Ngũ Hành Thiên

Chương 177: Chương 177




Những ngọn lửa do mập mạp phun ra chiếu vào Lâu Lan tạo thành một bóng hình nhìn qua cảm thấy vô cùng cô độc.

Thế nhưng tình hình chiến đấu khắp nơi xung quanh lại cực kỳ kịch liệt.

Lúc đầu Ngải Huy còn không dám tấn công hết sức, hắn vẫn chưa quen việc chiến đấu ở cảnh giới bảy cung, lại thêm sự e dè do 'Linh lực' tu bổ bảy cung này có khi không chắc chắn nên hắn sợ khi dùng sức quá mức sẽ khiến chúng tan vỡ. Nhưng trước tình hình thảm liệt hiện giờ, Ngải Huy chẳng còn hơi sức đâu mà e sợ nữa. Hiện giờ là thời điểm sống chết, hắn chẳng còn bận tâm được nhiều như thế nữa.

Đám Huyết kiến này nếu so với con Huyết bọ ngựa lúc trước thì kém xa cả về trí thông minh hay thực lực, song số lượng chúng thật quá nhiều, liếc qua cũng phải trên dưới trăm con đang bò khắp nơi trong đạo trường. Tốc độ của chúng rất nhanh, còn nhanh hơn cả Huyết bọ ngựa, chúng như một mũi tên đỏ rực, làm kẻ địch chỉ cần phản xạ kém một chút thì lập tức bị đánh trúng. Hơn nữa chúng còn rất am hiểu việc tấn công phối hợp lẫn nhau. Song chỉ luống cuống tay chân một lúc thì Ngải Huy đã tìm được biện pháp xử lý chúng. Tốc độ của đám kiến này nhanh thì nhanh thật, nhưng nó lại không có trí tuệ và lực lượng của Huyết bọ ngựa. Còn Ngải Huy thì có hộp kiếm Hồng Trần mà tới nay hắn vẫn chưa khống chế được hoàn toàn, song trước một đám kiến đông đảo như vậy, hắn cũng không cần phải quá chú tâm vào chúng. Giờ phút này, chỉ thấy xung quanh hắn liên tục xuất hiện mấy bóng đỏ cực kỳ sắc bén, chỉ cần những con kiến này va phải kiểu gì cũng bị thương. Còn Long Tích Hỏa trong tay Ngải Huy thì chậm rãi hơn nhiều. Bởi Ngải Huy biết phương pháp cứng đối cứng không làm gì được lũ kiến này, sức sống của chúng rất mãnh liệt, dù có bị đánh bay chúng cũng mau chóng bò dậy được để tiếp tục chiến đấu. Ngải Huy thầm khen thân thể của đám Huyết thú này cứng rắn, ngay cả một con kiến cũng khó chơi như vậy, còn huyết độc này thì quả là một thứ lợi hại, dã thú côn trùng chỉ cần nhiễm độc đều thay đổi rất nhiều, từ điều này là đủ thấy được huyết độc là thứ đáng sợ cỡ nào. Thần chi huyết... quả là đáng sợ.

Bằng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Ngải Huy mau chóng hiểu ra rằng phương thức tấn công bằng sức mạnh thuần túy là chưa đủ nên hắn cần thay đổi chiến lược. Đối phương có ưu thế số lượng nên nếu phương thức chiến đấu của phe mình không có tác dụng hơn thì không thể làm giảm ưu thế của đối phương được. Mà thời gian càng lâu thì thể lực của phe mình càng giảm, lúc đó bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa vừa rồi hắn còn thấy ba người Khương Duy đã yếu đi nhiều. Thực lực của họ vốn yếu, hơn nữa cung thủ lại không bằng cận chiến nên cần chi viện cho họ ngay. Nghĩ thế nên hắn liền tung chân lao thẳng về hướng ba người, đồng thời tay vung Long Tích Hỏa lên. Khi đang định sử dụng nguyên lực trong cơ thể thì đột nhiên hắn thấy cả bảy cung của mình rung lên. Vốn không kịp chuẩn bị nên gặp tình hình này, tới tay cầm kiếm của Ngải Huy cũng run rẩy, thế nhưng chỉ một lát sau hắn đã nhớ ra.

