Ngũ Hành Thiên

Chương 667: Chương 667: Cánh hoa đỏ tươi




Dịch: phuongkta1

Hà Hoan đang kiểm tra từng cái vị trí cảnh giới trên Trấn Thần Phong, y có chút không tập trung..

Ngải Huy xuất quan.

Hà Hoan là người của Diệp phu nhân, đoạn quả đậu huyễn ảnh kia cũng là do y lén lút thu lại, cuối cùng thông qua con đường đặc thù đưa tới trên tay Diệp phu nhân. Theo lý, mọi người thuộc hai phe khác nhau, là kẻ thù sống chết. Thế nhưng vì sao nghe thấy Ngải Huy xuất quan, chính mình vậy mà trong lòng mơ hồ có chút hưng phấn, còn có chút vui vẻ?

Hà Hoan khuyên bảo chính mình, nhất định không thể nhầm lẫn thân phận của mình.

Mặt kệ như thế nào y sẽ tuyệt đối không phản bội phu nhân!

Y thở ra một hơi thật dài, ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua các đội viên. Khi y nhìn thấy vẻ hưng phấn cùng chờ mong không thể che lấp trên mặt các đội viên, ánh mắt của y tối sầm lại, trong lòng bỗng nhiên có chút mê mang.

Thực sự chính mình đã làm đúng sao?

Y không biết, cũng không muốn biết.

Bỗng nhiên một tên binh lính bên cạnh y lớn tiếng hô:

“Đại nhân, có biến!”

Hà Hoan giật mình một cái, vội phục hồi tinh thần lại, chẳng lẽ là kẻ địch phát động công kích? Y liền vội vàng tiến lên nhìn ra bên ngoài phòng tuyến, nhưng y lại không nhìn thấy một cái bóng hình của kẻ địch.

Đồng hoang trống trải bên ngoài phòng tuyến lại xuất hiện vô số cánh hoa đỏ tươi không biết từ chỗ nào bay tới, bay lả tả thật giống như những bông tuyết tung bay. Đồng hoang mênh mông mà ánh mắt không thể nhìn tới điểm cuối đều bao phủ ở bên trong mưa hoa màu máu.

Hà Hoan trong lòng căng thẳng, lớn tiếng gào thét:

“Tất cả cảnh giác!”

Vòng phòng hộ của Trấn Thần Phong bắt đầu sáng lên hào quang, vô số vệt sáng chuyển động, trông rất đẹp mắt. Trên dưới Côn Luân bộ như gặp phải đại địch. Hà Hoan đang chuẩn bị phái người đi cảnh báo cho hai bộ khác, lại nhìn thấy vòng phòng hộ của hai tòa Trấn Thần Phong kia đã sáng lên, trong lòng thở phào một cái.

Gã chú ý tới vài cánh hoa rơi xuống bên trên vòng phòng hộ, hóa thành những đoàn sường mù màu đỏ, tiêu tán trên không trung.

Màn ánh sáng không chút sứt mẻ, không có chút dấu hiệu bị tấn công.

Hà Hoan trong lòng khẽ động, chẳng lẽ là khói độc?

Thế nhưng rất nhanh có Nguyên tu am hiểu các loại độc nói:

“Đại nhân, khói này không độc!”

Hà Hoan nhíu mày, càng là như thế thì trong lòng gã càng thêm bất an. Thủ đoạn của Huyết tu tầng tầng lớp lớp, quỷ dị khó lường.

Đúng vào lúc này, gã nhìn thấy Bộ thủ đại nhân đang từ bên kia đi tới.

Hà Hoan vội vàng nghênh đón:

“Đại nhân! Này khói này xuất hiện cực kì quái lạ, chỉ sợ phía sau còn ẩn giấu thủ đoạn!”

Côn Lôn Thiên Phong nhìn lướt qua tình huống bên ngoài, gật gật đầu: “Có lẽ vậy.”

Vừa dứt lời, cô giương nhẹ bàn tay trắng như ngọc, xoát, một đường ánh kiếm màu bạc sắc bén lăng lệ ác liệt rời khỏi tay, phóng thẳng ra bên ngoài phòng tuyến. Trong nháy mắt ánh kiếm bay vút lên, hóa thành quái vật khổng lồ dài hơn tầm hơn mười trượng, giống như một con rồng lớn màu bạc nhảy vào trong cánh hoa như mưa.

Ánh kiếm vô cùng sắc bén, cánh hoa ven đường vừa chạm vào đã vỡ nát, hóa thành sương mù màu đỏ. Nguyên bản ánh kiếm màu bạc lạnh lẽo sáng như tuyết bị một tầng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt bịt kín, quỷ dị không thể hình dung được.

