Ngự Phật

Chương 32: Chương 32: Kẻ nào kẻ nấy đều vô sỉ




Vốn Hoa Liên muốn nhân cơ hội này mà chuồn êm, kết quả Khổng Uyên tiếp khách mà lại túm cả nàng theo. Hồ Yêu Nhiêu nhìn thấy Hoa Liên và Khổng Uyên cùng xuất hiện, rõ ràng sửng sốt một chút, có điều lại nhanh chóng nở một nụ cười.

“Vị này chắc là Hoa Liên muội muội rồi, ánh mắt của Khổng thiếu quả nhiên khác hẳn người thường.”

“Yêu Nhiêu muội muội tìm ta, không phải vì đánh ghen đấy chứ?” Khổng Uyên cười tít mắt nhìn Hồ Yêu Nhiêu.

Nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của Hồ Yêu Nhiêu, Hoa Liên vẫn ngồi yên một bên uống trà của mình, kể ra thì Khổng gia đúng là chịu chơi, thứ quý giá như Ngưng Chân lộ mà lại dùng để pha trà, không uống nhiều một chút thì thực là xin lỗi danh dự đã bị tổn thương của mình.

Thừa dịp Khổng Uyên và Hồ Yêu Nhiêu đấu trí đấu dũng, Hoa Liên hết sức không khách khí uống sạch sẽ trà trong chén của Khổng Uyên, Ngưng Chân lộ đã được ngưng luyện, uống hai chén Yêu lực tăng gấp năm lần, đây đúng là bánh thịt từ trên trời rơi xuống mà.

“Khổng thiếu lại nói đùa rồi, ta tìm huynh là có chuyện quan trọng, không bằng… chúng ta nói chuyện riêng một chút?” Hồ Yêu Nhiêu một tay vuốt cằm, ngón tay lướt qua khóe miệng, mị nhãn như tơ, không hề vì sự có mặt của Hoa Liên mà thu liễm mị công của mình chút nào.

Khổng Uyên mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm cái miệng xinh xắn của Hồ Yêu Nhiêu, cho đến khi thấy nàng ta lè lưỡi liếm đầu ngón tay trắng nõn kia mới mở miệng, “Yêu Nhiêu muội muội, ngươi rửa tay chưa vậy?”

Hồ Yêu Nhiêu nháy mắt hóa đá, Hoa Liên thiếu chút nữa đã phun nước miếng lên đầy mặt Khổng Uyên. Tên Khổng Uyên này, đúng là không hiểu phong tình gì cả. Rất cường đại!

“Hay là, các ngươi nói chuyện đi, ta ra ngoài tản bộ một lát…” Người ta rõ ràng không muốn mình làm kỳ đà cản mũi, Hoa Liên vô cùng thức thời.

“Tiểu Hoa Hoa, ngoan ngoãn ngồi đây đi, chỗ ta còn một bình nữa đấy~” Lợi dụ! Lợi dụ trắng trợn mà! Hoa Liên vốn đã đứng dậy, lại lập tức ngoan ngoãn ngồi trên ghế, chờ một bình Ngưng Chân lộ khác.

“Cò gì cứ nói ở đây đi, không có người ngoài.” Khổng Uyên vẫn giữ cái vẻ cà lơ phất phơ như trước, hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt đã đen sì kia của Hồ Yêu Nhiêu. Lại nói, đúng là mỹ nhân xinh đẹp, đến tức giận mà trông cũng đáng yêu như vậy.

Hồ Yêu Nhiêu nhếch khóe mắt lên, mặt lạnh đứng dậy, “Nếu Khổng thiếu bận rộn nhiều việc, Yêu Nhiêu cũng không quấy rầy nữa, cáo từ.”

Nhìn bóng lưng bỏ đi của Hồ Yêu Nhiêu, cùng với nét mặt đắc ý kia của Khổng Uyên, Hoa Liên vô cùng xác định, con khổng tước này đang lợi dụng nàng để đuổi người. Được rồi, ít nhất người ta cũng trả thù lao. Hoa Liên cực kỳ không khách khí uống cạn bình trà mà người làm bưng lên.

“Đây không phải Ngưng Chân lộ!” Dám dùng hàng giả để gạt nàng, thực quá đáng.

Khổng Uyên nhún nhún vai, “Ta cũng đâu có nói là Ngưng Chân lộ~”

Nàng cũng biết vật này không phải là sương sớm, cho dù là Khổng Uyên cũng không thể có nhiều như vậy được, chẳng qua là không biết Khổng Uyên cho nàng lợi lộc, rốt cuộc là có ý đồ gì.

Nàng không thể thừa nhận mình và hắn đã quen thân đến mức độ như vậy, hơn nữa Khổng Uyên xem ra cũng không hề đơn giản như vẻ ngoài.

“Lại nói, Tiểu Hoa Hoa, ngươi không tò mò xem Hồ Yêu Nhiêu muốn nói gì với ta sao?” Khổng Uyên ghé mặt vào Hoa Liên, dáng vẻ vô cùng gian trá.

“Hoàn toàn không có hứng thú.” Bọn họ lục đục gây gổ với nhau thế nào nàng cũng chẳng xen vào được, nàng cũng chỉ là một hoa yêu nhỏ bé mà thôi.

“Ôi…. thật vô tình, ta là vì ngươi nên mới cự tuyệt nàng ta đấy.”

Câu này của Khổng Uyên lại một lần nữa thu hút sự chú ý của Hoa Liên, vì nàng?

“Mấy ngày trước, tộc trưởng Hồ tộc có nhờ ta tìm một nữ yêu tên là Hoa Liên, mọi người đều muốn biết nữ yêu kia là ai.” Người mà Hồ Hoàng, một trong Tứ Hoàng muốn tìm, chuyện này với Yêu tộc mà nói, không thể là nhỏ.

