Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 95: Chương 95: Giá lớn của mỹ mạo




Edit: ༄༂Mun༉

Cách ngày Hoàng Thượng lộ ra sát khí đã đi qua một tháng, một tháng này việc gì cũng không phát sinh, chỉ là Phượng Nguyệt Minh trong một tháng này tới càng chuyên cần, mỗi khi Mục Thanh Ca đều trốn tránh không kịp, dù cho nghe được nàng trào phúng Phượng Nguyệt Minh cũng chỉ là lạnh mặt, qua hôm sai lại vẫn tới.

Thật là tinh thần tiểu cường đánh không chết.

Mà hôm nay Mục Thanh Ca phải giúp Mục Chỉ Lan tháo khăn vải trêи mặt, trong biệt viện Mục Chỉ Lan lo lắng nắm chặt tay, nàng sợ hãi mình thấy một gương mặt như cũ làm người muốn nôn mửa, Mục Thanh Ca chậm rãi tháo mảnh vải trêи mặt nàng, một bên Bích Hoàn trừng lớn đôi mắt chuẩn bị chứng kiến kỳ tích, rốt cuộc y thuật như vậy sao chưa từng thấy.

Lúc thấy mặt Mục Chỉ Lan trong nháy mắt Bích Hoàn kinh hô che lại miệng mình, Mục Chỉ Lan mở hai tròng mắt thấy bộ dáng Bích Hoàn kinh hãi hỏi: “Thế nào? Còn chưa tốt hảo sao?”

Bích Hoàn kinh ngạc lập tức lấy tới gương, lúc Mục Chỉ Lan thấy mình trong gương kinh ngạc mơn trớn gương mặt kiều nộn của mình, thật là một chút dấu vết cũng không có, hơn nữa hai má bóng loáng như ngọc giống trẻ con mới sinh ra, da thịt trắng như tuyết lộ ra đỏ ửng làm người nhìn tú sắc khả xan, mặt Mục Chỉ Lan cùng trước kia cơ hồ giống nhau như đúc, điểm khác duy nhất chính là gương mặt này càng thêm mắt sáng mỹ lệ.

“Tiểu thư, ngươi thật là quá đẹp.” Bích Hoàn ở bên cạnh tán thưởng nói.

Mục Chỉ Lan gật gật đầu, vuốt gương mặt mình yêu thích không buông tay, nàng đột nhiên đứng lên bắt lấy đôi tay Mục Thanh Ca: “Bán Hạ công tử, y thuật ngài quả thực chính là xuất thần nhập hóa, không người có thể địch, Chỉ Lan ở chỗ này cảm tạ công tử đại ân đại đức, ngày nào đó Chỉ Lan thăng chức rất nhanh nhất định thâm tạ công tử.” Vì gương mặt này mặc kệ nàng đã từng chịu bao nhiêu thống khổ đều đáng giá.

Mục Thanh Ca nâng Mục Chỉ Lan lên: “Chỉ cần Mục tiểu thư vừa lòng gương mặt mình là được.”

“Vừa lòng, thật sự là quá vừa lòng.” Mục Chỉ Lan phủng mặt mình, nhìn mình trong gương đôi mắt cũng không muốn chớp một chút.

Mà Uẩn Cơ bên cạnh lúc thấy gương mặt Mục Chỉ Lan khôi phục mỹ mạo cũng mang theo kinh ngạc, nàng biết Thanh Ca tiểu thư y thuật xuất thần nhập hóa, lại không nghĩ đến cư nhiên thật sự có thể đem mặt một người khôi phục hoàn mỹ vô khuyết, hơn nữa càng thêm mỹ lệ, có y thuật làm người kinh ngạc như thế, Thanh Ca tiểu thư quả thực chính là người đầu tiên trong lịch sử.

Mục Chỉ Lan đem tiền khám bệnh còn lại đưa cho Mục Thanh Ca, Uẩn Cơ tiếp nhận, Mục Chỉ Lan tiếp tục mang khăn che mặt liền cáo từ rồi đi, tâm tình không giống nhau ngay cả đi đường dường như muốn bay lên, Mục Thanh Ca vừa lòng nhìn tiền khám bệnh trong tay Uẩn Cơ, không tồi, lại kiếm lời một tuyệt bút, Uẩn Cơ không có vui vẻ như Mục Thanh Ca, “Bán Hạ công tử, Uẩn Cơ vẫn không rõ, ngươi vì sao phải làm như vậy?”

Mục Thanh Ca cười với Uẩn Cơ, sau đó xoay người nhìn về phía Mục Chỉ Lan đã không thấy thân ảnh nói: “Ngươi cho rằng gương mặt nàng là vĩnh cửu sao?”

“Hả? Ý Bán Hạ công tử là?” Chẳng lẽ gương mặt kia còn biến mất sao?

“Tuy rằng mỹ mạo nàng khôi phục, nhưng mọi việc trêи đời đều phải trả giá lớn, da thịt trêи mặt nàng dù sao cũng không phải nguyên bản, cũng vì như thế cho nên chịu hạn rất lớn, hơn nữa nàng cũng không dò hỏi ta, phải đặc biệt chú ý cái gì, chỉnh dung mặt là không thể cười to, khóc lớn, chỉ cần cảm xúc quá mức kϊƈɦ động liền sẽ làm gương mặt mỹ lệ kia thoạt nhìn rất kỳ quái.”

Uẩn Cơ tuy rằng không phải hiểu rõ nhưng nghe cũng đã hiểu câu nói kế tiếp, Mục Thanh Ca tiếp tục cười nói: “Hơn nữa thời điểm ta tự động đao với nàng cho mặt nàng thêm một chút thứ, da trêи mặt nàng chỉ cần chạm vào thứ gì ấm áp liền sẽ một chút chậm rãi biến hóa, thẳng đến gương mặt này đều sưng vù vỡ ra mới thôi.”