Côn Lôn Thiên Phong nhăn mày lại, cô phát hiện được sự khác thường.

Ánh kiếm đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không biết đã chém nát bao nhiêu cánh hoa, nhưng mà khói hồng chung quanh ánh kiếm càng nồng đậm. Ánh kiếm lại giống như nam châm, cánh hoa sau khi vỡ nát sinh ra sương mù màu đỏ không ngừng tụ tập quanh ánh kiếm.

Khói hồng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đậm, cũng không thể nào che lấp hào quang của ánh kiếm.

Nhưng mà người sáng suốt đều có thể nhìn ra nó đang suy tàn.

Ánh kiếm kéo lấy đuôi khói màu đỏ thật dài và đậm đặc, tốc độ của nó bắt đầu chậm lại.

Ánh kiếm đã mất đi tốc độ, mất đi vẻ sắc bén chấn nhiếp lòng người, khói hồng từ bốn phương tám hướng tụ tập đến, không ngừng quấn chặt nó.

Nó giống như cá mập bị rong biển quấn chặt, càng ngày càng nhiều rong biển dây dưa với nó, khiến nó không thể hít thở mà trở nên vô lực, cuối cùng chết đi.

Khói hồng cuồn cuộn, không ngừng sôi trào, không ngừng mở rộng thể tích, như một con quái vật xấu xí mà yêu dị.

Hào quang ánh kiếm dần dần ảm đạm, “ba”, thật giống như cây đèn cầy sắp dập tắt trong gió, lại thật giống như thú dữ gào thét khi chết đi, một chút xíu hào quang cuối cùng tiêu tán vô hình.

Đoàn khói cực lớn cắn nuốt ánh kiếm, dường như ăn no nê, thỏa mãn thì đường ai nấy đi, thành từng mảnh cánh hoa đỏ tươi từ trong sương khói chầm chậm bay ra. Đoàn sương mù đậm đặc và cực lớn trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Cánh hoa không thể nhìn thấy điểm cuối trên đồng hoang làm lòng người âm thầm phát lạnh.

Mỗi người lúc này đều nhìn thấy, đều hiểu được, đối phương đang muốn nhắm vào điều gì.

Hà Hoan không nhịn được cười khổ nói:

“Hóa ra là đối phó Phong Xa Kiếm! Xem ra Lôi Đình Chi Kiếm gần đây khiến cho bọn chúng cực kỳ nhức đầu, lúc này muốn quấy rối bọn chúng cũng không dễ dàng nữa rồi.”

Hành động cứu viện Sư Bắc Hải là tuyệt mật ở trong nội bộ, chỉ có hai vị Bộ thủ của hai chiến bộ tham gia hội nghị.

Hà Hoan chỉ nói là Hạ Nam Sơn vì không chịu nổi Lôi Đình Chi Kiếm quấy rối mà làm ra hành động đáp trả, thực ra thành quả chiến đấu mấy lần gần nhất của Lôi Đình Chi Kiếm cực kỳ bé nhỏ, Thần Linh bộ đối phương hiển nhiên đã bắt đầu dần dần quen thuộc.

Tâm trạng Côn Lôn Thiên Phong lại trầm xuống một chút, vừa mới tham gia xong hội nghị, cô lập tức hiểu rõ ý đồ đối phương.

Đối phương muốn ngăn cản bọn hắn đi cứu Sư Bắc Hải!

Trong nội tâm cô hoảng sợ, quay người liền muốn xông về nói cho bọn họ biến cố vừa mới xảy ra.

Nhưng vào lúc này bỗng nhiên có một tiếng kiếm minh, từ phòng tuyến xa xa phía sau truyền đến.

Thân thể Côn Lôn Thiên Phong chấn động, bước chân vừa mới phóng ra một nửa đã ngừng lại trên không trung.

Khuôn mặt cô ẩn dưới lớp khăn che, không thể thấy rõ biểu cảm, nhưng đôi tròng mắt trên khăn che mặt lúc này lại mang theo những tia sáng lạnh thấu xương, toàn thân tản ra chiến ý mãnh liệt.

Hà Hoan cũng bị kiếm minh hấp dẫn, chẳng qua y chỉ cảm thấy dư âm của tiếng kiếm minh này du dương, như tiếng chuông chùa cổ trong u cốc thâm sơn. Cho đến khi y chú ý tới vẻ khác thường của Bộ thủ đại nhân, lúc này mới hơi giật mình.

