Ngũ Hành Thiên

Chương 584: Chương 584: Kế hoạch của Thần Úy




Dịch giả: gaygioxuong

Biên: Đậu bắp

Lý Hậu Đường nhìn Hà mù bằng đôi mắt nghi ngờ. Theo ông ta thấy, người thanh niên trước mặt mình quá ốm yếu, lại còn là một người mù lòa.

Mù lòa thì làm sao có thể trở thành binh khí sư?

Lý Hậu Đường đã trở thành binh khí sư từ nhiều năm trước, nhưng chưa từng nghe nói có binh khí sư nào mù lòa cả.

Hà mù lẳng lặng xòe tay ra, con mắt trong lòng bàn tay đột nhiên mở ra, chiếu ra một quầng sáng. Quầng sáng dường như đã biến thành thực thể, lướt qua toàn bộ Phong Sào Trọng Pháo. Quầng sáng biến mất, con mắt trong lòng bàn tay nhắm lại.

Lý Hậu Đường trợn tròn mắt, cực kỳ hoảng sợ. Một truyền thừa quái dị như thế, từ trước tới nay ông ta chưa bao giờ từng nhìn thấy.

Đến nay, trình độ của Hà mù đã hơn xa lúc mới được Ngải Huy phát hiện ra. Khi xem những vật có y tham gia chế tác, người ta có thể cảm nhận được lực lượng ẩn chứa bên trong. Bắt đầu là Tập Diễm Bạch Thúc, tiếp đến là Địa Hỏa Tháp Pháo, rồi Kiếm Tháp, sau nữa là Phong Xa Kiếm, từ Lê Hoa Thiểm Ngân đến Phong Xa Kiếm, cuối cùng là Ngư Cốt Đầu, tầm mắt của y không ngừng được mở rộng, trình độ đột nhiên tăng vọt.

Hà mù nhẹ nhàng búng ngón tay, một đốm sáng to cỡ hạt lạc bay ra.

Khi bay đến miệng họng pháo của Phong Sào Trọng Pháo, đốm sáng hóa thành một vòng tròn sáng chói.

Hà mù thản nhiên nói: “Cắt đứt theo đường này!”

Mặc dù Lý Hậu Đường cảm thấy con mắt trong bàn tay Hà mù thật sự kỳ lạ, nhưng khi nghe thấy gã nói câu đó, cơn giận đột nhiên bùng lên như lửa thiêu mà không hề báo trước. Từ trước tới nay, ông ta chưa từng nghe thấy một lời đề xuất sửa chữa nào qua loa, võ đoán như vậy.

Ông ta giận quá hóa cười: “Không biết là dựa vào nguyên lý nào thế?”

Hà mù mắt điếc tai ngơ, cứ như không nghe thấy gì. Y là loại người kiêu ngạo thành tính, chỉ khi nào gặp Lâu Lan thì mới tươi tỉnh. Ngải Huy ra mệnh lệnh gì, y nghe theo hết, nhưng mặt lúc nào cũng vẫn lạnh như băng.

Về phần Lý Hậu Đường, ngươi là ai mà hỏi với han?

Bàn tử có lòng tin tuyệt đối vào trình độ của Hà mù, vội hỏi: “Lão Hà, cắt như thế nào?”

Hà mù lạnh lùng hừ một tiếng, búng ngón tay.

“Boong”, một tiếng kêu như tiếng chuông vang lên, phần miệng họng pháo đột nhiên rơi xuống mặt đất, mặt cắt bóng loáng không tì vết.

Mắt Lý Hậu Đường lại một lần nữa trợn tròn. Họng pháo của Phong Sào Trọng Pháo cực kỳ khó chế tạo. Để chịu được nhiệt của Tuyết Dung Nham, họng pháo cần chất lượng cực cao, ông ta vắt kiệt trí óc mới chế tạo thành công.

Nhưng khi rơi vào tay đối phương, nó lại giòn như thủy tinh.

Không nhịn được nữa, Bàn tử vội vác Phong Sào Trọng Pháo lên.

Bên trong những họng pháo hình tổ ong ở tầng bên trong bỗng nhiên bừng đỏ, chúng quay vù vù với tốc độ chóng mặt, liên tục bắn ra những tia lửa đỏ rực. Bàn tử đột nhiên trở nên kích động. Mỗi lần điều khiển Phong Sào Trọng Pháo lúc trước, lần nào y cũng cảm thấy có chỗ nào đó vướng víu, nhưng chẳng thể nào tìm ra nguyên nhân. Lúc này, cảm giác vướng víu đó đã hoàn toàn biến mất, Phong Sào Trọng Pháo trên vai nặng nề là vậy, nhưng y lại thậm chí lại có cảm giác rất nhẹ nhàng.

