Ngược Ái Tiểu Thần Thụ

Chương 3: Chương 3




Diệp đại linh mục bị một tên siêu cấp biến thái độc nhất vô nhị gây sức ép chỉ còn một hơi, ôm lấy cái mông cơ hồ mau bị chém thành hai nửa, vào lúc trời mới tờ mờ sáng, lén trốn về tới Thần học viện, sau đó thực bi thảm ở trên giường nằm ba ngày ba đêm.

“Thiếu chủ, cậu khát nước không?”

“Thiếu chủ, cậu đã đói bụng chưa?”

“Thiếu chủ, thân thể cậu có tốt chút nào không?”

Ba con “tiểu sắc lang” gây ra đại họa ân cần ở bên đầu giường Diệp Phương Diêu ồn ào không để yên, làm cho Diệp Phương Diêu vốn đầy bụng ủy khuất cùng lửa giận liền lập tức núi lửa bạo phát!

“Tất cả đều câm miệng cho ta!” Bởi vì quá mức tức giận, Diệp Phương Diêu còn từ trên giường bật dậy, hung hăng cho bọn họ mấy cái liếc mắt. “Đừng ở nơi nào vui sướng khi người gặp họa! Bổn thiếu gia có hôm nay còn không phải do mấy tay ăn chơi các ngươi ban tặng!”

“Ô… Thiếu chủ, thực xin lỗi, đều là lỗi của chúng tôi. Cậu mau nói cho tôi biết người trong kỹ viện kia rốt cuộc là ngược đãi cậu thế nào, chúng tôi nhất định báo thù cho huynh, trả cho hắn gấp bội!”

“Đúng, Thiếu chủ từ nhỏ thân cường thể kiện, ngay cả phát sốt đều có thể nhảy xuống sông bơi lội, lần này lại nghiêm trọng đến mức phải ở trên giường nằm ba ngày ba đêm, có thể thấy được Thiếu chủ nhất định đã bị thương tổn thật lớn.”

“Chính là Thiếu chủ thoạt nhìn không có ngoại thương a.”

“Theo tôi thấy, đây nhất định là nội thương nghiêm trọng, Thiếu chủ, cậu xem tôi nói có đúng không?”

Đúng đúng, nội thương này của ta có đủ nội, ở trong mông! Như vậy ngươi cao hứng đi? Diệp Phương Diêu nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã.

“Thiếu chủ, việc này không nên chậm trễ, cậu vẫn là mau cùng chúng tôi đi bệnh viện làm kiểm tra một lần.”

“Ta không đi!”

Ô… Muốn chết, ta đường đường là người thừa kế gia tộc Alderaan, lại là linh mục dễ nhìn nhất của nhà thờ St.Peter, nếu bị thầy thuốc nghiệm ra bổn thiếu gia là bị tên xú nam nhân kia chơi đến mông nở hoa, như thế không bằng một đao giết ta! Diệp Phương Diêu vừa nghĩ vừa khóc không ra nước mắt.

“Thiếu chủ, tôi đi thỉnh ông nội phái bác sĩ Trask từ New York đến giúp cậu kiểm tra một chút, được không?”

“A a a! Ai dám đem chuyện ta bị thương nói cho ông nội, ta sẽ giết!” Ánh mắt Diệp Phương Diêu hung a cảnh cáo. “Tựa như bổn thiếu gia đối bên ngoài nói, ta chỉ là cảm mạo sinh bệnh, ở trên giường nghỉ ngơi vài ngày mà thôi, hiểu chưa?”

“Hiểu … Hiểu được.”

“Còn có, về sau nếu các ngươi còn dám bước đến kỹ viện một bước, ta sẽ trực tiếp thiến các ngươi! Đem tiểu kê kê không biết liêm sỉ kia của các ngươi cắt bỏ làm kê rán!”

“Đã biết…”

Ô… Về sau chúng ta rốt cuộc không được tán gái…

Lisa, Emily, Maria, vĩnh biệt !

Ba người ở trong lòng rưng rưng cùng các nàng nói tái kiến.

“Sinh bệnh tức giận như vậy, xem ra tinh thần tốt lắm.” Một tiếng nói duyên dáng từ ngoài cửa truyền đến, cửa phòng liền mở ra, một người mỹ mạo vô song đi đến.

