[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 36: Chương 36: Dò bệnh




Mẹ công chúa này bệnh hoạn phát ớn

___***___

#convert: Bún

#edit: Vy

Kỷ Vân Hòa và Lâm Hạo Thanh đi cùng Thuận Đức công chúa một đường từ sơn môn vào trong cốc.

Dưới chân Thuận Đức công chúa hoa tươi không ngừng rải xuống, phủ kín cả con đường. Mắt thấy Lệ Phong Đường phía trước không còn xa nữa, Kỷ Vân Hòa âm thầm đánh trống ngực.

Nàng nhìn thảm hoa dưới chân Thuận Đức công chúa, nghe âm thanh bận rộn của tỳ nữ sau lưng, bỗng nhiên dừng bước.

“Công chúa.” Nàng mở miệng.

Thuận Đức công chúa dừng lại, nhưng đoàn tỳ nữ vẫn không ngừng rải hoa, một đường huyên náo về phía trước, tựa như muốn dùng hoa chôn toàn bộ Ngự Yêu cốc.

Lâm Hạo Thanh cũng quay đầu nhìn nàng. Nét mặt có mấy phần không vui, có lẽ hắn không nghĩ nàng sẽ chủ động nói bất kỳ lời không liên quan nào.

Nhưng Kỷ Vân Hòa không nhịn được nữa, nàng cúi đầu nói: “Ngự Yêu cốc trước đã trải qua Thanh Vũ loạn, đá vụn tan tác khắp nơi, những ngày qua vẫn chưa kịp dọn dẹp triệt để, công chúa chân không mà đi, dù là có bách hoa lót đường, thảo dân cũng lo lắng đá vụn sẽ làm tổn thương phượng thể của công chúa, thỉnh xin công chúa mang vớ đi giày vào ạ.”

Thuận đức công chúa nghe vậy, khẽ nhíu mày, nàng quan sát Kỷ Vân Hòa hồi lâu nhưng không hề mở miệng, khiến cho người ngoài không đoán ra nàng đang suy nghĩ điều gì.

“Ngươi là người biết thương tiếc hoa.” Lát sau, Thuận Đức công chúa bỗng nhiên cười nói, “Tâm thiện.”

Kỷ Vân Hòa cúi đầu không nói.

Ngay lúc mọi người còn đang cho là Thuận Đức công chúa muốn khen ngợi Kỷ Vân Hòa, đường cong trên môi Thuận Đức công chúa chợt thu lại: “Nhưng mà bổn cung không phải.” Bông hoa đỏ giữa đôi lông mày ánh lên lạnh lẽo, “Bổn cung là người hái hoa.” Nàng nói, “Bổn cung thích nhìn hoa nở rộ, đem chín phần diễm lệ trong thiên hạ giẫm dưới chân, chỉ giữ lại một phần để mặc trên người.”

Nàng nhấc tay, ngón tay thon nhỏ, móng tay bén nhọn, hơi nâng cằm Kỷ Vân Hòa lên.

Nàng buộc Kỷ Vân Hòa ngẩng đầu nhìn mình.

“Giang sơn trong thiên hạ, có một nửa là của ta, bách hoa này, cũng là của ta. Ngươi là thương tiếc hoa, hay là ta.” Móng tay Thuận Đức công chúa nhẹ nhàng vạch một đường trên mặt Kỷ Vân Hòa, “Ta không thích hoa không nở, cũng không thích người nói nhiều.”

Ngón tay Thuận Đức công chúa đặt trên gò má Kỷ Vân Hòa, Thuận Đức công chúa dung nhan tuyệt sắc, thuộc hàng đệ nhất mỹ nhân, đúng như lời nàng nói, thế gian diễm lệ, chín phần bị nàng đạp dưới chân, một phần để nàng mặc lên người. Còn Kỷ Vân Hòa, một thân áo vải, không chút son phấn, sắc môi có mấy phần trắng bệch, nhìn một vòng, quả thực giản đơn đạm mạc.

Một người trên trời một người dưới đất. Khoảnh khắc Thuận Đức công chưa giơ tay lên như bị đóng vào trong một khung tranh đầy quỷ dị.

