Ngũ Hành Thiên

Chương 179: Chương 179: Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng




(*) Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng: tại hoàn cảnh ác liệt, dũng cảm tiến tới, giành được thắng lợi.

Giữa không trung Sư Tuyết Mạn phì cười thành tiếng, tất cả những gì xảy ra bên dưới đều lọt vào trong mắt nàng, thực sự không nhịn cười được.

Tràn đầy lửa giận, tự trách và hổ thẹn bao phủ trong lòng nàng nháy mắt tan thành mây khói. Thoát khỏi những tâm tình không hay, Sư Tuyết Mạn cảm giác vô cùng thoải mái, nàng cảm thấy hành động của mình vừa rồi thật điên rồ.

Kỳ thật trong lòng mình đã sớm biết không làm được như phụ thân, không phải sao? Chỉ là thường ngày được ca ngợi rồi nịnh hót khiến tâm tình phù phiếm, trở nên tự cao tự đại a.

Con mắt nàng khôi phục thanh minh, tâm tình táo bạo khôi phục trầm tĩnh.

Con đường mình mong đợi còn dài dằng dặc, ở cuối con đường xa không thể đạt kia, bóng dáng mơ hồ mà nguy nga của phụ thân tựa như một ngọn núi lớn đang chăm chú nhìn nàng tập tễnh đi.

Thời điểm khi phụ thân tới đó, nhất định cũng đã chặt đứt vô số bụi gai và mãnh thú, nhất định là vượt qua biển rộng mênh mông mịt mờ không lường hết được, xuyên qua gió bão tàn sát bừa bãi, trong băng nguyên trống trải vô ngần chịu đựng sự rét buốt đến tận xương và sự cô độc còn tệ hơn cả sự lạnh lẽo xương tuỷ, cả người chằng chịt vết thương, lẻ loi độc hành, mới đến được ngọn núi kia đi.

Trắc trở mình gặp phải hôm nay đã tính là gì?

Tinh thần nàng trở nên bình thản.

Ánh mắt nhìn về phía mọi người hiện lên nét cười ấm áp nhu hòa, có đồng bạn như vậy thực sự là chuyện làm người ta hài lòng.

Trong sự yên tĩnh do ánh mắt hung dữ độc địa của Huyết kiến dày đặc tạo ra, tiếng cười của Sư Tuyết Mạn rõ ràng dị thường.

Khuôn mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn soạt một cái đỏ bừng, gã xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm được cái khe đất để chui vào. Sao mỗi lần đụng tới Ngải Huy, người mất mặt cuối cùng nhất định là mình chứ?

Vì sao. . .

Không chờ gã suy nghĩ rõ ràng được vấn đề thâm ảo đó, Huyết kiến trên tường vây đột nhiên bạo lên.

Tựa như ở vùng quê trống trải đối diện với đại quân mênh mông vô bờ trận hình sâm nghiêm, bắn ra màn tên đỏ rực che phủ bầu trời, Đoan Mộc Hoàng Hôn chỉ cảm giác trước mắt tối sầm, bộ dáng xấu xí mà dữ tợn của Huyết kiến kịch liệt phóng lớn trong mắt gã.

"Ta tới giúp ngươi!"

Giọng Sư Tuyết Mạn lọt vào tai Đoan Mộc Hoàng Hôn giống như tiếng trời, tinh thần gã không khỏi rung động. Từ nhỏ gã đã biết vị Tuyết Mạn tỷ tỷ này của mình thực lực cường hãn tới cực điểm, cho nên mỗi khi gặp nàng, gã cực kỳ thành thật. Chiến đấu vừa rồi đã thuyết minh tất cả, Sư Tuyết Mạn một mình một người đối diện Huyết kiến, không xuống hạ phong chút nào.

Nhưng gã còn đánh giá thấp sự cường hãn của Sư Tuyết Mạn.

Động tác kế tiếp của Sư Tuyết Mạn làm mọi người giật nảy mình. Nàng không những không lui lại, trái lại chủ động tiến lên nghênh đón con Huyết kiến bay tới.

Tựa như một con bạch kình tuyết trắng, thô bạo xông vào trong bầy cá.

Hơi mây màu trắng từ thân thương tỏa ra, tựa như từng cái roi vô cùng cương mãnh, kéo theo tiếng rít hung hăng đập tới đám Huyết kiến đang lao tới.