Bàn tử kìm không đặng, reo lên: “Quá tuyệt vời! Quá tuyệt vời!”

Sư Tuyết Mạn giao toàn bộ mảng trọng pháo cho y phụ trách. Bàn tử luôn phải chịu một áp lực cực kỳ nặng nề. Bởi chưa bao giờ từng gánh chịu một áp lực nặng nề như vậy, cho nên lúc nào y cũng lo sợ mình sẽ làm không tốt. Khi việc chế tạo Phong Sào Trọng Pháo gặp trục trặc, lòng y nóng như lửa đốt, cơ thể giống như một cái thùng chứa đầy thuốc súng, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Do đó, mỗi khi Phong Sào Trọng Pháo được cải tiến dù là nhỏ nhất, cũng đều khiến cho y mừng như bắt được vàng.

Lý Hậu Đường trợn tròn mắt. Ông ta đương nhiên có ánh mắt của một chuyên gia, nhờ có sự tham gia của bản thân mà Phong Sào Trọng Pháo mới được chế tạo thành công, mỗi một bộ phận bản thân đều rõ như lòng bàn tay. Thế nhưng...

Ông ta cà lăm hỏi: “Đây... đây là nguyên lý gì?”

Hà mù lạnh lùng hứ một cái: “Tại sao phải nói cho ngươi biết?”

Dứt lời, y bỏ mặc Lý Hậu Đường đang ngây ra như phỗng, nghênh ngang bỏ đi.

Ngải Huy nhún vai xòe tay, tỏ vẻ ta là người vô tội, sau đó cũng nghênh ngang bỏ đi.

Trong thung lũng.

Thần Úy Tài Quyết đồng loạt dừng lại nghỉ ngơi, bất cứ người nào trong số họ cũng có vẻ đã kiệt sức. Ban đầu là hành quân cả một quãng đường dài, tiếp đó là đánh úp doanh trại, sau khi thành công lại chạy thục mạng. Kẻ địch giống như đã phát điên, đuổi riết không ngơi nghỉ ở phía sau. Họ đã phải chạy như điên hai ngày, mới có thể kẽo dãn được một khoảng cách nhất định, cuối cùng cũng kiếm được cơ hội thở dốc trong thời gian ngắn ngủi.

Dù là ý chí cứng rắn sắt thép, nhưng đến giờ họ đã thực sự biến thành nỏ mạnh hết đà.

Vạn Thần Úy quyết đoán dừng lại, để mọi người tranh thủ nghỉ ngơi. Thời gian giành cho họ rất ngắn ngủi, kẻ địch sẽ nhanh chóng đuổi kịp.

Thành viên cấp cao của hai Chiến bộ họp mặt.

“... Ta cho rằng Nam Cung Vô Liên là kẻ rất nguy hiểm. Mặc dù bề ngoài có vẻ yếu đuối, nhưng hắn lại là cung chủ Thú Cổ Cung, ta thực sự không biết trên người hắn cất giấu những gì, cho nên mới giết hắn. Sợ hắn sẽ sống lại, hoặc ký sinh vào người hay vật nào đó,... Ta bèn dùng Tuyết Dung Nham đốt hắn thành tro.”

Tống Yên và Thiết Đao kể lại chi tiết những gì đã diễn ra lúc đó từ đầu đến cuối, toàn bộ quá trình rất thuận lợi, chẳng có điểm nào đáng khả nghi.

Vạn Thần Úy gật đầu: “Giết là đúng! Hành động tiếp theo, có Diệp Bạch Y là đủ rồi. Thú Cổ Cung quái dị khó đoán, cẩn thận là hơn.”

Những người khác không hẹn mà cùng gật đầu.

Trong suy nghĩ của họ, Nam Cung Vô Liên và Diệp Bạch Y khác nhau hoàn toàn. Diệp Bạch Y trước kia là đồng sự của họ, hành vi phản bội Ngũ Hành Thiên của ông ta đã khiến trong lòng mọi người ngầm phẫn nộ. Nhưng tài hoa và trí tuệ của Diệp Bạch Y cũng khiến cho họ khâm phục từ tận đáy lòng.

Một người như vậy, lại lựa chọn phản bội Ngũ Hành Thiên.

Mọi người nhìn Diệp Bạch Y với tâm trạng rối rắm. Phẫn nộ, thù hận, kính sợ, ngờ vực khó hiểu.

Còn Nam Cung Vô Liên, trong suy nghĩ của mọi người, chỉ là một kẻ địch nguy hiểm.