Uẩn Cơ giật mình che miệng lại, Mục Thanh Ca nói: “Hơn nữa nàng thích ngăm nước nóng, thích dùng nước ấm rửa mặt, ngươi ngẫm lại xem, gương mặt này có thể bảo trì bao lâu?”

“Bán Hạ công tử, ngươi thật sự là quá lợi hại, bất quá ngươi không lo lắng lúc ấy nàng tới tìm ngươi tính sổ sao?”

“Tính sổ? Ngươi chớ có quên, ta ít nhất cho nàng mỹ lệ tư bản, nhưng sau khi qua tay nàng biến thành như vậy, nàng có thể trách lên đầu ta sao?” Mục Thanh Ca cười cười.

Uẩn Cơ đi theo gật gật đầu, giống như nói một chút cũng không sai a.

Mỹ lệ luôn là phải trả giá lớn, đừng nhìn những minh tinh đó chỉnh xinh đẹp cỡ nào, nhưng chỉ có họ mới biết được giá lớn trầm trọng, mà Mục Thanh Ca cũng đúng là ở trêи người Mục Chỉ Lan tính kế điểm này.

Tướng phủ.

Mục Chỉ Lan cẩn thận trang điểm mặt mình, nhìn trong gương mặt trải qua trang điểm tỉ mỉ mà phong hoa tuyệt mạo, khóe miệng Mục Chỉ Lan gợi lên một tia ý cười, nhiều ngày như vậy nàng còn không dám tin tưởng này thật là mặt mình, giống như trước đây nhưng nhiều hơn vài phần ý nhị thành thục, hiện tại nàng cơ hồ mỗi ngày đều ngồi ở trước gương nhìn mặt mình.

“Tiểu thư.” Bích Hoàn từ bên ngoài đẩy cửa vào, sau đó đem điểm tâm đặt ở trêи bàn, nhìn bộ dáng Mục Chỉ Lan mắt điếc tai ngơ vẫn luôn tỉ mỉ trang điểm, đáy mắt Bích Hoàn hiện lên một tia u quang, “Tiểu thư, Tứ hoàng tử tới.”

Lược trong tay Mục Chỉ Lan hơi hơi dừng, nàng vội vàng buông lược quay đầu lại: “Thật sao? Mau, Bích Hoàn mau nhìn ta xem, trang điểm như vậy có đẹp không? Đi, đi lấy quần áo tốt nhất lại đây, để Nguyệt Minh nhất định phải thấy bộ dáng này, ta biết mặc cho ai thấy đều sẽ sợ hãi, lần này ta nhất định phải làm Nguyệt Minh một lần nữa yêu ta, hiện tại ta so với trước kia càng đẹp mắt, hắn khẳng định sẽ lại lần nữa yêu ta.”

Bích Hoàn thẳng ngơ ngác đứng ở nơi đó, trêи mặt hiện lên sắc thái khó xử, Mục Chỉ Lan đột nhiên đứng lên nhìn Bích Hoàn trợn mắt giận: “Ngươi điếc phải không? Không nghe được bổn tiểu thư nói sao?”

“…Tiểu thư, Tứ hoàng tử trực tiếp đi vào Lá Rụng cư.” Bích Hoàn rũ xuống ánh mắt mang theo trào phúng, tới giờ này, vị tiểu thư này chỉ sợ càng thêm lý giải tầm quan trọng của dung mạo, nhưng nàng lại xem nhẹ một chút, mặc kệ tướng mạo ngươi mỹ lệ thế nào, nam nhân thích vĩnh viễn đều là mỹ mạo của ngươi, mà không phải con người của ngươi.

Lúc mỹ mạo mất đi lưu lại chỉ có chua xót cùng thống khổ đầy đất, Bích Hoàn ở lúc còn rất nhỏ liền đã hiểu, bởi vì mẫu thân nàng là như vậy, Bích Hoàn tuy rằng kế thừa mỹ mạo mẫu thân nhưng làm người tiểu tâm cẩn thận lại thông minh, cho nên nàng không có giẫm lên vết xe đổ, càng sẽ không tự giữ mỹ mạo đi đoạt thứ không thuộc về mình.

“Ngươi cái ngu xuẩn này, vậy ngươi nghĩ cách cho bổn tiểu thư, để Tứ hoàng tử lại đây, không…” Mục Chỉ Lan vội vàng sửa sang lại quần áo của mình, sau đó liền muốn đi ra ngoài, “Ta tự mình đi, ta nhất định phải để hắn thấy ta hiện giờ.”

Bích Hoàn vội vàng ngăn cản Mục Chỉ Lan, trước khi Mục Chỉ Lan phát hỏa vội vàng kêu lên: “Tiểu thư, không thể, tuy rằng mặt tiểu thư hiện tại đẹp, nhưng người bên ngoài cũng không biết, nếu bị người có tâm biết, nhất định sẽ lại tìm cơ hội xuống tay, tiểu thư, ngươi nhất định phải vững vàng a.”

Mục Chỉ Lan nghe có lý gật gật đầu, “Không sai, ngươi nói không sai, nếu nàng biết ta đẹp, hơn nữa còn đẹp hơn trước kia, nàng nhất định càng sẽ tìm cơ hội huỷ hoại mặt ta, ta không thể để nàng thực hiện được.” Mục Chỉ Lan phủng mặt mình, “Nương đi rồi, hiện tại Tướng phủ này đã không có người bảo vệ ta, ta cần thiết phải nghĩ cách bảo vệ mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.