Ba!

Âm thanh bùng nổ dày đặc dị thường vang dội tụ tập vào nhau, người thính lực kém một chút chỉ có thể nghe thấy một tiếng nổ, màn tên đỏ đột nhiên tung ra mấy chục đóa huyết hoa.

Cảnh tượng đồ sộ tức thì khiến mọi người chấn động, kể cả Ngải Huy cũng mở lớn miệng, mặt đầy không thể tin tưởng nhìn trận chiến, nhìn thân ảnh lam trắng khí phách cương mãnh kia.

Đứa con gái này thật là Thủy tu sao . . .

Nói Sư Tuyết Mạn là hỏa tu, hắn sẽ không thấy kỳ quái chút nào. Kim tu cũng bình thường, Binh Nhân bộ của Lý Duy đại ca am hiểu nhất chính là cứng đối cứng. Thổ tu cương mãnh như thế, tuy rằng hiếm thấy một chút nhưng cũng có thể chấp nhận.

Từ thổ tu thì bắt đầu có chút âm, có điều đó là âm trong âm hiểm. Mộc tu càng âm hơn, là âm trong âm nhu, nhìn xem tên vô tình vô nghĩa hình người cốt cẩu quả thực là thuyết minh tốt nhất.

Nhưng mà mềm dẻo nhất là ai ? Không phải Thủy tu thì còn ai nữa.

Điều này là do đặc tính của bản thân thủy nguyên lực quyết định, thủy nguyên lực mềm mại và dễ dàng biến hóa, còn có thể chuyển đổi thành hơi mây, mà mây thì là vật càng mềm mại hơn.

Thế nhưng công kích của Sư Tuyết Mạn bá đạo và cương liệt, Ngải Huy cam bái hạ phong.

Trước đây Ngải Huy nghe một câu nói, nữ nhân là từ nước tạo ra, bây giờ hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, khẳng định là nước trong nước thép.

Những nữ nhân mình gặp phải, không có người nào nhu nhược.

Của nợ Tám Nghìn Vạn kia mạnh vô cùng, xem chừng liều được với thiết nữ màu lam trắng Sư Tuyết Mạn này. Nữ nhân Một Nghìn Đồng kia nhìn ốm yếu không chịu được gió, nhưng nguy hiểm còn cao hơn cả hai người này. Lần trước Ngải Huy chạy thoát được liền hạ quyết tâm, nếu như lần sau nhìn thấy Một Nghìn Đồng, lập tức quay đầu bỏ chạy, chạy được xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

Ngải Huy còn như thế, người khác càng không cần phải nói, Đoan Mộc Hoàng Hôn đã quên luôn Thanh Hoa của mình.

Bỗng nhiên Ngải Huy chú ý thấy dao động trên người Sư Tuyết Mạn có chút dị thường, con mắt lần thứ hai trợn trừng.

Thiết nữ màu lam trắng hình như đột phá rồi. . . Không thể nào. . .

Sự chú ý của mấy người Đoan Mộc Hoàng Hôn rất nhanh cũng bị nguyên lực dao động không ngừng mạnh lên trên người Sư Tuyết Mạn thu hút, trên mặt bọn họ hỗn tạp các loại chấn động, có người mừng như điên, có đôi mắt trợn trừng rất lớn, e sợ bỏ sót bất cứ một chi tiết nào đó.

Tê!

Mây mù lượn lờ trôi nổi giống như cỏ nước trên lưng Sư Tuyết Mạn, mây mù tản ra quanh người nàng, mây mù tỏa ra trên thân thương, đột nhiên chìm vào thân thể nàng như cá kình hút nước .

Sự dao động cường đại vừa rồi trên người Sư Tuyết Mạn tức thì biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nàng lơ lửng trong không trung, tựa như mất đi ý thức, thân thể không chút động đậy.

Trong mắt Ngải Huy hiện lên dị sắc, lục thức của hắn cực kỳ nhạy cảm, có thể cảm thụ được nguyên lực trong cơ thể thiết nữ màu lam trắng kia đang điên cuồng vận chuyển với tốc độ kinh người.

Huyết kiến đang bay lượn khắp trời bỗng nhiên không hẹn mà cùng hướng về phía Sư Tuyết Mạn rít lên.