Xét về mặt giá trị, Diệp Bạch Y đóng vai trò quyết định đến việc thành bại của hành động kế tiếp của họ. Nam Cung Vô Liên đương nhiên cũng có giá trị, nhưng không mang tính quyết định.

Mọi người vây quanh Diệp Bạch Y đang ngủ say, lòng tràn ngập hiếu kỳ.

Tây Môn Tài Quyết hỏi: “Liệu hắn có đột ngột tỉnh lại không?”

Vạn Thần Úy lắc đầu: “Không biết!”

Tống Yên độc địa nói: “Hay là giờ làm thịt Diệp Bạch Y luôn? Dù sao đám Hạ Nam Sơn vẫn chưa biết được Diệp Bạch Y còn sống hay đã chết.”

“Nhiều khả năng là bọn chúng đã biết, Huyết Tu có rất nhiều thủ đoạn quái dị mà.” Vạn Thần Úy nói tiếp: “Hơn nữa, giờ chúng ta không giết chết được hắn.”

Không giết chết được?

Mọi người sửng sốt.

Một con dao găm không biết xuất hiện trên tay Tống Yên từ lúc nào, ông ta đâm nó vào đùi Diệp Bạch Y.

Ngay khi mũi dao găm sắp cắm vào, đùi của Diệp Bạch Y đột nhiên lóe lên sắc đỏ. Sau một tiếng “Đinh” chói tai, không ngờ dao găm của Tống Yên lại không thể đâm xuống được nữa.

Mi mắt mọi người giần giật.

Thiết Đao thì thào: “Trái tim Thiên Thần thực ra là cái gì?”

Không ai trả lời được câu hỏi của ông ta.

Trong cơ thể Diệp Bạch Y ẩn chứa một nguồn sức mạnh vô biên. Ngay khi ông ta gặp nguy hiểm, nguồn sức mạnh này sẽ lập tức bùng phát, bảo vệ Diệp Bạch Y. Nguồn sức mạnh đó chính là trái tim Thiên Thần.

Mấy người Vạn Thần Úy đã đánh không ít trận với phe Huyết Tu, đặc biệt là trong thời gian gần đây. Cho nên, họ cảm thấy nguồn sức mạnh của trái tim Thiên Thần dường như khác xa so với Huyết Linh Lực của Huyết Tu.

Thậm chí, họ còn có thể cảm nhận được mặt ngoài trái tim Thiên Thần đang tỏa ra hơi thở của thời viễn cổ.

Mỗi khi trái tim Thiên Thần đập, sẽ có một luồng sức mạnh khó tả bằng lời, lan truyền ra rất xa. Hiện tượng này đã biến họ thành một tấm bia chói mắt, không trốn được đi đâu. Đám người Hạ Nam Sơn có thể đuổi theo mà không bị cắt đuôi, nguyên nhân chính là do hiện tượng này.

Thần Úy Tài Quyết phải dựa vào tốc độ vượt trội, cưỡng ép kéo giãn khoảng cách, mới giành được cơ hội để thở dốc.

Vạn Thần Úy nghiêm giọng nói: “Nói thật, ta không tài nào ngờ tới chúng ta lại thật có thể thành công! Kể từ khi bắt đầu, kế hoạch này gần như không có bất cứ hy vọng thành công nào. Vậy mà, giờ đã nắm được Diệp Bạch Y trong tay, kế hoạch của chúng ta đã thành công được một nửa. Nhưng mọi người phải chuẩn bị tâm lý trước, tiếp sau đây chúng ta sẽ còn gian khổ hơn, cảnh ngộ sẽ còn bi đát hơn.”

Những người khác im lặng, nhưng thái độ ai cũng trở nên nghiêm trọng.

Trận đánh úp rất ngắn ngủi, kết quả cũng rất thành công, nhưng cái giá phải trả lại rất nghiêm trọng. Hơn một trăm người hi sinh, trong lịch sử của Thần Úy Tài Quyết, đây mới là lần đầu tiên.

Nhưng giờ mới chỉ là bắt đầu, ai cũng hiểu như vậy, Vạn Thần Úy không hề nói ngoa.