“Oa…”

Mỹ nhân! Cho tới bây giờ chưa thấy qua mỹ nhân phương đông!

Ngoại trừ Diệp Phương Diêu, tất cả ba con sắc lang thấy đều trợn mắt há hốc mồm, máu mũi sắp phun.

“A Thận!” Diệp Phương Diêu nhìn thấy người tới vừa mừng vừa sợ hét to một tiếng, liền bật người ngồi dậy ——

“A a a ——” Đáng tiếc người nào đó đã quên mông mình hiện tại đang nở hoa, không thể tự tiện vọng động, cho nên còn không có ôm đến mỹ nhân, thân thể đã muốn lớn tiếng kháng nghị, làm cho cậu đau đến phát ra tiếng rên.

Nhìn đến bạn tốt hồi trung học mà mình ngàn dậm xa xôi chạy tới thăm che mông, một bộ dáng thống khổ, Sở Thận Chi hơi hơi nhăn cặp mày xinh đẹp.

“Như thế nào? Bị trĩ sao?”

“Cái gì trĩ? Ta đường đường là thiên hạ thứ nhất suất linh mục mà bị trĩ sao, đừng có nói đùa chứ?” Diệp Phương Diêu vừa xám xịt bò lại trên giường, vừa không quên vì mình thổi phồng một phen.

“Hắc hắc, Thiếu chủ, cậu không giúp chúng ta giới thiệu một chút vị bằng hữu này… A, không, vị tiểu thư này sao?” Trong ba người, kẻ có “Cái kia” nhỏ nhất, gan lại lớn nhất là Jim thèm nhỏ dãi ba thước nói.

Diệp Phương Diêu nghe thấy liền lập tức ôm bụng cười to. “Ha ha ha… Tiểu thư? A Thận, cậu chừng nào thì biến tính, như thế nào không cho bạn tốt là tôi này biết một tiếng, tôi sẽ đi tìm quà tặng chúc mừng a.”

“Câm miệng! Trước lúc tôi đại khai sát giới, gọi bọn hắn toàn bộ cút cho tôi!”

Mỹ nhân phương đông mặt mang sát khí, bộ dáng lạnh lùng lại hoàn toàn mê đảo ba con sắc lang không biết nhìn sắc mặt.

“Ngay cả bộ dáng tức giận của nàng cũng đẹp quá…”

“Tuy rằng không có ngực, nhưng có một loại gợi cảm không cách nào hình dung…”

“Đúng vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ nhân mặc quần cũng đẹp như vậy…”

Bang bang phanh ————

Ba người dưới ánh mắt nhìn đăm đăm của mỹ nhân, hoàn toàn không có bố trí phòng vệ, bị một liên hoàn đá xinh đẹp hung hăng đá ra cửa phòng.

Đóng sập cửa lại, Sở Thận Chi nhìn bộ dáng bạn tốt của mình cười trước sau ngưỡng mộ, nhẹ nhàng mà cong lên khóe miệng, ôn nhu cười. “Quan tài chọn tốt chưa? Xem ở giao tình nhiều năm giữa chúng ta, tôi có thể miễn phí tặng cậu một bộ.”

“Khụ khụ!” Diệp Phương Diêu vỗ ngực thật mạnh, “A Thận, cậu không cần như vậy, thấy cậu tới thăm tôi, tôi thật sự vui vẻ.”

“Cẩn thận vui quá hóa buồn.” Sở Thận Chi lạnh lùng cười.

“Rồi rồi, vừa xong là tôi không đúng. Lúc mấy đường đệ của tôi nhận sai cậu là nữ nhân, tôi hẳn là nên giải thích mới đúng.”

“Mấy tên sắc lang này là đường đệ cậu? Hừ, nguyên lai gia tộc Alderaan các cậu thật đúng là một khâu chi “Lang”, vật họp theo loài a.” Sở Thận Chi thần tình khinh thường.

“Đừng nói như vậy, A Thận, không cần lại tức giận. Cậu đột nhiên chạy tới Mĩ như vậy, có phải rất nhớ tôi không?” Diệp Phương Diêu cợt nhả nói.