'Bắc Đẩu'...

Ngải Huy chợt có cảm giác quen thuộc khó tả, bảy cung của hắn đồng thời phóng nguyên lực, bảy dòng nguyên lực hợp làm một làm Long Tích Hỏa trong tay hắn sáng lên, khẽ vẽ lên một vòng sáng tròn trong không trung.

Ông!

Một âm thanh tựa cây trúc vỡ vụt vào không trung phát ra vang lên, một lực hút mạnh mẽ từ vòng tròn do trường kiếm của Ngải Huy vẽ ra xuất hiện làm cho những con kiến xung quanh lập tức đứng sững lại rồi thi nhau bị vòng tròn hút lấy. Trong vòng kiếm, đám Huyết kiến vặn vẹo một hồi rồi từng con một liên tiếp nổ tung.

Kết quả này làm cho Ngải Huy giật mình dẫn tới một phút thất thần.

Bắc Đẩu này... mạnh tới vậy sao?

Đây là lần thứ hai hắn sử dụng Bắc Đẩu. Thấy kết quả này, hắn thực sự muốn cảm tạ viện trưởng, bởi cho dù là qua giao dịch đi chăng nữa thì bản Bắc Đẩu nguyên vẹn mà viện trưởng đưa cũng giúp đỡ hắn rất nhiều. Lần trước trong rừng máu, hắn cũng không chút do dự sử dụng tuyệt kỹ này. Tuy rằng hiện giờ chỉ còn nhớ được một chút nhưng hắn vẫn rõ Bắc Đẩu đã cứu mình như thế nào.

Tính theo góc độ học tập thì việc mở ra Bắc Đẩu một cách lỗ mãng như thế quả thực là lãng phí. Song hắn lại không hối hận, bởi nếu không có Bắc Đẩu thì chỉ dựa vào 'Ngư củng bối' là không thể điều khiển được số 'Linh lực' dồi dào như thế, mà không phát tán được số 'Linh lực' kia ra ngoài cơ thể thì hắn nhất định sẽ bạo thể mà chết.

Thế nên chỉ sau một thoáng thất thần, hắn lại cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Bắc Đẩu thật cường đại!

Tuy rằng truyền thừa của ít hơn pháp quyết, có khi còn ít hơn kiếm điển ở thời tu chân nữa. Song trải qua ngàn năm phát triển thì nếu chỉ tính về chủng loại hay số lượng cũng không thua kém bao nhiêu. Bởi dù sao thì ở thời tu chân, tu chân giả cũng ít có sinh tử đại địch, còn lại liên tục chiến đấu trong hoang dã.

Mà chiến tranh lại có ảnh hưởng cực lớn tới truyền thừa.

Truyền thừa có nhiều loại, có loại chú trọng chiêu thức, còn có loại lại chú trọng vận chuyển pháp lực, chú trọng phương pháp tu luyện, hoặc là thập cẩm đủ thứ.

Bắc Đẩu của hắn chính là loại chú trọng vận chuyển nguyên lực mà không phải chiêu thức.

