Ngũ Hành Thiên

Chương 216: Chương 216: Sự cường đại quỷ dị




Từ Phủ thành chủ trở về, lão Trương kể cho mọi người tác dụng của Huyết tinh, tức thì khắp nơi ồn ào náo động.

"Hèn gì thằng nhóc kia đòi Huyết tinh! Thì ra sớm có mưu đồ a!"

"Lỗ lớn lỗ lớn rồi!"

"Thực là thằng nhóc âm hiểm!"

...

Mọi người ồn ào thảo luận, lão Trương không vui nói: "Đừng nói linh tinh nữa, tác dụng của Huyết tinh chính là nhờ bọn nhóc phát hiện ra đó! Cấp trên đã cho họ bốn trăm Thiên huân và truyền thừa, Phủ thành chủ cũng khen thưởng thêm."

Trong giọng lão Trương tràn đầy ước ao, lão nhớ tới Ngải Huy hôm đó, lúc đó kết giao chẳng qua là ý nghĩ bất chợt nảy sinh mà thôi, bây giờ xem ra, hình như mình đã kết giao được một nhân vật khó lường. Còn chưa tốt nghiệp đã có mấy trăm Thiên huân, theo lão nhớ, Cảm Ứng tràng chưa bao giờ có ai tương tự.

Mọi người ngẩn ngơ, thảo luận càng thêm hăng hái.

"Lợi hại quá! Đám nhóc nhít đó còn nhỏ như vậy đã lợi hại thế, lớn lên còn tới cỡ nào?"

"Người ta là con nhà danh môn, chúng ta làm sao giống được!"

"Cũng đâu có lỗ, Huyết tinh có thể săn giết ra mà, giao tình mới là khó có!"

"Bốn trăm Thiên huân, đủ làm tiểu đội trưởng mười ba bộ luôn rồi!"

...

Lão Trương vỗ tay, lớn tiếng nói: "Tất cả nghe ta nói."

Mọi người quay sang nhìn lão Trương, trong đội ngũ lão Trương rất có uy tín, tính lão hào sảng phóng khoáng, rất được mọi người kính trọng.

"Ta đề nghị chúng ta đi săn giết Huyết văn thú. Huyết tinh không chỉ giúp đề cao thực lực mọi người, mà còn có thể cường hóa binh khí, còn đổi được Thiên huân. Huyết thú đương nhiên rất nguy hiểm, nhưng đám chúng ta, có ai không phải cầu phú quý trong nguy hiểm? Săn bắt hoang thú thì an toàn sao? Đều là nam tử sống trên mũi đao sống kiếm, sinh tử có mệnh, phú quý tại trời. Hôm nay tiền không còn tác dụng gì, nhưng Thiên huân là thứ tốt. Dù mọi người có chết ở Cảm Ứng tràng, để lại cho thân nhân của mình, chúng ta cũng không còn gì lo lắng. Mọi người nói có đúng hay không?"

Lời lão Trương khiến toàn trường im phăng phắc, nhiều người lộ vẻ suy tư.

Sau đó, ai nấy dồn dập hưởng ứng.

"Không sai! Săn cái gì mà chẳng phải là săn? Huyết tinh càng có lời nha!"

"Thiên huân hả, hoang thú có thể đổi được Thiên huân sao?"

"Chừa cho thằng con chút Thiên huân, nói không chừng sau này, nó còn có thể làm nha dịch gì gì đó, coi như cuộc sống cũng ổn định."

"Làm nha dịch dễ sống lắm đấy? Đổi truyền thừa đi! Thiên huân đổi lấy truyền thừa mới là thứ tốt!"

...

Lão Trương thỏa mãn gật đầu, hay bàn tay làm tư thế ép xuống, đợi âm thanh dịu xuống một ít, mới nói tiếp: "Quy củ phân phối cứ theo cách cũ của đoàn, mọi người đều thuộc rồi đúng không?"

Mọi người dồn dập gật đầu, đoàn của họ là đoàn chuyên săn hoang thú, phân chia chiến lợi phẩm có một bộ quy tắc ai cũng phải thuộc. Những người này đa số đều đã lăn lộn nhiều năm trong Liệp sát đoàn, quá quen với quy tắc đó rồi.

"Huyết tinh có thể đổi lấy Thiên huân, vậy khẳng định có không ít người sẽ giống như chúng ta." Lão Trương nói tiếp: "Chúng ta phải xốc tinh thần lên, đừng để người khác tranh trước làm cho lỗ vốn. Còn nữa, mọi người đều đã rất quen hoang thú, nhưng Huyết văn thú thì khác, mọi người đều chưa quen. Nếu gặp phải thứ lợi hại, mọi người cũng đừng cố quá, giữ mạng quan trọng hơn. Tục ngữ có câu, núi xanh còn không lo không có củi đốt."