“Nhớ cậu cái đầu!” Sở Thận Chi trừng mắt liếc cậu một cái, “Tôi là đến bái phỏng linh mục Preece của giáo đường St.Peter các cậu, thuận tiện mới đến nhìn tên bạn xấu là cậu này.”

“Bái phỏng linh mục? Sao tôi không biết cậu bắt đầu tin Chúa Trời?” Diệp Phương Diêu hồ nghi nhìn hắn.

“Cậu quản tôi! Dù sao ngày mai cậu an bài cho tôi gặp mặt ngài là được, tôi có việc muốn tìm ngài.”

“Đúng rồi, bảo bối đệ đệ kia của cậu cũng đến đây sao?”

“Không có.”

“A? Không có? Kỳ thật giáo đường Đài Loan còn nhiều mà, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng có thể cho cậu rời đi bảo bối đệ đệ kia của cậu, ngàn dậm xa xôi đi đến trấn nhỏ phía nam ở nước Mĩ này tìm linh mục a?” Diệp Phương Diêu biết bạn tốt này của cậu luyến đệ thành si, nghe vậy không khỏi càng thêm tò mò.

“Đừng dài dòng! Vì cái gì tôi phải nói cho cậu!”

“Hắc hắc, nếu cậu không nói cho tôi biết, ngày mai tôi sẽ không giúp cậu an bài gặp linh mục. Linh mục Preece của chúng ta cũng không phải cậu muốn gặp là có thể gặp.”

“Diệp Phương Diêu cậu ——”

“Thế nào? Nơi này chính là thiên hạ của tôi, hắc hắc…”

Bộ dáng Diệp Phương Diêu cười gian quả thực làm Sở Thận Chi nghĩ muốn hành hung cậu một chút, bất đắc dĩ chính mình có việc cầu người, đành phải cố nén xuống cơn giận này.

“Nói thì nói, có cái gì không được. Tôi có việc tìm đến linh mục xưng tội không được sao?”

“Xưng tội? Oa, không nghĩ tới Sở đại công tử cao quý thánh khiết của chúng ta cũng có bí mật không thể cho ai biết a?”

“Cậu câm miệng cho tôi! Ai nói tôi có bí mật không thể cho ai biết.”

“Nếu không có bí mật không thể cho ai biết, vậy trực tiếp trước mặt bạn tốt là tôi này xưng tội không phải được rồi, dù gì tôi cũng là linh mục tương lai.”

“Hừ, loại giả hóa như cậu này ai muốn a.”

“Ô… Dội nước lạnh vào tôi…”

“Đừng dài dòng, ngày mai cậu dám không an bài cho tôi, cậu nhất định phải chết!”

“Được được, không thành vấn đề, cứ trông cậy vào tôi.”

“Ân, tính cậu biết điều.”

Cuối cùng buông tâm, lúc này Sở Thận Chi cũng không có thấy trên mặt Diệp Phương Diêu dấu diếm cười gian.

Đi vào phòng xưng tội có hình Jesus chịu khổ trên thánh giá, Sở Thận Chi cung kính ở trước ngực vẽ một chữ thập.

“Đứa nhỏ, Chúa Trời đang cùng con tồn tại.” Một thanh âm già nua ở bên kia cửa sổ phòng xưng tội vang lên, “Con có cái gì muốn xưng tội sám hối cùng Chúa Trời không?”

“Đúng vậy, linh mục Preece, con phạm vào tội.” Một tia ngượng ngùng nổi lên trên khuôn mặt tuấn mĩ của Sở Thận Chi. “Một tội a không thể tha thứ.”

“Nói đi, hướng Chúa Trời thành thực nói ra tội nghiệt của con đi.”

“Vâng, con con…”

“Con” nửa ngày cũng “Con” không được, luôn luôn ngôn ngữ liền mình, Sở Thận Chi đột nhiên bắt đầu nói lắp.

“Không cần gấp, chậm rãi nói, ở trước mặt Chúa Trời không nên có gì giấu diếm, Chúa Trời cái gì đều biết.”

“Vâng, linh mục.” Sở Thận Chi cung kính hai tay tạo thành chữ thập, “Con… Con có một đệ đệ…”

“Tốt lắm, đó là một bắt đầu tốt. Sau đó thì sao?”