Đương nhiên, tuyệt học có thể được mệnh danh là truyền thừa mạnh nhất viện Tùng Gian thì đương nhiên Bắc Đẩu có điểm độc đáo của nó. Bình thường khi vận chuyển nguyên lực thì sẽ theo quy tắc từ gần tới xa. Tức là ví dụ như kiếm chiêu mà Ngải Huy hay dùng thì đầu tiên là dùng nguyên lực ở Tả Hữu thủ cung bởi vì hai cung này ở gần nhất, tới khi nguyên lực ở đây tiêu hao gần hết thì nguyên lực ở các cung khác mới được điều động. Còn Bắc Đẩu lại không giống vậy, phương thức vận chuyển của nó rất đặc thù. Khi Ngải Huy dùng nguyên lực ở bất kỳ đâu, dù là tay hay chân, dù lượng nguyên lực cần nhiều hay ít, thì cũng đều điều động nguyên lực ở bảy cung. Khi có Bắc Đẩu thì bảy cung của Ngải Huy có vai trò giống nhau, chúng cùng phóng bảy đạo nguyên lực, bảy đạo nguyên lực này hợp làm một, dẫn tới uy lực của nguyên lực tăng gấp bội. Đương nhiên nếu xét về tốc độ thì Bắc Đẩu không có nhiều ưu thế, song nếu chỉ xét riêng việc tiêu hao cùng một lượng nguyên lực thì uy lực mà chiêu thức có sử dụng Bắc Đẩu tạo ra sẽ mạnh hơn nhiều. Hơn nữa khi nguyên lực của địch xâm nhập vào cơ thể, Bắc Đẩu còn có khả năng phân tán chúng ra bảy cung. Do bảy cung cùng thừa nhận một lượng sát thương nên tác hại nó gây ra cho cơ thể cũng giảm nhiều. Song đương nhiên truyền thừa này cũng có khuyết điểm, đó là yêu cầu với người tu luyện. Đó là người muốn học Bắc Đẩu cần phải có bảy cường cung, bởi vì chỉ người đạt điều kiện này mới có khả năng tạo thành cộng hưởng, mà bảy cung cùng cộng hưởng mới có khả năng phóng ra bảy đạo nguyên lực như nhau. Nếu như bảy cung mạnh yếu khác nhau thì bảy đạo nguyên lực tạo ra đương nhiên cũng khác nhau về độ mạnh yếu và cả tốc độ. Mà người có đủ bảy cường cung lại rất hiếm, thế nên bảo sao uy lực của Bắc Đẩu rất mạnh mà lại ít người có khả năng học được, và đó cũng là nguyên nhân mà Vương Thủ Xuyên muốn Ngải Huy học tập nó. Mà ngoài yêu cầu với tố chất thân thể ra, Bắc Đẩu còn có yêu cầu cao về trình độ khống chế nguyên lực của người tu luyện. Bảy đạo nguyên lực cần hợp làm một trong thân thể trong một thời gian ngắn, điều này cần một người có khả năng khống chế nguyên lực xuất sắc thực hiện.

Trình độ khống chế nguyên lực...

Chợt Ngải Huy nghĩ tới thêu!

Thêu là một ngành phức tạp đòi hỏi sự tinh tế, đặc biệt là khả năng khống chế nguyên lực, mà Bắc Đẩu cũng cần điều này. Vậy xem ra lão sư đã để ý Bắc Đẩu từ lâu, hơn nữa đã chuẩn bị cho mình đầy đủ rồi. Có lẽ điều duy nhất mà lão sư không dự kiến được đó là viện trưởng lại cho mình bản Bắc Đẩu nguyên vẹn.

Nghĩ tới đây Ngải Huy mới hiểu ra tại sao khi tu luyện Bắc Đẩu mình lại không thấy nhiều chướng ngại, kể cả việc dùng bảy cung cộng hưởng hay bảy nguyên lực hợp nhất đều rất nhẹ nhàng, tựa như nước chảy mây trôi.

Sự sắc bén do bảy nguyên lực hợp nhất là khỏi phải bàn cãi. Những con huyết kiến vừa va phải đã lập tức bị chẻ làm đôi.

Mấy người Khương Duy đỡ trái đỡ phải, nhìn qua vô cùng chật vật. Ngải Huy đứng cách bọn họ hơi xa, hắn hít sâu một hơi rồi vung kiếm bảo vệ thân thể, đồng thời tung chân lao về phía trước. Những con huyết kiến hung hãn không sợ chết tới gần đều bị kiếm quang bên người Ngải Huy chém cho nát bét.

