Người Cầm Quyền

Chương 204: Chương 204: Ăn mừng.






Muốn trừng trị gã ta, bất cứ lúc nào cũng có cơ hội, nhàn rỗi không có việc gì hay sao mà phải cố ý gây khó dễ gã.

Chuyện mà hiện tại Hàn Đông đang suy nghĩ, chính là triển khai công tác như thế nào cho tốt, đây mới là chuyện hắn phải làm.

Hơn nữa, chỉ cần Lư Kim Nguyên thành thật mà làm tốt việc mình dặn dò, chuyện trước kia, Hàn Đông cũng lười so đo nhiều như vậy.

Thân ở trong quan trường, khẳng định gặp phải rất nhiều người tương tự. Nếu mình cứ nhất nhất hao tâm tổn trí ghi hận trong đầu, vậy chẳng phải là mệt chết sao.

Còn thời gian nửa giờ, Hàn Đông suy nghĩ một chút, liền đi ra hành lang, đi về phía văn phòng của Thẩm Tòng Phi.

Nhìn thấy Hàn Đông đi tới, thư ký của Thẩm Tòng Phi nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, ngài tới à.

Hàn Đông gật gật đầu, hỏi:

- Phó chủ tịch huyện Thẩm có ở đây không?

Trịnh Vĩnh Trung vội vàng gật đầu nói:

- Phó chủ tịch huyện Thẩm đang ở bên trong.

Lúc này Thẩm Tòng Phi ở bên trong đã nghe thấy Hàn Đông và Trịnh Vĩnh Trung nói chuyện, bước nhanh đi ra nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, làm sao ngài lại đích thân tới vậy, có chuyện gì gọi điện thoại thẳng cho tôi là được rồi.

Hàn Đông cười cười nói:

- Văn phòng tôi đang quét tước, tôi liền tới đây ngồi đại một chút.

Thẩm Tòng Phi mời Hàn Đông ngồi xuống ở khu bàn trà tiếp khách trước, sau đó nói:

- Tiểu Trịnh, đem trà Long Tỉnh mà tôi cất kỹ ra, pha mời Phó chủ tịch huyện Hàn uống...

Hàn Đông ha hả cười nói:

- Xem ra Phó chủ tịch huyện Thẩm có thứ tốt đây.

Rất nhanh, Trịnh Vĩnh Trung liền pha một ly trà tiến vào. Hàn Đông bưng lên ngửi một chút, một mùi thơm ngát truyền vào mũi, quả thật là trà Long Tỉnh không sai. Hẳn là phải xếp vào hàng thượng phẩm trong các loại trà Minh Tiền Long Tỉnh.

Hàn Đông cảm thán nói,

- Quả nhiên là trà ngon. Búp trà Minh Tiền Long Tỉnh như vậy không dễ dàng uống được đâu.

Thẩm Tòng Phi cười nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn thích uống Long Tỉnh à, đúng lúc tôi đang có nhiều một chút. Đợi lát nữa đưa ngài mang về.

Hàn Đông cười nói:

- Tôi sẽ không khách sáo với Phó chủ tịch huyện Thẩm đâu.

Hàn Đông cũng chú ý, cách xưng hô của Thẩm Tòng Phi đối với mình đã thay đổi. Trước kia gọi thẳng 'anh', còn hiện tại lại xưng hô 'ngài'.

Trong lòng cảm thán một hồi, người vẫn là như cũ, chẳng qua địa vị thay đổi, cho nên thái độ đã phát sinh thay đổi.

Nếu Thẩm Tòng Phi đã thể hiện thiện ý, mình tự nhiên cũng phải đáp lại mới được.

- Phó chủ tịch huyện Thẩm, tôi vừa mới vào Ủy ban nhân dân huyện, còn chưa quen thuộc với cách làm việc, rất nhiều phương diện, về sau còn phải xin Phó chủ tịch huyện Thẩm chỉ giáo nhiều hơn rồi.

Lời nói của Hàn Đông có vẻ vô cùng thành khẩn.

Có thể làm tốt quan hệ với Thẩm Tòng Phi, dù xét theo phương diện nào, cũng là có lợi đối với công tác sau này và cho sự phát triển của bản thân.

- Phó chủ tịch huyện Hàn, ngài quá khiêm tốn rồi.

Thẩm Tòng Phi cũng cười nói,

- Phó chủ tịch huyện Hàn tuy rằng thời gian đến huyện Phú Nghĩa công tác chưa dài, nhưng đã làm ra thành tích. Cũng không phải là người bình thường có thể làm được. Trong công tác về sau, Phó chủ tịch huyện Hàn có chuyện gì liền chỉ bảo một tiếng, tôi cam đoan toàn lực ứng phó thật tốt.

Tuy rằng lời nói của Thẩm Tòng Phi nghe có vẻ rất thành khẩn, nhưng Hàn Đông cũng hiểu được, anh ta vẫn đang thăm dò ý tứ của mình, cười cười nói:

- Phó chủ tịch huyện Thẩm. Tôi nói những lời tâm huyết này, dù sao thời gian công tác của tôi cũng không lâu lắm, bởi vậy rất nhiều chuyện chưa trải qua, cho nên hy vọng Phó chủ tịch huyện Thẩm có thể chỉ giáo nhiều.

Thẩm Tòng Phi nhìn Hàn Đông, rít hai hơi thuốc, mỉm cười,

- Phó chủ tịch huyện Hàn yên tâm đi, về sau tôi sẽ tận lực phối hợp với công tác của Phó chủ tịch huyện Hàn, không biết Phó chủ tịch huyện Hàn chuẩn bị bắt tay từ phương diện nào vậy?

Nếu Hàn Đông rõ ràng muốn thỉnh giáo, Thẩm Tòng Phi cũng sẽ không từ chối nữa. Bằng không liền có vẻ làm kiêu quá mức.

Hai người hiện tại đều là hết sức gắn kết quan hệ song phương. Vốn sau lần trước cùng nhau ăn cơm, quan hệ dần dần gần lại. Những khúc mắc trước kia, trên cơ bản cũng không còn là vấn đề.

Nhưng lần này Hàn Đông bỗng nhiên lướt qua Thẩm Tòng Phi lên làm ủy viên thường vụ huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện, khiến trong lòng hai người đều ít nhiều cảm thấy xấu hổ một chút.

Trải qua một phen thăm dò vừa rồi, hai người cũng đều hiểu được, đối phương đều vẫn muốn hết sức duy trì quan hệ hợp tác.

Bởi vậy, hai người bọn họ coi như là ăn nhịp với nhau.

Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Ừm, tôi vừa mới nhậm chức, tôi chuẩn bị dành khoảng một tuần, phân công quản lý các phòng ban lại một lần. Trước để cho quen thuộc với tình hình, sau này mà nói, phương hướng công tác của tôi, vẫn chủ yếu là xây dựng tốt mặt kinh tế. Hiện tại là đầu năm, vẫn là kinh tế nắm giữ ấn soái, bất kể làm gì, không phát triển được kinh tế thì hết thảy đều không tốt.

Thẩm Tòng Phi gật gật đầu, nói:

- Ý nghĩ của Phó chủ tịch huyện Hàn rất rõ ràng, cũng khả thi. Trên thực tế, làm chuyện gì, đều cần người đi chấp hành. Cho nên đi làm quen các phòng ban trước, tìm hiểu tình hình. Về sau sử dụng người mới có thể thuận buồm xuôi gió được. Những phòng ban mà Phó chủ tịch huyện Hàn được phân công quản lý, đều rất quan trọng, ủy ban Kế hoạch, phòng Nhân sự, phòng Tài chính, phòng Công an, phòng Đất đai, phòng Giao thông, phòng Tín ngưỡng, phòng Dân chính, phòng Tư pháp, phòng Việc làm, phòng Thông tin Đối ngoại. Công tác của những phòng ban này đều liên quan tới nhiều mặt, không chiếm được thuận lợi về mặt nhân sự, khi làm công tác sẽ phải vất vả nhiều.h

Hàn Đông hiểu được ý của Thẩm Tòng Phi. Mấy phòng ban mà mình quản lý quả thật vô cùng quan trọng, nhưng còn có một điểm. Chỗ này vốn dĩ là Hàn Văn Học được phân công quản lý, lãnh đạo phòng ban, ngoại trừ cá biệt có người từ bên ngoài vào thì trên cơ bản đều là người của Hàn Văn Học.

Mà Hàn Văn Học là người của Chủ tịch huyện Phương Trung, lần này mình ngang nhiên nhảy vào, nhóm lãnh đạo phòng ban này, cũng không nhất định sẽ nể mặt mình.

s

Cho nên, Thẩm Tòng Phi mới nhắc nhở mình, phải chiếm được thuận lợi về mặt quan hệ nhân sự. Nói cách khác, đến lúc đó rất nhiều công tác đều không được chấp hành, vậy nửa bước cũng khó mà đi được.

- Phải, Phó chủ tịch huyện Thẩm nhắc nhở rất đúng, xem ra tôi còn phải tốn nhiều công sức về phương diện này mới được.

Hàn Đông gật đầu nói. Mình được phân công quản lý phải đến mười phòng ban quan trọng, đề cập tới khá nhiều mặt, xem ra phải tốn công sức thu phục mấy người đó rồi.

Thẩm Tòng Phi cười cười, nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn. Tôi cho rằng dưới tình huống nhất thiết, có liên quan đến việc nhân sự, nên nặng tay, hay nhẹ tay, tôi tin tưởng Huyện ủy cũng sẽ ủng hộ công tác của chúng ta thôi.v

Hàn Đông cũng mỉm cười. Tình trạng hiện tại, nếu mình thật sự muốn đề xuất thay đổi một số nhân vật số một của các phòng ban, khẳng định không phải vấn đề khó.

Từ lúc mình gia nhập, phe của Hoàng Văn Vận liền chiếm ưu thế tuyệt đối ở hội nghị thường vụ. Trong vấn đề nhân sự, trên cơ bản có thể đè đầu Phương Trung được.

Phe của Hoàng Văn Vận vốn có Phó bí thư Phùng Chấn Hoa, ủy viên thường vụ Phó chủ tịch huyện Thẩm Tòng Phi, Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy Hùng Chính Lâm, chiếm bốn phiếu trong các ủy viên thường vụ.

Hiện tại Hàn Đông gia nhập, lại khiến Trưởng ban Chỉ huy quân sự vốn dĩ ở phe trung lập, cũng sẽ đi theo thái độ của Hàn Đông.

Nói cách khác, chỉ cần vấn đề do Hàn Đông đề xuất, trên cơ bản có thể đạt được bảy phiếu.

Còn phe của Chủ tịch huyện Phương Trung, chỉ có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Vương Tiến Quý, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tôn Nghĩa Phương và Bí thư Đảng ủy Công an Liêu Khai Vân, tổng cộng mới có bốn phiếu.

Cho dù xuất phát từ một số suy xét, có đôi khi Phùng Chấn Hoa không nhất định đồng ý với đề nghị của Hàn Đông, nhưng cũng không thay đổi được đại cục.

Cho nên, Hàn Đông cũng không lo lắng lắm chuyện nhóm lãnh đạo phòng ban này không nghe lời.

Không nghe lời sao, tôi sẽ đổi anh ngay.

Đương nhiên, thay đổi người, chỉ là bất đắc dĩ mới phải làm. Chỉ cần có thể điều động được bọn làm công tác cho tốt, Hàn Đông cũng không đến mức gây chiến...

Dù sao, đoàn kết đồng chí, duy trì ổn định, cũng là một trong những nhân tố quan trọng để thử thách một cán bộ.

Nói chuyện tán gẫu với Thẩm Tòng Phi một lúc, Hàn Đông xem đồng hồ, đứng lên nói:

- Ừ, đã tan tầm rồi, tôi phải về chơi với em họ tôi đây. Cảm ơn Phó chủ tịch huyện Thẩm đã chỉ điểm, có thời gian chúng ta ra ngoài uống vài chén.

Thẩm Tòng Phi cũng đứng lên, cười nói:

- Được, khi Phó chủ tịch huyện Hàn rảnh liền đi uống cùng nhau.

Nhớ tới ngày đó Hàn Đông mới uống được ba bốn chén rượu, kết quả liền mặt đỏ tai hồng, nói cũng không nói nổi, chỉ sợ là người có tửu lượng thấp nhất trong các cán bộ chính phủ ở huyện Phú Nghĩa.

Xem ra thật sự là con người không bao giờ được toàn vẹn cả. Thẩm Tòng Phi trong lòng cảm thán một hồi.

Hai người đi ra bên ngoài, thư ký của Thẩm Tòng Phi là Trịnh Vĩnh Trung sớm đã chuẩn bị xong xuôi túi trà đưa cho Thẩm Tòng Phi. Thẩm Tòng Phi tiếp nhận rồi đưa vào tay Hàn Đông, cười nói:

- Tôi cũng không hứng thú lắm với uống trà, trà tốt hay trà dở cũng không phân biệt được. Nếu Phó chủ tịch huyện Hàn thích, vậy cầm lấy từ từ uống nhé.

Hàn Đông tiếp nhận rồi cười nói:

- Được, vậy tôi cảm ơn.

Khi đi đến cầu thang, Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân Lư Kim Nguyên đang đứng ở cửa, nhìn thấy Hàn Đông, liền bước nhanh đi tới, miệng kêu lên:

- Phó chủ tịch huyện Hàn. . .

Hàn Đông dừng bước bước, hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Lư Kim Nguyên bước nhanh đi tới, trong tay cầm một chiếc chìa khóa, nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, ngài chưa quyết định chọn lái xe, ngài tự mình lái xe vậy. Xe đang đỗ ở dưới lầu, là một chiếc Santana mới, biển số xe là...

Hàn Đông cười cười, tiếp nhận chìa khóa xe, nói:

- Được, anh vất vả rồi.

Tuy rằng hắn lái xe của Ban quản lý đến đây, nhưng nếu Ủy ban nhân dân huyện có xe mới, thì sao lại không cần.

Chiếc xe của Ban quản lý cũng hơi cũ rồi. Đến lúc đó gọi điện thoại bảo người của Ban quản lý lái về. Cứ như vậy. hai phó chủ nhiệm Ban quản lý đều có một chiếc xe con, không giống như trước, mình chiếm mất chiếc xe kia, còn Lâm Phương Tri và Diêu Trị Minh, cũng chỉ có thể dùng chung chiếc xe Jetta. Như vậy khi công việc nhiều lên, thì có chút không tiện.

Vừa xuống lầu liền thấy, quả nhiên là xe mới. Phỏng chừng xe của Hàn Văn Học sau khi gặp chuyện không may, đã bị đâm khá mạnh, hoặc là không thể dùng nữa, hoặc là sau khi sửa chữa, tìm một đơn vị nào đó dùng.

Ngồi vào ghế lái liền thấy, xe đã được đổ đầy xăng. Xem ra người của văn phòng Ủy ban nhân dân đã làm công tác rồi.

Lúc này, điện thoại di động vang lên, Hàn Đông nghe điện thì ra là Chu Chính, người này chẳng lẽ là canh thời gian để gọi điện thoại sao.

- Có bận gì không, tối nay chúc mừng một chút, thấy thế nào?

Chu Chính cười ha hả nói trong điện thoại,

- Tất cả mọi người đều đang chờ lãnh đạo triệu tập đấy!

Hàn Đông cười nói:

- Có những người nào vậy?

Chu Chính nói:

- Trưởng ban Trần, Trưởng phòng Xa, anh Trương đều có ở đây, chúng tôi đã đặt phòng xong xuôi ở khách sạn Long Đằng rồi. Phòng Đế Hào nhé, anh Đông và chị dâu, cả Bối Bối nữa cùng đi đi.

Hàn Đông không khỏi cười khổ. Bọn người kia không ngờ đều đã chuẩn bị tốt cả rồi mới gọi điện thoại cho mình. Tuy nhiên, mấy người này đều là bạn bè của mình, nên nể mặt mũi họ.

Hơn nữa, sau khi mình thăng chức, còn chưa nhận chúc mừng của mọi người. Màn rượu đột nhiên này bất kể như thế nào là không chạy thoát được rồi.

Cười khổ một chút, Hàn đông nói:

- Được. Tôi đi đón hai cô gái đã, sau đó sẽ qua thẳng đó.

Kiều San San và Tiêu Bối Bối hôm nay không đi ra ngoài, hai người ở nhà. Biết được Hàn Đông muốn dẫn các cô cùng đi ăn cơm với mấy người bạn, các cô tự nhiên hết thảy đều nghe theo Hàn Đông sắp xếp.

Xuống lầu, nhìn thấy có chiếc xe mới tinh đang đậu, Tiêu Bối Bối cười dài nói:

- Không tồi nha, anh Đông, vừa mới thăng quan đã đổi xe mới rồi.

Hàn Đông xoa đầu cô nói:

- Đây cũng là vì công việc cần, anh lái chiếc xe lúc trước của Ban quản lý cũng không tiện.

Kiều San San nói:

- Hàn Đông, anh tự lái xe không tốt đâu. Đến lúc đó uống rượu vào không thể lái xe. Làm thế nào đem xe về được?

Tiêu Bối Bối cười nói:

- Không việc gì, anh chị cứ yên tâm mà uống rượu đi, em phụ trách lái xe về.

Hàn Đông cười nói:

- Em bao nhiêu tuổi, có thể lái xe sao?

Tiêu Bối Bối bĩu môi nói:

- Anh Đông, anh cũng quá xem thường người khác đấy. Bây giờ em đã học lớp 11 rồi, đã có bằng lái được vài tháng rồi.

Nói xong, cô lấy từ trong túi nhỏ màu đỏ đeo bên người ra một quyển sổ nhỏ đưa cho Hàn Đông. Hàn Đông tiếp nhận thì thấy, thật đúng là bằng lái.

- Không biết bằng lái này của em làm sao mà có được?

Hàn Đông cười nói.

- Nhiều chuyện, bằng bản lĩnh thi được đó.

Tiêu Bối Bối tức giận nói, đoạt lại cái bằng lái. Sau đó lấy chìa khóa xe từ tay Hàn Đông. Nói:

- Để em cho anh mở mang kiến thức về bản lĩnh lái xe của em nhé. Anh Đông, anh dẫn đường, em lái xe.

Thấy cô ấy quả thật có bằng lái, cho dù tuổi của cô ấy năm nay dưới tình huống bình thường là không được, nhưng nếu làm được, vậy chứng minh cô ta hