt long lanh phát ra những tia sáng sắc lạnh, không biết là e thẹn hay tức giận hay là cả hai mà ánh mắt của cô dữ tợn và nghiêm khắc đến vậy, cả ngữ khí cũng trở nên lạnh tanh: "Chủ tịch Tô này, nếu là anh uống rượu thì hành động này của anh có thể hiểu được nhưng hôm nay anh đâu có uống rượu, anh là quan to không thèm để ý đến hành vi như thế, nhưng Tử Nguyệt tôi tuyệt đối không phải là loại người như anh tưởng đâu".

Tôi không nói năng gì, chỉ thấy mặt mình nóng phừng phừng, một cảm giác nhói đau đang dâng trào. Nếu lúc này mà nói ra những lời kiểu như đã thầm yêu em lâu rồi thì dù là với tôi hay với Tử Nguyệt cũng đều là một nỗi nhục. Tôi cũng không phải là người bị ổi đê hèn như thế, dù tối qua đã từng hạ quyết tâm và cũng rất muốn cùng với Tử Nguyệt viết lên một câu chuyện tình yêu. Nhưng sự trống trải và nỗi cô đơn của tôi có thể trở thành lý do để tôi mạo phạm cô ấy được chăng? Tôi chợt nhận ra rằng mình không có gì để nói nữa, chỉ còn cách cúi đầu xuống, dù đó không phải là cúi đầu sám hối.

Tử Nguyệt nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, bởi suốt mấy năm làm Chủ tịch xã, có ai là không biết bản lĩnh của Tô Nam Bình đâu, một là có duyên, hai là giỏi viết lách, ba là có tài ăn nói, dù không phải là người thao thao bất tuyệt nói liên mồm nhưng mỗi khi tranh luận cũng lưu toát, rành mạch không có bất kỳ trở ngại nào. Dù có xảy ra chuyện gì tôi cũng có thể giải thích được một cách thấu tình đạt lý. Vì thế bộ dạng mất tập trung, mơ mơ màng màng lần này của tôi làm sao không khiến người khác thấy lạ được.

"Chủ tịch Tô, anh bị sao thế?", Tử Nguyệt quả thực rất tốt bụng, trong phút chốc mà đã quên ngay việc tôi vừa mạo phạm cô ấy, ngược lợi còn ân cần, quan tâm hỏi thăm tôi, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Sự quan tâm của Tử Nguyệt càng khiến tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, uể oải xua tay tôi mệt mỏi nói: "Tôi xin lỗi!". Tuy làm chủ tịch xã đã nhiều năm như thế, cũng từng trải qua không biết bao nhiêu chuyện lọc lừa chốn quan trường, nhưng khi đối mặt với Tử Nguyệt xinh đẹp trong sáng như thế này tôi lại không muốn lừa dối cô ấy, huống hồ chuyện xảy ra đêm qua đã khiến mọi suy nghĩ của tôi không sao trở về bình thường được, tôi không muốn nghĩ đến bất kỳ người nào và cũng chẳng muốn làm bất cứ việc gì lúc này cả.

Tử Nguyệt không hỏi thêm nữa. Vốn là người thông minh thấy tình huống như vậy cô chọn cách rời đi, nhẹ nhàng khép cửa lại, Còn tôi lúc ấy thầm cảm ơn sự chăm sóc của Tử Nguyệt và nghĩ mình cần phải trấn tĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.