Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 194: Chương 194: Âm mưu của Tô Nhị Tịch




Edit: Lạc Thiên Vỹ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Phủ Hiên Vương

Đã rất nhiều ngày, Thương Lan Hiên không còn đối đãi với Tô Nhị Tịch như trước, kỳ hạn Hoàng thượng cho vào ngày mai đã đến, cho nên, Thương Lan Hiên cũng không cách nào bảo vệ Tô Nhị Tịch.

Lúc này, Tô Nhị Tịch ở trong viện của mình, đi tới đi lui, bước chân rất chậm, mỗi bước đi dường như rất nặng nề.

Đúng, quả thật rất trầm trọng, cũng có tuyệt vọng, mấy ngày nay, Vương gia không tới gặp nàng, ngày mai, chính là ngày tiến cung, chẳng lẽ Vương gia thật sự nhẫn tâm như vậy, đẩy nàng vào vách đá sao?

Mặc dù nàng cảm thấy tuyệt vọng, thế nhưng nàng vẫn có chút hy vọng xa vời, hy vọng Thương Lan Hiên có thể gặp nàng, hy vọng Thương Lan Hiên có thể tha thứ cho nàng, nhưng mà, đó chỉ là hy vọng xa vời sao?

Lục Nhi, Thanh Nhi bên cạnh nhìn thấy Tô Nhị Tịch như vậy, trong lòng cũng rất khổ sở, nhưng mà, chuyện đã phát triển đến nước này, không phải các nàng có thể an ủi tốt là được.

“Tham kiến Tô trắc phi” Lúc này, một giọng nam cung kính vang lên.

Tô Nhị Tịch vội vàng xoay người, nhìn thấy là quản gia, nhất thời trong lòng dấy lên một tia hy vọng, vội vàng hỏi: “Quản gia, có phải Vương gia chàng ···”

Tô Nhị Tịch còn chưa nói xong, quản gia đã ngắt lời nói: “Tô trắc phi, Vương gia bảo lão nô đến thông báo cho người, ngày mai vào cung.”

Lời quản gia nói giống như một chậu nước lạnh bị đóng băng ngàn năm, tưới lên đám lửa đang bùng cháy, khiến nó lập tức tắt lịm. Lòng Tô Nhị Tịch vốn đang đầy hy vọng, nháy mắt ngã xuống đáy cốc, mặt xám như tro tàn, thân thể không còn sức chống đỡ đỡ, tê liệt mềm nhũn ngã xuống.

“Vương phi” Lục Nhi Thanh, Nhi kinh hãi, vội vàng đỡ lấy Tô Nhị Tịch.

Quản gia thấy vậy, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, không có thông cảm, cũng không có xem thường, chỉ là không thể tưởng được, đệ nhất tài nữ đệ nhất mỹ nữ của Thiên Vận, lòng dạ lại độc ác như vậy, bậy giờ coi như nàng gặp phải báo ứng.

“Lão nô cáo từ trước” Quản gia truyền lời xong, vội vàng rời khỏi.

“Vương phi”

Lục Nhi, Thanh Nhi kinh hãi kêu.

Lát sau, rốt cục Tô Nhị Tịch có phản ứng, khóe mắt chạm dãi rơi lệ, tuyệt vọng, tuyệt vọng, vẫn là tuyệt vọng. Hiên thật sự muốn đẩy nàng xuống đáy cốc, thật sự không tha thứ cho nàng.

Tô Nhị Tịch đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngồi dậy, động tác đột ngột khiến cho Lục Nhi Thanh Nhi hoảng sợ, lo lắng sợ hãi nói: “Vương phi, người làm sao vậy?”

Tô Nhị Tịch không nói gì, chỉ thấy hai đôi mắt của nàng nhất thời tràn ngập thù hận và sát khí, Lục Nhi Thanh Nhi thấy thế cả người chảy mồ hôi lạnh.

Phượng Thiên Mị, đều là do Phượng Thiên Mị, nếu không có Phượng Thiên Mị, làm sao nàng rơi vào kết cục như thế này, hôm nay, ngươi cũng đừng hòng sống dễ chịu.

Nàng vốn đang chờ, chờ Hiên tha thứ nàng, cho nên, mấy ngày nay vẫn bỏ qua chuyện trước đây của Phượng Thiên Mị, nàng sợ nếu thời kỳ này xảy ra chuyện gì, Hiên thật sự sẽ hoàn toàn không tha thứ cho nàng.

Nhưng mà bây giờ, Hiên đã không cần nàng nữa, nàng cũng không cần cố kỵ điều gì, Phượng Thiên Mị, ngươi chờ hưởng thụ, màn kịch hay mà ta đã an bài cho ngươi!

Buổi chiều, lại có một sự kiện oanh động Vận thành, nói [ Phượng Vũ Cửu Thiên ] tạm thời ngừng kinh doanh, người của [ Phượng Vũ Cửu Thiên ] trong một đêm, chẳng biết đi đâu.