Đoàn người vang lên một trận cười, đối với những người già đời này, đây mới là lời thực lòng.

Ở Tùng Gian thành, những người vì Huyết tinh mà rục rịch không chỉ có tiểu đội của lão Trương, mà đa số người nào cũng vậy. Có người vì tiền, có người vì để mình mạnh hơn, có người chỉ là để sống sót. Những nguyên tu này dù mục đích khác nhau, nhưng mục tiêu lại vô cùng thống nhất.

Lúc trước gặp Huyết văn thú, mọi người thấy tránh còn không kịp, nhưng bây giờ chúng lại là mục tiêu người người đều tìm kiếm.

Số lượng nguyên tu trên đường phố đột nhiên gia tăng, chiến đấu cũng trở nên kịch liệt.

Lão Trương dẫn các đội viên cẩn thận đi tìm mục tiêu, lão rất bình tĩnh, Huyết tinh tuy trân quý, nhưng đối với họ, Huyết văn thú vẫn luôn là kẻ địch cực mạnh, hơi vô ý là sẽ mất mạng.

"Lão đại, nhìn kìa!"

Bỗng nhiên đội viên ở phía trước kêu to.

Lão Trương vội nhìn theo, một thân ảnh quen thuộc đang điên cuồng chạy ở cuối đường, đằng sau có một thân ảnh màu đỏ đuổi theo không bỏ. Thân ảnh phía trước mọi người đều rất quen thuộc, Đoan Mộc Hoàng Hôn!

Ở Tùng Gian thành, đối với đệ nhất thiên tài này của Tùng Gian viện, Nguyên tu nào cũng biết.

Đội Viện Giáp số 1?

Lão Trương giật mình, không lẽ họ gặp phải phiền phức? Sao chỉ có một mình Đoan Mộc Hoàng Hôn?

"Đi theo xem, mọi người cẩn thận."

Đoàn người cẩn thận đi theo đằng sau, không lâu thì nghe thấy tiếng chiến đấu.

Tinh thần mọi người rung lên, lặng lẽ tới gần.

Khi lão Trương đến gần, thấy rõ cảnh chiến đấu, thì ngây người.

Ngải Huy như một cây cọc gỗ, đứng sững một chỗ không chút động đậy, phía sau Đoan Mộc Hoàng Hôn là một con Huyết văn miêu, đang đuổi theo sát nút.

Một người một thú, chạy vòng vòng quanh cọc gỗ Ngải Huy.

Hết vòng này đến vòng khác.

Họ đang làm gì thế?

Lão Trương há hốc mồm ngạc nhiên.

"Bạn học Hoàng Hôn, cố lên!" Lâu Lan hò reo cổ vũ.

"Hoàng Hôn đừng sợ, Ngải Huy không bảo ngươi trả tiền bây giờ đâu!" Mập mạp lợi dụng thời cơ bỏ đá xuống giếng.

"Tới gần tí nữa!"

"Ai, còn thiếu tí nữa thôi à, gần chút nữa, gần chút nữa đi!"

"Hoàng Hôn ngươi làm gì nó thế? Sao nó bám ngươi sát thế?"

...

Sư Tuyết Mạn khoanh tay trước ngực, thảnh thơi đứng xem kịch.

Mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn đầy mồ hôi, Huyết văn thú được Sư Tuyết Mạn đưa tới hồi nãy đã bị Ngải Huy giết dễ dàng như cắt dưa. Không dè đến phiên mình lại gặp phải một con lấy tốc độ làm sở trường - Cửu văn miêu, Đoan Mộc Hoàng Hôn suýt tí nữa là bị thương.

Chết tiệt, phạm vi Ngải Huy tấn công rất nhỏ, phải dẫn Cửu văn miêu tới gần sát Ngải Huy, để nó chủ động công kích Ngải Huy mới được.

Nhưng nghĩ đến lúc chiều Ngải Huy mém nữa một kiếm xuyên thủng cổ họng mình, gã có phần sợ hãi, một kiếm kia đã để lại bóng ma cực sâu trong lòng gã.

Gã kéo theo Cửu văn miêu không ngừng chạy quanh Ngải Huy, nhưng Cửu văn miêu cứ như không nhìn thấy Ngải Huy, mắt đỏ ngầu cứ điên cuồng đuổi theo gã. Đoan Mộc Hoàng Hôn giận muốn chửi ầm lên: một con người to như vậy đứng ngay đó mà mày không nhìn thấy hả? Mày có phải Huyết văn thú hay không?