“Con rất thương yêu hắn, dùng hết sinh mệnh của con để yêu thương hắn.” Sở Thận Chi dường như đang lâm vào kí ức tốt đẹp, ánh mắt toát ra ôn nhu, “Bắt đầu từ ngày hắn sinh ra…”

“Chuyện con muốn xưng tội có phải liên quan tới đệ đệ con không?”

“Đúng vậy, linh mục.”

“Ta biết mà…”

“Người nói cái gì? Linh mục, con không có nghe rõ ràng.”

“Khụ khụ, không có không có, ta đang nói với Chúa Trời con là các các tốt.”

“Không! Con không phải!” Sở Thận Chi không biết vì sao đột nhiên trở nên kích động, “Con là cầm thú! Con căn bản không xứng làm ca ca của Ngọc nhi!”

“Cầm thú? Cậu làm cái gì?” Thanh âm mười phần kích động.

“A?”

“A, ta là nói, Chúa Trời muốn con thành thực nói ra chuyện con đã làm, như vậy con mới có thể được cứu rỗi, A-men.” Thanh âm già nua đột nhiên chuyển nghiêm túc.

“Vâng, con… Con sẽ thành thực nói ra, thỉnh Chúa Trời khoan thứ tội lỗi của con.” Sở Thận Chi hốc mắt phiếm hồng nói, “Sự tình bắt đầu thực đột nhiên…”

“Cuối tuần trước, Ngọc nhi không có cho con biết trước, liền hẹn bạn học đến nhà chơi. Vốn dĩ mỗi ngày cuối tuần đều là ngày huynh đệ chúng con cùng nhau kết bạn du lịch, không nghĩ tới hắn lần này thế nhưng đột ngột hủy bỏ ước định cùng con, tự tiện dẫn theo bạn học về nhà. Con thấy bạn học hắn mang theo túi sách, vốn đang nghĩ đến bọn họ muốn cùng nhau học bài, không nghĩ tới…”

“Không nghĩ tới cái gì?”

“Không nghĩ tới bọn họ thế nhưng cùng nhau xem AV!” Sở Thận Chi phẫn nộ nói. “Tên bạn học đáng giận kia dám mang loại phim hạ lưu này cho Ngọc nhi của ta xem, quả thực đáng chết!”

“Xem AV thì có làm sao đâu…”

“Linh mục?!”

“Khụ khụ, ý của ta là thanh thiếu niên tuổi này huyết khí phương cương, khó tránh khỏi sinh ra hứng thú đối với ***.”

“Nếu chỉ là xem thì không sao, nhưng người không nghĩ tới bọn họ thế nhưng vừa xem… vừa…”

“Vừa cái gì?”

“Vừa tự… tự an ủi…”

“Kết quả? Kết quả thì sao?”

“Con liền lập tức đem người kia ném ra ngoài.”

“Thế chuyện này với chuyện con muốn xưng tội có quan hệ sao?”

“Đúng vậy, con… con…” Sở Thận Chi nói đến chỗ mấu chốt lại bắt đầu nói lắp, “Bắt đầu từ đêm đó lúc con nhìn thấy Ngọc nhi tự an ủi, liền vẫn nằm mơ…”

“Nằm mơ? Con mơ thấy cái gì?”

“Linh mục, trước lúc con nói ra tội a của con, mong người nói cho con biết, mặc kệ con phạm tội gì, Chúa Trời có phải nhất định sẽ tha thứ cho con không?”

“Đương nhiên, Chúa Trời sẽ tha thứ cho tất cả con dân. Con nói mau đi!”

“Cám ơn Chúa Trời. Cám ơn linh mục. Con… Con phạm chính là *** tội.” Sở Thận Chi thần tình xấu hổ nói, “Con mộng… mộng con cùng Ngọc nhi… Chúng con… Chúng con ở trên giường…”

“Trên giường? Các con ở trên giường làm gì?”

Sở Thận Chi cảm thấy được thanh âm của linh mục nghe kĩ giống như thực hưng phấn, không khỏi hồ nghi nhìn cửa sổ phòng xưng tội liếc mắt một cái.