Y không nhịn được hỏi

: “Đại nhân?”

Côn Lôn Thiên Phong mắt điếc tai ngơ, cô vẫn đang còn đắm chìm bên trong thanh âm kiếm minh kia. Trong đầu của khó kìm được phác họa ra hình ảnh vạn kiếm rung động lắc lư, ầm ầm nổi dậy. Cảm giác vô số kiếm ý xếp thành từng tầng, sinh ra vẻ rực rỡ tươi đẹp, liền giống như Tinh Không vô cùng mênh mông, làm cho cô mất đi phương hướng, càng làm cho tâm thần cô kích động, nhiệt huyết sôi trào, chiến ý ngang trời!

Đôi mắt đẹp bỗng nhiên trợn to, tay ngọc thon thon không kìm được đè lên chuôi kiếm, Côn Lôn Thiên Phong thốt ra:

“Tới rồi!”

Đến? Hà Hoan sững sờ, có chút cảm thấy khó hiểu, cái gì tới?

Một thanh Phong Xa Kiếm giống như u linh, im ắng mà tới.

Lại muốn lên đường sao? Hà Hoan thầm nghĩ, ánh mắt của y lại thêm sững sờ khi nhìn về Bộ thủ đại nhân.

Đại nhân... là đang nín thở?

Cho đến khi Phong Xa Kiếm rời khỏi phòng tuyến, Đoan Mộc Hoàng Hôn vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. Trong đầu của gã không ngừng quanh quẩn âm thanh vạn kiếm đồng loạt tề minh, trước mắt không ngừng hiện lên bầy kiếm giống như mây đen chậm rãi xoay quanh đỉnh đầu mình.

Đó là môn kiếm thuật gì sao? Đây vẫn là kiếm thuật sao?

Chỉ là thanh thế lúc nãy đã vượt qua bất kỳ kiếm thuật nào mà gã đã từng chứng kiến.

Kiếm đen có hình dạng vô cùng kỳ quặc, mỗi một thanh đều không giống nhau, khí tức cũng rất khác biệt. Càng làm người giật mình chính là số lượng của chúng nó nhiều như thế, hơn nữa cũng không lặp lại.

Sau khi kinh ngạc, Đoan Mộc Hoàng Hôn sờ lên cằm, lộ ra vẻ suy tư.

Thanh Hoa chi đạo của gã là hóa phức tạp thành đơn giản, mà kiếm đạo của Ngải Huy thật giống như hoàn toàn trái lại, hóa giản đơn thành phức tạp.

Mặc kệ kiếm đạo của Ngải Huy mang đến cho gã rung động như thế nào, Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng không có một chút thích thú. Lần bế quan này gã đã nhìn thấy cánh cửa Tông Sư, tìm hiểu ra Nguyên Lực Hoàn Ngũ Hành thuộc về mình, tâm chí đã sớm đã kiên định như sắt, ngoại vật không thể mê hoặc. So sánh với việc thấy rõ sự ảo diệu trong kiếm thuật của Ngải Huy, gã càng hy vọng từ trong đó đạt được một chút gợi ý, làm phong phú, hoàn thiện hơn Thanh Hoa của chính mình.

Tìm hiểu Nguyên Lực Hoàn Ngũ Hành thuộc về mình, thực lực của bọn họ sẽ vượt qua Đại Sư rất nhiều.

Con đường của bọn họ trở nên cô độc mà khó khăn, người đồng hành chỉ còn rải rác không có mấy.

Hoắc Đạt phản ứng rất nhanh, tuy rằng lão cũng có một chút rung động, nhưng vẫn nhớ kỹ chính mình có nhiệm vụ điều khiển kiếm, lão nhẹ nhàng thúc đẩy chuôi kiếm ở trên Phong Xa Kiếm, Phong Xa Kiếm vô cùng mềm mại trượt lên, theo sát kiếm chữ Giáp phía trước.

Cực kỳ dễ dàng xuyên qua phòng tuyến, tầm nhìn trước mặt biến đổi, bông tuyết màu đỏ tươi bao phủ đồng hoang.

Không đúng, không phải bông tuyết mà hình như là cánh hoa.

“Đây là thứ gì?”

“Đối phương đang làm thứ quỷ gì?”

“Dường như có vẻ có độc!”

Mọi người bảy mồm tám lưỡi thảo luận, tác động đến Đoan Mộc Hoàng Hôn đang rơi vào trầm tư, gã ngẩng đầu, ánh mắt chạm đến biển hoa mênh mông, ánh mắt hơi hơi ngưng lại.