Phải nghĩ cách...

Đoan Mộc Hoàng Hôn chợt đứng sững lại, xoay người, nghênh đón Cửu văn miêu xông tới, phát động Thanh Hoa.

Vô số Triền Chi hoa văn trong nháy mắt kết thành một cái lưới lớn che phía trước người gã.

Cửu văn miêu không ngờ Đoan Mộc Hoàng Hôn lại đột nhiên ngừng lại, không kịp dừng chân, tông thẳng vào trong lưới. Cửu văn miêu tuy đã dùng vuốt rạch lưới, nhưng Thanh Hoa Triền Chi hoa văn cứng cỏi hơn nó tưởng, chỉ cào đứt mấy cây, cả người nó bị lưới lớn giữ lại.

Ngay sau đó, ‘vù’ một cái, nó bị cái lưới bắn ngược trở lại giống quả bóng cao su.

Hướng bay rõ là về phía Ngải Huy đang đứng sững bất động.

Lão Trương suýt chút nữa buột miệng kêu to, không lẽ Đoan Mộc Hoàng Hôn muốn hại Ngải Huy?

Cửu văn miêu đang bay giữa không trung cũng đã nhìn thấy mình đang tới gần Ngải Huy, trong mắt nó lóe sáng huyết quang, thân thể mềm mại không xương khẽ xoay, nhào tới Ngải Huy. Cái móng sắc bén như lưỡi dao thò ra, quang mang chớp động lẫm liệt.

Ngải Huy như chẳng biết có nguy hiểm sắp tới, vẫn không chút động đậy!

Lão Trương muốn la lên, nhưng một cảnh tượng đã xảy ra, khiến tiếng la vừa ra đến mép thì kẹt lại.

Ngay lúc móng vuốt của Cửu văn miêu sắp chạm đến Ngải Huy, một vệt kiếm trắng lóa không chút dấu hiệu đột nhiên xuất hiện.

Không trung vang lên một tiếng ông ông đặc biệt, ngay sau đó, ‘đang’ một tiếng giòn vang, ánh kiếm chạm vào lợi trảo của Cửu văn miêu.

Kiếm mang còn chưa tiêu tán, một vệt kiếm khác xuất hiện, đánh trúng vào cùng một vị trí.

Thêm một kiếm nữa!

Tốc độ kiếm mang cực nhanh, nhanh đến mức lão Trương cũng phải hoài nghi có phải mình hoa mắt hay không, một loạt tiếng va chạm vang lên dồn dập trong thời gian cực ngắn.

Binh!

Trong làn kiếm mang chói mắt, lợi trảo cứng rắn hơn sắt thép của Cửu văn miêu hóa thành bột mịn.

Cơ hồ ngay cùng lúc, một vệt kiếm mang hình trăng khuyết dài nhỏ xuất hiện ngay bụng Cửu văn miêu.

Nguyệt Liêu!

Bụng Cửu văn miêu là chỗ Huyết văn tập trung nhiều nhất, vệt kiếm mang hình nguyệt này trong nháy mắt chìm vào trong Huyết văn. Một đường máu dài nhỏ xuất hiện giữa bụng Cửu văn miêu.

Thân thể Cửu văn miêu cứng đờ.

Nhưng công kích vẫn chưa kết thúc, những đốm sáng không ngừng lóe lên, như những chùm sao xuất hiện ở bụng Cửu văn miêu. Đường máu nhỏ rách to ra, thành đường rách lớn.

Kiếm mang sắc nhọn xuyên thấu lưng Cửu văn miêu bay ra.

Xuy xuy xuy, những tia máu từ lưng Cửu văn miêu phun ra.

Kiếm mang không biết bay ra từ nơi nào cắt vào Huyết văn ở cổ Cửu văn miêu, xuyên thủng cổ nó, thiểm điện lấp lóe ngoằn ngoèo.

Từ khi Cửu văn miêu tiến vào phạm vi tấn công của Ngải Huy đến lúc bị va chạm văng ra khỏi phạm vi tấn công của Ngải Huy, một loạt công kích, tất cả đều xảy ra trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn như chỉ trong một cái nháy mắt.

Phanh!

Cửu văn miêu cứng ngắc rơi đùng xuống đất, kiếm mang gác ngang trên cổ bị chấn động, ‘phanh’ hóa thành một chùm tia sáng.

Cửu văn miêu không chút động đậy, khí tức hoàn toàn không còn.

