Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 49: Chương 49: Dì Vân chết




Edit: ༄༂Mun༉

Phòng chất củi.

Hai ma ma được Tam di nương chỉ huy hung hăng đem dì Vân ném ở trêи mặt đất, sau khi dì Vân có thể nói chuyện đột nhiên nhìn về phía Tam di nương cả giận nói: “Là ngươi muốn đối phó với đại tiểu thư đúng không? Ngươi rốt cuộc làm gì đại tiểu thư?” Dọc theo đường đi, nàng bị người lấp kín miệng liền vẫn luôn suy nghĩ, càng thêm khẳng định hành động Tam di nương, nàng nhất định là làm gì đại tiểu thư, cho nên mới sợ hãi nàng đi tìm quản gia.

Tam di nương bên môi hơi hơi gợi lên, “Ngươi yên tâm, nói đến cùng nàng cũng là đại tiểu thư Tướng phủ, ta đương nhiên sẽ cho nàng một cái chết rất thể diện.”

Sắc mặt dì Vân thảm biến, “Ngươi cái thứ lòng lang dạ sói, Triệu Mẫn Thanh, năm đó nếu không phải phu nhân cứu ngươi, ngươi đã sớm chết, ngươi lấy oán trả ơn nhiều năm như vậy vẫn luôn khinh nhục Ca nhi còn chưa tính, ngươi cư nhiên còn muốn mệnh nàng.”

“Đã cứu mạng ta?” Triệu Mẫn Thanh trơ trẽn cười cười, “Ngươi nói không sai, năm đó nếu không có Vân Dung Tuyết, ta đích xác đã bị tướng gia đánh chết, nhưng thì tính sao cuối cùng người thắng cũng là ta, là Triệu Mẫn Thanh ta.” Năm đó thời điểm Vân Dung Tuyết mang thai Mục Thanh Ca, nàng cũng đã nổi lên ý xấu, liền nghĩ mọi cách muốn phá hài tử Vân Dung Tuyết, lại một ngày bị Mục Nguyên phát hiện, Mục Nguyên lúc trước tức giận cơ hồ muốn đánh chết nàng, là Vân Dung Tuyết mở miệng thỉnh cầu Mục Nguyên, Mục Nguyên mới thả nàng.

“Vân Dung Tuyết không có bản lĩnh, sinh nhi tử lại chết non, sau đó thật vất vả mang thai rồi lại khó sinh mà chết.” Nói, không tự chủ được cười, “Năm đó ta bất quá chỉ là ở trong chén thuốc nàng bỏ thêm một chút thuốc sinh non, lại không nghĩ đến hài tử cư nhiên mạng lớn như vậy, lại còn sống.”

Dì Vân nghe câu nói đó đôi mắt trừng lớn, một bộ dáng không dám tin tưởng nhìn Tam di nương, “Ngươi, ngươi cư nhiên…cư nhiên là ngươi làm phu nhân khó sinh mà chết.” Nói sắc mặt dữ tợn bò dậy muốn bóp chết Tam di nương.

Hai ma ma hung hăng đem nàng đẩy ngã, lại ở trêи người nàng đạp vài chân, thẳng đến dì Vân không bò dậy được, Tam di nương tàn nhẫn gợi lên một tia cười nói: “Cái này ngươi sai rồi, ta chỉ là muốn nàng sinh non mà thôi, không nghĩ tới nàng cư nhiên khó sinh, tự mình chết không liên quan đến ta.” Tuy rằng việc năm đó có sai lầm một chút, bất quá Vân Dung Tuyết đã chết, xác thật hiểu rõ nàng một cọc tâm sự.

“Ngươi sẽ gặp báo ứng, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng.” Dì Vân phun ra một búng máu, hung hăng trừng mắt Tam di nương.

“Báo ứng? Triệu Mẫn Thanh ta cái gì cũng cũng không sợ, chỉ cần diệt trừ Mục Thanh Ca, mẹ con chúng ta liền có ngày xuất đầu.”

“Ngươi sẽ không thực hiện được, ngươi tuyệt đối không có khả năng thực hiện được, Ca nhi phúc lớn mạng lớn, nàng sẽ không chết, Triệu Mẫn Thanh ngươi tiện nhân này vĩnh viễn không thể thực hiện được, ngươi đời này sẽ không thể trở thành phu nhân Tướng phủ, nữ nhi ngươi càng không thể có thể được vinh hoa phú quý.”

Tam di nương sắc mặt dữ tợn, chỉ vào dì Vân cả giận nói: “Đánh cho ta, đánh gần chết cho ta mới thôi.”

Hai ma ma theo tiếng liền đánh gần chết mới thôi, dì Vân bị đánh thân mình súc lên, nàng có thể nghe được bên tai vang lên thanh âm xương cốt đứt gãy, còn có máu…không biết ai hung hăng một chân đá đầu nàng, dì Vân nháy mắt nghe không được bất luận thanh âm gì, lại vẫn là miệng vỡ kêu to: “Triệu Mẫn Thanh, ngươi nếu dám tổn thương Ca nhi, ta có thành quỷ cũng sẽ ngày ngày đêm đêm quấn lấy ngươi, để ngươi đêm không thể ngủ…a…”

Tam di nương đáy mắt hiện lên một tia điên cuồng, sau đó đột nhiên nhổ kim thoa xuống trêи đầu hung hăng đẩy ra hai ma ma, đè lại dì Vân liền đem kim thoa cắm vào trêи cổ nàng, đôi mắt dì Vân mở lớn, đồng tử hung hăng co rụt lại, lại là hung hăng trừng mắt Tam di nương.