Điều này làm cho Thương Lan Hiên giận không thể xả, vốn hắn còn muốn đi bắt Phù Vân và Bạch Nhan, không thể tưởng được động tác của bọn họ lại nhanh như vậy, nửa đêm toàn bộ không thấy nữa.

Đối với Thương Lan Mạch, đó chính là một đả kích thật lớn! Hắn ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ được, vì sao [ Phượng Vũ Cửu Thiên ] lại đột nhiên ngừng kinh doanh, như vậy, chuyện của hắn và Bạch Nhan coi như là diễn không.

Mộc Cẩm Thần cũng phi thường kinh ngạc, chuyện làm ăn của [ Phượng Vũ Cửu Thiên ] tốt như vậy, sao lại không làm nữa, chẳng lẽ, xảy ra chuyện gì sao?

Đám dân chúng luôn luôn quan tâm chuyện của [ Phượng Vũ Cửu Thiên ], cho nên, [ Phượng Vũ Cửu Thiên ] đột nhiên biến mất, làm cho bọn họ có chút không tiếp thu được.

Đêm đó, Phượng Thiên Mị thay một bộ y phục màu đỏ, mang theo khăn che mặt, tắt nến, ra cửa.

Nhưng mà, đúng lúc này, nghe được bên ngoài có động tĩnh, sắc mặt Phượng Thiên Mị trầm xuống, có một người tới, tuy có võ công, nhưng không có sát khí, ngược lại có một luồng, dâm khí.

“Xích Xích ··· Chủ nhân, trước hết nhìn xem người này muốn làm gì!” Huyết xà nói.

“Ừ!” Phượng Thiên Mị ừ nhẹ, nàng cũng muốn nhìn xem, người này muốn làm gì! Vì thế, Phượng Thiên Mị trốn vào phía sau cửa.

Một lát, chỉ thấy trên cửa sổ, có một ống trúc ở bên ngoài cắm vào, Phượng Thiên Mị biết đó là cái gì, lập tức nín thở, tuy rằng nàng không sợ độc, nhưng mà, hít phải vẫn là không tốt.

Tuy rằng trong cơ thể có máu của Huyết xà, thì vẫn là máu, dù sao thân thể này không phải thân thể trước kia của nàng, vẫn phải chú ý một chút.

Quả nhiên, một làm khói nhẹ được thổi theo ống trúc vào bên trong.

Phượng Thiên Mị cảm thấy không còn gì để nói, vì cái lông gì người cổ đại thích thổi khói mê như vậy! Chẳng qua trong lòng cũng nghi ngờ, có sát thủ tới giết nàng, nàng không kỳ quái, ngược lại không có mới cảm thấy kỳ quái, nhưng mà, rốt cuộc người này là ai phái tới!

Đợi khói mê tan hết sau, một con dao găm lách vào chốt chửa, chậm rãi cạy mở khóa cửa gỗ: “Két” một tiếng, cửa bị đẩy vào, tiếp đó, đầu tiên là một chân nhẹ nhàng bước vào, sau đó, lại thò đầu vào thăm dò, là một nam nhân.

Nhờ ánh trăng, Phượng Thiên Mị nhìn thấy, ngoại hình người này rất xấu, ánh mắt đầu tiên của gã dừng ở trên giường, nhìn thấy chỗ chăn đệm nhô lên, đôi mắt lộ ra tham lam, khóe miệng lộ ra nụ cười dâm đãng, hết sức thô bỉ.

Sau đó, nam nhân lại bước một chân nữa vào, sau đó ngó đầu ra ngoài, nhìn xem có ai phát hiện không, nhìn thấy không có ai, nam nhân lập tức đóng cửa lại, xoay người đi đến bên giường.

Đi đến bên giường, đang muốn xốc đệm chăn lên, đúng lúc này, nam nhân đột nhiên cảm thấy một tia lạnh lẽo ở cổ, phản ứng tâm lý làm cho gã nhất thời dừng động tác lại.

Gã còn chưa phản ứng, sau lưng vang lên giọng nữ trong trẻo lạnh lùng: “Nói, là ai phái ngươi tới?”

Nam nhân không lên tiếng, dường như đang nghĩ có nói hay không, dù sao, gã thu tiền người ta, nhưng mà, nếu không nói, rất có khả năng gã sẽ chết trên tay nữ nhân này.

“Nếu không nói, ta sẽ khiến cho ngươi chết ở chỗ này.” Phượng Thiên Mị thấy nam nhân không nói lời nào, lạnh nhạt nói.

“Này, này, này ····” Nam nhân hoảng hốt, trong lòng đang nghĩ làm sao tránh thoát khỏi lưỡi dao trong tay nữ nhân này, sau đó chạy trốn.

Mặc dù Phượng Thiên Mị không biết gã có ý đồ gì, nhưng mà, nàng không có nhiều kiên nhẫn dây dưa với gã, dao găm trên tay khứa sâu một chút, lập tức trên cổ nam tử chảy ra một vệt máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.