Vạn Thần Úy hít sâu một hơi: “Diệp Bạch Y đang nằm trong tay chúng ta, vậy tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra? Chiến bộ của Hạ Nam Sơn nhất định sẽ liều mình truy đuổi chúng ta. Ngoài ra, ba Thần bộ đang tiến công Trọng Vân Chi Thương cũng chắc chắn sẽ nhận được tin tức, nhất định sẽ chạy tới chặn đường chúng ta từ một hướng khác. Xuất phát từ bất cứ góc độ nào, bọn chúng cũng phải cứu Diệp Bạch Y cho bằng được. Rốt cục sẽ có mấy Chiến bộ tham gia chặn đánh, chúng ta thực sự không biết. Nhưng chúng ta mong rằng có càng nhiều càng tốt, bởi đây chính là mục đích của chúng ta.”

“Chúng ta phải vờn bọn chúng. Lúc trước còn phải sợ bọn chúng đuổi kịp, nhưng giờ thì chẳng cần thiết nữa, nhịp đập của trái tim Thiên Thần sẽ không cho chúng ta cơ hội ẩn nấp. Đây chính là nguyên nhân tại sao ta lại nói rằng cảnh ngộ của chúng ta sẽ càng bi đát hơn. Thời gian nghỉ ngơi của chúng ta sẽ càng ngày ít, Chiến bộ của kẻ địch sẽ càng ngày càng nhiều, chúng ta sẽ càng ngày càng mệt nhọc, sức cùng lực kiệt. Nhưng chỉ cần chúng ta chống đỡ được thêm ngày nào, phòng tuyến có nhiều khả năng sẽ giữ vững thêm được ngày đó.”

“Đây cũng là nguyên nhân chúng ta không thể giết Diệp Bạch Y.” Ông ta nhìn lướt qua tất cả mọi người: “Ta biết rất nhiều trong số mọi người vô cùng thù hận Diệp Bạch Y. Ta cũng thù hận hắn. Nếu như hắn tỉnh lại, ta muốn hỏi hắn một câu, vì sao lại phản bội Ngũ Hành Thiên? Nhưng, hiện giờ chúng ta cần hắn còn sống, Diệp Bạch Y còn sống thì mới quấy rối được kế hoạch của Chiến bộ Huyết Tu, mới có thể bắt ép bọn chúng chạy tới bay vây chúng ta, mới có thể giảm bớt áp lực cho bên phía Trọng Vân Chi Thương. Diệp Bạch Y chết đi, sẽ chỉ làm bọn chúng điên cuồng báo thù, đây không phải điều chúng ta cần.”

Vạn Thần Úy bình thản nói: “Xét tương quan lực lượng hai bên, chúng ta rất khó có thể thắng được trận chiến này. Cho dù chúng ta có đạt được mục đích, kế hoạch có thành công, hành động tiếp theo có thuận lợi đi chăng nữa, thì liệu có thể thắng được trận chiến này hay không? Không biết!”

Mọi người lặng ngắt như tờ, đổ dồn ánh mắt vào Vạn Thần Úy.

Mặt Vạn Thần Úy vẫn bình thản, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước: “Chúng ta sẽ ngã xuống từng người một, số lượng sẽ càng ngày càng ít, Diệp Bạch Y cũng có thể có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, giết hết chúng ta. Nhiều khả năng chúng ta sẽ mất mạng toàn bộ, nhưng lại chẳng thay đổi được cái gì.”

Nhưng trong đôi mắt ông ta, dường như lại có một ngọn lửa đang rực cháy.

Ông ta nhìn khắp xung quanh, đột nhiên hỏi: “Các ngươi có sợ không?”

“Ha ha, lão Đại đinh chọc cười hay sao?”

“Quả thực sợ chết đi được, sợ bọn chúng không dám đuổi theo!”

“Đã lấy lại đủ vốn rồi, trận đánh úp này đẹp mắt biết bao, ai có thể vượt qua được chúng ta? Khẳng định chúng ta sẽ được lưu danh muôn đời, được ghi vào sách giáo khoa!”

“Hỏng rồi, nếu sau này trở thành danh nhân trong lịch sử, có lẽ ta nên đổi sang một cái tên oai phong hơn một chút.”

“Hề hề, sau này trong sách sẽ đặt câu hỏi cho học sinh thế này: nếu bạn là vị Nguyên Tu Thần Úy Vương Nhị Đản nổi tiếng trong lịch sử, trong trận đánh úp doanh trại kẻ địch, bạn sẽ đánh như thế nào, lựa chọn hướng tấn công nào, phối hợp với đồng đội ra sao, xin hãy trình bày trình bày chi tiết chiến thuật của riêng bạn rồi so sánh với chiến thuật tấn công thực tế...”

“Mẹ ơi, may mà choa không phải đi thi! Choa phải giúp mi sống sót, để sau này mi còn đi làm phu tử, suốt ngày đặt câu hỏi đánh đố đám học sinh, ha ha ha!”

“Cút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.