Không, ta như thế nào có thể đi vào giáo đường thần thánh còn hoài nghi linh mục, nhất định là tại ta có tật giật mình nên nghe lầm.

Chúa Trời a, thỉnh tha thứ vô lễ của con. A-men.

Sở Thận Chi cùng Chúa Trời giải thích xong, lập tức quyết định phải thành thật trả lời. “Chúng con ở trên giường hôn môi.”

“Cái gì a, hóa ra chính là hôn môi a.”

Tuy rằng mơ hồ cảm thấy được thanh âm linh mục nghe có chút thất vọng, nhưng Sở Thận Chi vẫn là tiếp tục xưng tội, “Sau mộng này lại càng lúc càng đáng sợ… Con. . . Con thế nhưng bắt đầu cởi sạch quần áo cùng đệ đệ của con làm. . . làm tình…”

Cạch ——

Sở Thận Chi nghe được thanh âm ghế đổ, dọa một chút, “Linh mục Preece, người có khỏe không?”

“Ta… Ta không sao, con nói tiếp đi. Sau thế nào? Con thật sự cùng đệ đệ của con phát sinh quan hệ?”

“Như thế nào có thể?! Đây chỉ là ảo tưởng của con mà thôi, sao con có thể thật sự đi làm được?”

“Linh mục ta thừa lệnh Chúa Trời, hiện tại muốn hỏi con một vấn đề thực nghiêm túc, con nhất định phải thành thật trả lời ta.”

“Được, linh mục.”

“Con là người áp hay là bị áp?”

“Linh mục Preece người hơi quá đáng! Con cự tuyệt trả lời vấn đề này!”

“Không được, con nhất định phải thành thật trả lời. Tội của người áp cùng bị áp là không giống nhau, cho nên phương pháp chuộc tội cũng không giống nhau, ta phải biết rõ ràng chân tướng sự tình, như vậy mới có thể tìm ra phương pháp tốt nhất để đặc xá tội của con.”

Sở Thận Chi nghe được lời lẽ nghiêm khắc, cách nói chính nghĩa của linh mục như thế, không khỏi xấu hổ, “Thì ra là thế, thực xin lỗi, linh mục Preece, là con hiểu lầm người .”

“Ân, vậy con cũng nói thực ra đi.”

“Con… Con không phải người áp…”

“Khụ khụ, nói như vậy ở trong ảo tưởng của con, con là bị đệ đệ của con áp?”

“Đương nhiên, con sao có thể để cho Ngọc nhi của con đau…” Sở Thận Chi thần tình nhu tình.

“Thật tốt quá!”

“A?”

“Khụ khụ, ý của bản linh mục là, như vậy con không có thương tổn hại đến người khác, tội có điều nhẹ, Chúa Trời đã quyết định khoan thứ con, con không cần lo lắng.”

“Thật vậy chăng?”

“Đúng, con có thể phóng tâm mà đi rồi.”

“A? Cứ như vậy? Như vậy là xưng tội xong rồi?”

“Đúng đúng như vậy là có thể, con đi đi.”

Cảm giác giống như bị vội vàng đuổi đi, tuy rằng Sở Thận Chi cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cuối cùng có thể buông ra tảng đá lớn trong lòng hắn vẫn là lễ phép nói tạ ơn. “Cám ơn linh mục Preece, con xin cáo từ.”

. . .

Đúng đúng, đi mau đi mau, bổn thiếu gia chờ không kịp muốn gọi điện thoại nói cho đám hồ đàn cẩu hữu của chúng ta ở Đài Loan tin tức động trời này.

Ha ha ha… Cười chết ta…

Nghĩ đến bộ dáng Sở Thận Chi đối với một “Giả hóa” như cậu tất cung tất kính, thành thật xưng tội, Diệp Phương Diêu liền nhịn không được cười thầm đến thắt ruột.

Sở Thận Chi, không nghĩ tới cậu cũng có một ngày như vậy a, ha ha ha…

Ngay lúc Diệp Phương Diêu ở trong lòng cuồng tiếu…

“Linh mục, ta muốn xưng tội.”

Cửa phòng xưng tội bị người mở ra, một thanh âm làm cho Diệp Phương Diêu hàng đêm mơ ác mộng đột nhiên tiến vào màng tai cậu ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.