Kỷ Vân Hòa ngược lại không tránh không né cái nhìn của Thuận Đức công chúa, nàng ánh mắt không chút sợ hãi đúng mực hỏi: “Vậy công chúa có đi giày hay không?”

Lời vừa nói ra, đồng tử Thuận Đức công chúa khí lạnh càng sâu thêm, Lâm Hạo Thanh bên cạnh nhíu mày, nô bộc và ngự yêu sư sau lưng đều câm như hến, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Duy nhất Kỷ Vân Hòa, tựa như không cảm nhận được áp lực vậy. Nàng đối Thuận Đức công chúa giải thích: “Đường ở Ngự Yêu cốc gập ghềnh khó đi.”

Sau khi nghe xong lời của Kỷ Vân Hòa, Lâm Hạo Thanh cau mày nhăn trán, rốt cuộc không nhịn được bước lên ôm quyền hành lễ: “Công chúa, Ngự Yêu cốc ở nơi hoang vu hẻo lánh, ngự yêu sư trong cốc tính tình thô tục không hiểu lễ nghi, mong công chúa thứ tội.”

Thuận Đức công chúa liếc qua Lâm Hạo Thanh: “Nàng rất thú vị.”

Ngoài dự đoán của mọi người, Thuận Đức công chúa mở miệng, nhưng chỉ là một câu đánh giá đơn giản, không giết cũng không phạt, mà lại nói Kỷ Vân Hòa... Thú vị.

Lâm Hạo Thanh hơi ngẩn ra.

Thuận Đức công chúa đưa mắt sang bên cạnh, Trương công công hiểu ý, lập tức chạy vào trong đoàn người đông đúc, chỉ trong giây lát liền mang tới cho Thuận Đức công chúa một bộ vớ giày, ngay sau đó lại một thái giám khác quỳ trên mặt đất, bò lổm ngổm, uốn cong lưng, tuyệt nhiên không nhúc nhích. Thuận Đức công chúa nhìn cũng không thèm nhìn thái giám kia một cái, trực tiếp ngồi thẳng lên lưng hắn. Tay thái giám chống trên đất vững vàng như bàn thạch, không chút dao động.

Tỳ nữ đón lấy giày, tận tụy đi vào cho Thuận Đức công chúa.

Giày lụa đỏ, cùng với xiêm y của nàng vừa vặn phối thành một bộ.

Không ai có thể tưởng tượng nổi, sau khi bị Kỷ Vân Hòa “xúc phạm”, Thuận Đức công chúa không những không nổi giận, ngược lại còn nghe lời nàng. Mọi người không hiểu. Nhưng Kỷ Vân Hòa trong lòng âm thầm suy đoán, Thuận Đức công chúa này, ở một khía cạnh nào đó, rất giống Lâm Thương Lan.

Ngồi ở chỗ cao, giận mà không phải giận, cười mà không phải cười, ngoại trừ bản thân Thuận Đức công chúa, những người khác có lẽ vĩnh viễn cũng không nhìn ra trong nội tâm nàng, rốt cuộc đang suy tính điều gì.

Đi giày xong, Thuận Đức công chúa đứng dậy, liếc qua Kỷ Vân Hòa rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Dọc đường nàng cũng không nói chuyện, thẳng cho tới phòng Lâm Thương Lan.

Lâm Hạo Thanh bước lên bậc tam cấp, gõ của phòng Lâm Thương Lan, không chút do dự gọi: “Cốc Chủ.”

Dù hắn và Kỷ Vân Hòa đều biết rõ, bên trong vĩnh viễn sẽ không có người trả lời.

Chờ giây lát, trên mặt Lâm Hạo Thanh lộ ra vẻ khó xử nhìn Thuận Đức công chúa, lại vội vàng gõ thêm hai tiếng nữa: “Cốc Chủ, công chúa tới thăm ngài.”

Kỷ Vân Hòa đứng dưới bậc tam cấp yên lặng nhìn Lâm Hạo Thanh diễn kịch.