“Tiện nhân, tiện nhân, ta để ngươi nói, ta để ngươi nói.” Nói, tay như cũ hung hăng đâm dì Vân, liên tục mấy chục cái, hai ma ma phía sau nhìn nhịn không được lui về phía sau.

“…Ca nhi…” Nàng đã không cảm giác được đau, cảm giác được tử vong tiến đến, miệng nàng rung động, cuối cùng lại vẫn là phun ra hai chữ, mang theo lo lắng cùng hoài niệm vô cùng, sau đó liền không có tri giác.

Tam di nương hung hăng đâm mấy chục cái lúc sau mới buông tay, nhìn thấy đôi mắt Vân di trừng lớn, tam di nương sợ tới mức hét lên một tiếng sau đó đem trâm trong tay ném, thẳng đến nửa khắc sau nàng mới đứng lên, nhìn một thân bị dính máu, tam di nương đôi mắt âm u không rõ, “Mục Thanh Ca, lập tức sẽ đến ngươi.” Sau đó đi đến cửa, không có người phát hiện hai chân nàng run rẩy dồn dập.

Phòng chất củi hai ma ma hai mặt nhìn nhau, nhìn bộ dáng dì Vân chết không nhắm mắt vội vàng cũng đi theo Tam di nương ra ngoài.

Bên trong phòng chất củi chỉ có dì Vân trừng mắt không chuyển động đôi mắt nằm ở nơi đó, một thân máu tươi, thảm không nỡ nhìn…

Sơn động.

Mục Thanh Ca đột nhiên cảm giác một trận tâm đau, “A…” Nàng đột nhiên che lại ngực, đau đớn khó nhịn, tựa hồ có thứ gì rút căn dựng lên, làm nàng mồ hôi lạnh rơi.

“Tiểu thư, làm sao vậy?” Lăng Phong nhìn Mục Thanh Ca sắc mặt trắng bệch đột nhiên hỏi.

Mục Thanh Ca trước nay đều không có đau như vậy, nàng một tay hung hăng nắm quần áo chỗ ngực, tựa hồ như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn, rốt cuộc sao lại thế này? Nàng so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng thân thể của mình rất khỏe mạnh, hơn nữa cái này tuyệt đối không phải đau tim, vậy rốt cuộc là cái gì?

“Ta không có việc gì.” Sau khi một trận đau qua đi Mục Thanh Ca mới cảm thấy ngực đau đớn đã chậm rãi rời đi, nàng nâng lên ánh mắt lắc đầu với Lăng Phong, sau đó nhìn bên ngoài đã đến đêm đen, không biết vì sao, trong lòng có chút rầu rĩ, làm nàng rất không thoải mái.

Lăng Phong nội công thâm hậu, tai thính mắt tinh, đã nghe được bên ngoài truyền đến động tĩnh, hắn một phen kéo qua tay Mục Thanh Ca sau đó đem người hộ ở phía sau hắn, Mục Thanh Ca rất cảnh giác cầm ngân châm.

Một bóng người chậm rãi bước vào bên trong sơn động, bởi vì người nọ phản quang mà đi cho nên thấy không rõ tướng mạo hắn, Mục Thanh Ca lại cảm thấy thân ảnh người này rất quen thuộc, Lăng Phong vừa thấy người đã đến liền một kiếm quét qua, người nọ ngón tay kẹp lấy kiếm, sau đó run lên, bởi vì Lăng Phong là tay trái cầm kiếm nên run lên làm hắn thiếu chút nữa ném kiếm.

“Lăng Phong dừng tay.” Mục Thanh Ca nhận ra người kia là ai ra tiếng, Lăng Phong dừng tay quay đầu lại, Mục Thanh Ca hơi hơi tiến lên một bước: “Phượng Tuyệt Trần.”

Phượng Tuyệt Trần bước chân hơi dừng, hắn biết bọn họ thấy không rõ mặt mình, nếu không Lăng Phong không có khả năng đột nhiên ra tay, mà Mục Thanh Ca lại có thể nhanh như vậy nhận ra mình, thật sự là ngoài dự đoán, nhưng mà Phượng Tuyệt Trần không muốn thừa nhận mình cư nhiên giống như ăn đường mật trực tiếp ngọt tới ngực.

Lăng Phong nghe được ba chữ Phượng Tuyệt Trần hơi dừng, người tới cư nhiên là Phượng Tuyệt Trần.

Phượng Tuyệt Trần đi đến bên cạnh Mục Thanh Ca, nhìn vết máu trêи người Mục Thanh Ca một phen kéo tay Mục Thanh Ca hỏi: “Ngươi bị thương?” Ngay cả mình đều không có phát hiện nôn nóng trong lời nói của mình.

“Không phải máu ta.” Mục Thanh Ca nhàn nhạt nói, lại ở trong nháy mắt cúi đầu nhìn cánh tay mình bị hắn giữ chặt, mà nàng cư nhiên một chút cũng không cảm giác được phản cảm, Mục Thanh Ca đột nhiên một trận hoảng hốt, bất động thần sắc rút cánh tay mình về, Phượng Tuyệt Trần cũng không thèm để ý buông tay, “Chúng ta đi thôi.”

Lăng Phong lập tức đi theo sau, ánh mắt lại có chút bài xích nhìn Phượng Tuyệt Trần, Phượng Tuyệt Trần tất nhiên có thể cảm nhận được, chỉ là hắn làm bộ cái gì cũng không thấy, như cũ dính Mục Thanh Ca đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.