Tìm nàng? Hoa Liên cả kinh trong lòng, cảnh tượng lần trước nàng bị gã Thanh Y kia thiếu chút nữa một roi đánh chết còn rành rành trước mắt, phải nói là nàng không có lấy nửa phần hảo cảm với Hồ tộc, cũng chính là bọn họ đã cưỡng ép mẫu thân đi.

Cho dù trong lòng cũng biết, tộc trưởng hồ tộc kia để cho Khổng Uyên tìm mình, khẳng định là không phải muốn mạng của nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn cứ đề phòng.

“Ngươi muốn bắt ta về?”

Khổng Uyên vặn eo một cái, đứng dậy bước ra ngoài, “Quần Yêu hội còn chưa kết thúc, không phải sao, mặc dù Đại Hoang sơn không tệ, có điều, tạm thời ta còn chưa muốn về nhà.”

Lời của Khổng Uyên khiến cho Hoa Liên thoáng an tâm, mặc dù không biết tại sao hắn lại giúp mình.



Hoa Liên cảm thấy, nàng đã vui vẻ quá sớm, nàng cứ cho Khổng Uyên cũng là loại người đơn thuần lương thiện, sự thật chứng minh, nàng đã lầm.

“Thiếu gia nhà ông đúng là rất được hoan nghênh!” Phái nữ ở yêu tộc vốn đã cởi mở hơn loài người, đối với đối tượng mình thích lại càng to gan. Khổng Uyên nói, để báo đáp ân tình cảm kích của hắn, trong thời gian hắn so tài, toàn bộ quá trình Hoa Liên phải bảo vệ hắn!

Trò bảo vệ đáng chết này khiến nàng thiếu chút nữa bị đám nữ yêu kia nuốt sống, may mà có lão quản gia vẫn đi theo hầu hạ bên cạnh Khổng Uyên giúp nàng chặn lại không ít áp lực.

“Thiếu gia vẫn luôn rất được hoan nghênh.” Quản gia bày ra vẻ ta rất vinh dự vì thiếu gia, Hoa Liên thiếu chút nữa đụng vào tường, nàng thực sự không nên thổ lộ với lão quản gia này.

Trên thực tế, Hoa Liên rất lo lắng, mình bị Khổng Uyên lợi dụng triệt để như vậy, sau đó có bị kẻ nào mê luyến Khổng Uyên giết chết hay không? Căn cứ vào bản tính của yêu quái mà nói, việc này vô cùng có khả năng.

Liếc nhìn quản gia đứng một bên, thôi đừng nói với ông ta thì hơn, đoán chừng có nói ra, lão quản gia này có khi lại trực tiếp phun ra một câu, ta sẽ nhặt xác cho ngươi.

Đại khái là cuộc đấu này, hai bên đều là những kẻ đứng ở tầng cao nhất trong Yêu tộc, Khổng Uyên và La Phong, cho nên hầu như tất cả những người dự thi đều có mặt.

Vì Hoa Liên cũng theo chân Khổng Uyên tới, cho nên La Phong đương nhiên cũng nhìn thấy nàng, “Ánh mắt của ngươi càng ngày càng kém.” La Phong cười mỉa mai.

“Phong độ của ngươi cũng chỉ bằng ánh mắt của ta thôi.” Nói tới nói lui, tại sao bị tổn thương vẫn là nàng chứ!

“Hừ.” La Phong nghiêng đầu, quay về đoàn người của La Vân sơn, Khổng Uyên đưa Hoa Liên ngồi vào chỗ dành riêng cho hắn. Nhờ có Khổng Uyên ban tặng, nàng có thể ngồi ở chỗ ngồi riêng của hắn để xem La Phong bị hắn đùa chết thế nào. Đây là nguyên văn lời nói của Khổng Uyên, bây giờ Hoa Liên đã chẳng buồn phát biểu gì với con Khổng tước tự luyến lại lòe loẹt kia nữa.

Sau khi Khổng Uyên và La Phong tiến vào nơi so tài, cả trường đấu phút chốc im lặng như tờ, chỉ có Hoa Liên là chẳng có hứng thú gì với cuộc chiến đỉnh cao này.

Nếu như La Phong mà có cùng cấp bậc với Khổng Uyên thì chắc nàng còn cảm thấy hứng thú, nhưng bây giờ, nàng có thể đánh cược xem trong vòng bao nhiêu chiêu La Phong sẽ bại bởi Khổng Uyên.

Chuyện lấy yếu thắng mạnh đó, trong Yêu tộc đúng là có từng tồn tại, đáng tiếc, La Phong không phải là kẻ nghịch thiên kia.

Khi hai bên đang đánh nhau, quản gia vẫn đứng một bên đột nhiên cúi đầu ghé vào tai Hoa Liên nói, “Hoa tiểu thư, Hồ Yêu Nhiêu muốn gặp cô.”

“Ta có thể không gặp được không?” Hoa Liên cầu xin nhìn quản gia, đừng thấy ông ta chẳng qua chỉ là một lão già cợt nhả, trên thực tế, tu vi của ông già này e rằng trong trường đấu này chẳng có mấy kẻ địch nổi.

Quản gia mỉm cười, “Tốt nhất là không nên.”

Ông già này nhất định có thù oán với nàng! Hoa Liên buồn bực trừng mắt nhìn quản gia một cái, đứng dậy từ trên chiếc ghế mềm mại thoải mái. Sau đó, cái vị trí tốt ấy đã bị ông già kia chiếm mất, khổng tước kẻ nào kẻ nấy đều vô sỉ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.