Không chờ được lời hồi đáp. Lâm Hạo Thanh nói: “Công chúa, cha ta quả thực bệnh nặng...”

“Lâm Cốc Chủ sao bỗng nhiên sinh bệnh nghiêm trọng như vậy? Tháng trước trong thư gửi triều đình, cũng không thấy nhắc tới chuyện này.” Thuận Đức công chúa vừa nói vừa bước lên bậc thềm. Rõ ràng, chính là muốn trực tiếp đi vào bên trong.

Kỷ Vân Hòa vẫn duy trì trạng thái cúi đầu, vẻ mặt hoàn toàn vô cảm, nhưng bàn tay giấu trong ống tay áo đã hơi căng thẳng cuộn lại.

Thuận Đức công chúa bước tới gần cánh cửa, Lâm Hạo Thanh đứng một bên thần sắc vẫn rất chấn tĩnh, không chút kinh loạn hỏi: “Công chúa muốn vào trong?”

Không chờ hắn nói xong, Thuận Đức công chúa liền đẩy cửa phòng.

Kỷ Vân Hòa nín thở.

Thuận Đức công chúa đứng bên ngoài bậc cửa nhìn vào bên trong.

Kỷ Vân Hòa cơ bản nắm được, từ vị trí của nàng ta sẽ thấy những gì.

Bình phong nhuốm máu hôm qua Kỷ Vân Hòa đã bảo Lâm Hạo Thanh dời nó đi, màn trúc ngăn giữa gian trong gian ngoài thì bị Kỷ Vân Hòa đâm rách, sáng nay bọn họ cũng đã xử lý xong. Cho nên sẽ không có bất kỳ vật gì cản trở tầm nhìn của Thuận Đức công chúa, nàng sẽ trực tiếp nhìn thấy Lâm Thương Lan đang “nằm” trên giường.

Lâm Thương Lan đắp chăn kín mít, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt mắt nhằm nghiền.

Hắn nhìn qua giống y như bị bệnh nặng, duy nhất một điểm không giống, là hắn không còn hô hấp, chỉ cần Thuận Đức công chúa không đến gần, không lật tấm chăn kia lên, nàng sẽ không thể thấy được vết thương nứt toác với những sợi máu thịt lởm chởm trên cổ Lâm Thương Lan...

Thuận Đức công chúa vẫn yên lặng quan sát từ ngoài cửa, đúng lúc, Trương công công vẫn luôn theo sát bên cạnh nàng chợt lên tiếng: “Công chúa, công chúa.” Hắn cực kỳ thích xu nịnh, cho nên lúc này cũng bày ra vẻ sốt ruột lo lắng, “Công chúa đi đường vất vả, người cẩn thận đừng để nhiễm bệnh!”

Thuận Đức công chúa quay đầu nhìn Trương công công: “ Ừ.” Nàng đáp một tiếng, lại nhìn lướt qua bên trong, sau đó xoay người rời đi.

Lâm Hạo Thanh không vội đóng cửa phòng lại mà cứ để cửa mở lớn, mặc cho người bên ngoài dò xét.

Kỷ Vân Hòa chầm chậm thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn Trương công công đang cười nịnh đi phía sau Thuận Đức công chúa.

Kỷ Vân Hòa hiện tại chỉ muốn nói lời xin lỗi Trương công công, nói với hắn, Trương công công, ngài quả là một công công tốt, một tháng trước dán cho ngài một lá cấm khẩu phù, là ta làm sai, thật xin lỗi ngài.

“Tốt thôi.” Thuận Đức công chúa bước xuống bậc tam cấp, nói, “Lâm Cốc Chủ nếu bệnh nặng, ta cũng không quấy rầy hắn, ta lần này tới, là vì muốn xem một chút tình hình giao nhân.”

Những lời vừa rồi của Thuận Đức công chúa khiến cho tâm tình Kỷ Vân Hòa vừa nới buông lỏng, lại lần nữa căng như dây đàn.

Thuận Đức công chúa quay đầu hỏi Lâm Hạo Thanh: “Giao nhân, ở nơi nào?”

#ngu_yeu_chuong_35

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.