Sắc mặt Ngải Huy khẽ biến, thiết nữ màu lam trắng bị nguy hiểm!

"Cẩn thận!"

Lời còn chưa dứt, Ngải Huy tựa như một ánh kếm lẫm liệt, bay về phía Sư Tuyết Mạn.

Người khác thoáng cái tỉnh táo lại, sắc mặt không khỏi đại biến, Đoan Mộc Hoàng Hôn không chút chần chừ, phóng tới Sư Tuyết Mạn đang giữa không trung. Mỗi khi gã bước lên một bước, vào lúc bay lên đến cuối bước thì dưới chân liền hiện lên một đoàn Thanh Hoa vân văn. Gã đạp Thanh Hoa vân văn dưới chân rồi lại bay lên một bước, giống như đi trên bậc thang.

Trên nhuyễn cung tơ vàng, Tang Chỉ Quân đã đặt vào mũi tên Lông Thỏ có giá trị không nhỏ, hơn nữa còn là ba cây.

Vốn đã sức cùng lực kiệt, Khương Duy vẫn dồn hết sức còn lại giương cung bắn tên.

Ba ba ba!

Giống như mưa vỗ vào lá chuối, Huyết kiến đạp trên mặt đất dùng tốc độ càng nhanh hơn búng bay lên. Trong mắt chúng chớp động vẻ tham lam, dao động ẩn chứa bên trong cái thân ảnh trên không trung kia giống như mỹ thực vô thượng, cực kì hấp dẫn chúng.

Những con Huyết kiến này linh trí không cao, lúc trước còn có phối hợp, lúc này hoàn toàn quên phối hợp, chỉ biết một mực điên cuồng nhào về phía Sư Tuyết Mạn.

Ngải Huy tốc độ nhanh nhất, xuất hiện trước tiên ở bên người Sư Tuyết Mạn. Trước mắt hắn tối sầm, Huyết kiến dày đặc chi chít từ bốn phương tám hướng nhào tới cơ hồ che khuất tầm mắt hắn, giống như thái sơn áp đỉnh, khiến người khác phải cảm thấy tuyệt vọng.

Phương thức công kích của Huyết kiến lúc trước có sự phối hợp không tệ, nhưng hiện tại những con Huyết kiến này hoàn toàn bỏ qua phối hợp, mà dùng phương thức thô bạo đơn giản nhất đánh về phía Sư Tuyết Mạn và Ngải Huy, điều này trái lại khiến Ngải Huy không có chỗ nào để mưu lợi.

Tên vô tình vô nghĩa chậm nửa nhịp. . .

Bị buộc đến tuyệt cảnh, trái lại Ngải Huy vô cùng bình tĩnh. Đối diện công kích bất chấp tất cả như vậy, bất cứ ý nghĩ lùi bước nào đều sẽ khiến mình mất đi một cơ hội cầu sinh cuối cùng.

Khi lao về phía Sư Tuyết Mạn, hắn đã điều chỉnh tốt tư thế thân thể, hắn tựa như bạch tuộc, nhào tới lưng thiết nữ. Ngải Huy rất dồn sức cho lần lao tới này, đang lơ lửng trong không trung, Sư Tuyết Mạn bị Ngải Huy lao tới, hai người bay về phía tường vây với tốc độ càng nhanh hơn, phía sau là chi chít hồng ảnh dày đặc.

Tiếng rít ở phía sau không dứt trong tai.

Ngải Huy sử dụng cả tay lẫn chân ôm chặt lấy thiết nữ, cảm giác ngực mình bị áo giáp trên người thiết nữ cứa cho đau đớn, nhưng hắn chỉ còn có thể dùng chân. . . Lập tức hai tay ôm chặt thiết nữ vào ngực, hai chân như vặn tơ cuốn lấy đùi thiết nữ.

Cái cục sắt lam trắng này làm thứ đồ chơi gì. . . Có cần phải làm cứng như thế không?

Cái vụ này làm không tốt ngực mình sẽ bị thương. . .

Cũng may trên đùi không có. . . Nhìn không ra được a, bắp đùi thiết nữ màu lam trắng này rất mềm mại . . . Cảm giác tay, không phải, là cảm giác chân không tệ a. . .