Ngải Huy cũng không động đậy, như con rối không có sinh mệnh.

Toàn trường tĩnh mịch.

Lão Trương trợn tròn mắt, một màn trước mắt hoàn toàn vượt quá khả năng tưởng tượng của lão. Toàn bộ quá trình chiến đấu nhanh đến nỗi mắt thường của lão không nắm bắt kịp, lão không biết Ngải Huy hoàn thành như thế nào.

Nhìn Ngải Huy đứng sững bất động như con rối, trong lòng lão rét lạnh, đáng sợ quá!

Đó là kiếm thuật gì?

Chưa từng nghe nói có kiếm thuật lợi hại như thế.

Lúc đầu, lão chỉ định kết một chút thiện duyên, lão nghe được uy danh và chiến tích của đội Viện Giáp số 1, nhưng chưa bao giờ thấy được tận mắt, bây giờ được tận mắt chứng kiến, lão mới biết thực lực của Ngải Huy đáng sợ đến mức nào.

Đối với bọn lão, Huyết văn thú nguy hiểm chí mạng, nhưng với Ngải Huy chỉ có một chốc lát cũng không chống đỡ được, không có lấy chút lực hoàn thủ.

Vậy tổ Tinh Nhuệ bọn lão so với Ngải Huy thì thế nào đây?

Lão Trương run rẩy trong lòng.

Bọn lão đâu có khá hơn Huyết văn miêu bao nhiêu! Lão hạ quyết tâm, tí nữa trở về nhất định phải căn dặn người khác, dù có là nguyên nhân gì cũng không được xung đột với đội Viện Giáp số 1.

Đám người Sư Tuyết Mạn cũng ngây ra, Sư Tuyết Mạn thả hai tay đang khoanh trước ngực xuống, ánh mắt không thể nào tin được.

Lần này Ngải Huy ra chiêu còn nhanh, còn chuẩn hơn lần trước.

Liên tục ba kiếm trong thời gian cực ngắn đánh trúng cùng một vị trí trên móng vuốt của Cửu văn miêu, đánh nát móng vuốt nó.

Lẽ nào trong trạng thái quỷ dị như vậy, tên khốn này cũng có thể tiến bộ?

Sư Tuyết Mạn thực không thể tin nổi, nhưng nó lại xảy ra ngay trước mắt nàng.

Đoan Mộc Hoàng Hôn bị kích động còn dữ dội hơn, gã mở to hai mắt, trừng trừng nhìn Ngải Huy, vẻ mặt như gặp quỷ.

Không ai giải thích được trạng thái của Ngải Huy, Đoan Mộc Hoàng Hôn nghĩ hẳn là đang giác ngộ mới đúng, nhưng sức chiến đấu như gặp quỷ này... Ai mới là người đột phá tiểu viên mãn hả?

Gã không tự chủ xiết chặt nắm đấm, nhìn thấy Ngải Huy giết chết một con Cửu văn miêu dễ như cắt dưa, mà mình thì...

Gã biết Ngải Huy đang ở trong trạng thái quỷ dị, nhưng...

Đoan Mộc Hoàng Hôn ta không cần mượn cớ!

Đáng chết!

Đường phố to như vậy, lặng ngắt như tờ, mọi người đều bị chấn động.

Nhưng ngay lúc này, vang lên một tràng tiếng nổ ầm ầm, mặt đất kịch liệt chấn động.

Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn giật mình tỉnh lại từ trong khiếp sợ, nhìn thấy đám khói đen thật lớn phía xa thì sắc mặt hai người đại biến.

"Là cửa thành!" Đoan Mộc Hoàng Hôn la lên thất thanh.

"Cửa thành bị phá rồi." Giọng Sư Tuyết Mạn run run.

Ai nấy sắc mặt trắng bệch.

Tuy nền đất Tùng Gian thành đầy lỗ hổng, nhưng dù gì vẫn còn một ít tác dụng phòng ngự, muốn lẻn vào được chỉ có côn trùng hay dã thú thể hình nhỏ, dã thú lớn không vào được.

Mà một khi thành bị phá, nghĩa là dã thú thể hình lớn cũng có thể xông vào, đó chính là đại tai nạn.

Mặt đất rùng rùng chấn động, mọi người hoảng sợ chính là vì chấn động đang tới gần phía họ.

"Chạy mau! Nhiều Huyết thú lắm!"

Cách không xa vang lên tiếng kêu to, không đợi mọi người kịp phản ứng, cuối đường xuất hiện một cơn lũ màu đỏ, đang cuồn cuộn tràn về phía họ với tốc độ kinh người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.