Gã đứng lên, đi đến bên cạnh vòng bảo vệ của Phong Xa Kiếm, trong không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào khiến gã nhíu mày.

Khói độc thật quỷ dị!

Đoan Mộc Gia chính là thế gia Mộc tu danh xứng với thực, độc cũng là một nhánh quan trọng của Mộc tu, mặc dù Đoan Mộc Hoàng Hôn không tu luyện truyền thừa về những loại độc, nhưng chắc chắn không phải dốt đặc cán mai.

Gã nâng bàn tay lên, duỗi ngón trỏ ra, nhấn một cái vào không trung.

Một điểm ánh sáng màu xanh từ đầu ngón tay gã bay ra, giống như một con đom đóm bay đến không trung.

Một đám chồi chui ra từ bên trong ánh sáng màu xanh, những chồi kia điên cuồng sinh trưởng, rõ ràng là Thanh Hoa Triền Chi.

Một cái cánh hoa đụng vào Thanh Hoa Triền Chi, liền hóa thành sương mù, sương mù nhanh chóng quấn chặt bên trên Thanh Hoa, đọng lại mà không hề tiêu tan. Trong nháy mắt, sương mù màu đỏ chung quanh Thanh Hoa Triền Chi càng nồng đậm, Đoan Mộc Hoàng Hôn phát hiện tốc độ sinh trưởng của Thanh Hoa Triền Chi bắt đầu trở nên chậm chạp. Hành động này chỉ là thăm dò, dù không dùng toàn lực nhưng vẫn có thể đoán được một ít đặc tính của cánh hoa màu đỏ.

Đối phó Phong Xa Kiếm?

Gã không kìm được nhíu mày, phương pháp này của đối phương cho dù có chút khiến người ta ghét bỏ, nhưng gã không thể không thừa nhận nó cũng rất hữu hiệu.

Thanh Hoa Triền Chi có thể quét sạch những cánh hoa màu đỏ này, nhưng mà thời gian yêu cầu tối thiểu nhất là trên dưới một ngày.

Nói chung đây cũng là ý đồ của đối phương, mà điều quan trọng của chuyện này, thiếu nhất chính là thời gian.

Nhưng vào lúc này, một tiếng kiếm minh vang lên.

Ngải Huy phát hiện cảm giác của mình bị ngăn cản, hắn có chút giật mình.

Tu luyện Kiếm Thai, tinh khí thần của hắn cực kỳ cường đại. Mà sau khi hấp thu bộ phận tinh thần ẩn chứa trong Thần Chi Huyết, tinh khí thần của hắn mạnh lên, đã đạt tới tình trạng hiếm thấy trên đời. Cảm giác của hắn thậm chí có thể xuyên qua Phong Mạc Kim Phong, có thể thấy được những điểm nhỏ nhất.

Thế nhưng là giờ phút này hắn lại phát hiện cực kỳ rõ, năng lực cảm nhận của mình lại bị mảnh cánh hoa đỏ tươi vô biên vô hạn trước mắt này ngăn cản.

Có chút không bình thường!

Huyết tu có rất nhiều thủ đoạn mà lúc nào cũng quỷ dị khó lường, hơn nữa lại tầng tầng lớp lớp.

Lâu Lan ở bên ánh mắt lập loè ánh sáng màu đỏ:

“Ngải Huy, đây không phải khói độc, là một loại trùng huyết rất nhỏ bé, chúng nó sẽ chủ động khởi xướng công kích, tập hợp từ bốn phương tám hướng, có khả năng hấp thụ phía trên Nguyên lực. Phong Xa Kiếm rất khó đi xuyên qua.”

Ngải Huy đang tập trung tư tưởng cảm nhận những cánh hoa màu đỏ này, nét mặt của hắn có chút kỳ quái.

Trên mặt có chút ít nghi hoặc khó hiểu, nhưng hắn vẫn làm ra phản ứng, nhẹ nhàng vung tay lên, chỉ thấy bảy toàn tháp kiếm cắm đầy kiếm đen bên trên, bỗng nhiên ô...ô...n...g mà một tiếng bay ra, giống như một ổ ong vò vẽ, nhảy vào bên trong mưa hoa màu máu.

Vô số cánh hoa vỡ vụn, hóa thành sương mù đỏ tươi che khuất bầu trời, chúng nó giống như quái vật giương nanh múa vuốt, từ bốn phương tám đánh về phía những thanh kiếm đen này.

Nhưng một màn kế tiếp lại khiến tất cả mọi người hoảng hốt ngây người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.