Ngải Huy hơi khom người, thân thể như một con báo nhanh nhẹn lao nhanh tới, bước cuối cùng hắn duỗi cả hai chân, tay vung Long Tích Hỏa ra.

Tê!

Mũi kiếm Long Tích Hỏa chợt sáng lên một quầng sáng trắng, chúng mau chóng lan theo thân kiếm rồi lan qua bàn tay, cổ tay, cánh tay và toàn thân Ngải Huy. Toàn thân Ngải Huy được màn kiếm bao phủ, hắn giống như một con dơi bay trên không trung, tạo thành một đường cong quỷ dị.

Phong Bức Kiếm!

Trên đường hắn bay qua, những con huyết kiếm đều bị phân thây.

Tang Chỉ Quân liên tục kéo cung mềm, những mũi tên bắn ra như mưa. Nàng cực kỳ tập trung vào đối thủ, xưa nay nàng luôn tự tin vào khả năng cung thuật của mình, các loại huấn luyện hay khảo hạch đều được nàng hoàn thành xuất sắc, tới giờ nàng đã có khả năng kéo cung bảy lần trong một giây, mà bảy mũi tên bắn ra đều trúng hồng tâm. Tuy rằng lúc đầu nàng hơi luống cuống nên bị trật mấy mũi tên, song rất nhanh sau đó nàng đã bình tĩnh lại, bắn hàng ngàn mũi tên không lệch một mũi. Nàng phối hợp với Khương Duy khá tốt, chiến quả là đã diệt được mười sáu con huyết kiến. Song số lượng kiến dường như không giảm đi chút nào cả, mà nàng thì đã mệt, Khương Duy cũng vậy, cung của gã dùng là trọng cung, tới giờ nàng đã nghe được tiếng gã thở dốc ngày càng dồn dập hơn. Vương Tiểu Sơn đứng bên kia vẫn liên tục tạo tường phòng hộ, song giờ phút này chúng chỉ còn tác dụng giải tỏa tâm lý mà thôi. Hiện giờ trước mắt nàng vẫn là những bóng đỏ đang không ngừng lao tới. Nàng đã cảm thấy vô cùng bất lực.

"Kiên trì!"

Chợt một tiếng quát lớn như tiếng sấm vang lên bên tai nàng làm nàng giật mình, cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều. Nàng quay mặt, nhìn thấy một thiếu niên trong làn kiếm quang đang lao nhanh tới. Tiếng gào thét trầm thấp như vang lên từ dưới đất. Một vệt kiếm trắng chia đôi tầm mắt nàng, những điểm đỏ đang không ngừng lao tới dưới kiếm quang trở nên vô cùng yếu đuối.

Ánh kiếm càng lúc càng lớn, tựa như một trận bão quét ngang qua đạo trường. Những con huyết kiến bị đạo kiếm quang này cuốn lấy, những tiếng phốc phốc phốc vang lên liên tục, những bức tường xung quanh hiện ra vô số lỗ thủng nhỏ do kiến bắn vào. Những con kiến xung quanh thấy thế thì cảm thấy sợ hãi, trong phút chốc không có con nào dám lao tới nữa.

Ngoài ngõ, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên rồi yếu đi, tiếng xương cốt bị cắn đứt và âm thanh cắn nuốt rào rạo truyền qua cổng làm mọi người tái mặt, nghĩ tới vận mệnh của những con người ngoài kia.

Bọn họ cảm thấy lạnh cả người, ngay sau đó là cảm giác phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ!

Sát khí trong mắt những con huyết kiến kia lại dâng lên!

Đây là một cuộc chiến không chết không thôi, không có đường lui, chỉ khi một bên ngã xuống mới kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.