Con mắt Ngải Huy không thấy chút dao động, phản chiếu hình ảnh tường vây cấp tốc phóng lớn, lạnh băng không có chút nhiệt độ. Trong nháy mắt khi cả hai đụng vào tường vây, con mắt lạnh băng giống như băng nguyên đột nhiên hiện lên huyết sắc.

Đường nhỏ gặp nhau kẻ nào dũng cảm hơn là kẻ thắng!

Hai chân quấn ở trên đùi Sư Tuyết Mạn bỗng dưng bung ra, vươn ra khỏi thân thể Sư Tuyết Mạn, đạp mạnh lên tường vây. Rầm, tường vây tựa như bị một phát đạn pháo bắn trúng, vô số vụn gạch tung ra ngõ hẻm giống như mưa xối xả.

Ngải Huy nương theo cỗ lực lượng này, dùng tốc độ càng nhanh hơn, bay ngược về phía sau!

Phía sau vang lên mấy tiếng kinh hô!

Ở mặt sau, trong lòng mọi người vừa mới tán thưởng việc Ngải Huy ứng biến cực nhanh, giúp Sư Tuyết Mạn tránh thoát một kiếp, bọn họ vốn cho rằng Ngải Huy sẽ mang theo Sư Tuyết Mạn né tránh Huyết kiến, tranh thủ sinh cơ.

Nhưng mà khiến bọn họ trăm lần không nghĩ tới là Ngải Huy lại chủ động xông về đám kiến ở phía sau, vậy không phải là muốn chết sao? Vừa mới thấy Sư Tuyết Mạn hành động lỗ mãng như vậy, không đợi mọi người kịp tiêu hóa, Ngải Huy vốn bình tĩnh như vậy mà cũng làm ra hành động lỗ mãng tương tự.

Lúc này mọi người không cách nào tiếp tục giữ trấn định, ba mũi tên Lông Thỏ trong tay Tang Chỉ Quân không chút do dự bay ra, hóa thành một chùm ngân quang như mưa bụi chìm vào trong đám Huyết kiến. Trên mặt Khương Duy hiện lên vẻ bi phẫn, dồn sức còn lại liên tục bắn ra ba cây trọng tiễn. Đoan Mộc Hoàng Hôn cơ hồ sắp cắn vỡ cả răng, lúc này không quan tâm nổi cái khác, quanh thân bay ra vô số Thanh Hoa, tựa như một đám mưa hoa màu xanh, bay vào trong đám kiến.

Huyết ảnh dày đặc chi chít biến mất non nửa!

Nhưng mà. . . Mắt mọi người đỏ lên muốn nứt ra, mắt nhìn huyết ảnh màu đỏ bao trùm Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn.

Bảy cung trong cơ thể Ngải Huy đồng thời chấn động, nguyên lực cuộn trào mãnh liệt từ bảy cung cuồn cuộn tràn ra, bảy đạo nguyên lực trong nháy mắt hợp làm một, khóe miệng của hắn trào ra một vòi máu tươi, tổn thương vừa mới khỏi lại bị thương, sao người không may luôn luôn là ta. . .

Hắn không có bảo lưu bất cứ thứ gì, tất cả nguyên lực đều rót vào sau lưng.

Tới đây!

Ngư Củng Bối!

Tiếng gào giận dữ vô thanh tựa như gió bão bùng lên trong lòng Ngải Huy, con mắt lại y nguyên là vẻ xanh biếc tĩnh lặng lạnh băng.

Rầm!

Ngải Huy cảm giác mình tựa như đập lên con sóng dữ rít gào, lực va đập thật lớn khiến đầu hắn choáng váng.

Đám người Đoan Mộc Hoàng Hôn đang vô cùng bi phẫn, bỗng nhiên nghe một tiếng nổ ầm ầm, sau đó liền thấy Huyết kiến dày đặc chi chít đột nhiên nổ tung, bị nổ bay ra khắp nơi.

Sau đó bọn họ lại thấy Ngải Huy thế không thể đỡ, cùng phía lưng hắn loang lổ vết máu.

Ngải Huy nhịn không được oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, lại vừa đúng lúc phun ra trên cổ Sư Tuyết Mạn.

Cái cổ tuyết trắng thon dài, dính máu lên không còn đẹp được như vậy, có chút đáng tiếc. . .

Ngải Huy mơ mơ màng màng, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, hắn thậm chí không có cảm giác được khí thế của người thiếu nữ trong lòng đang tăng lên kịch liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.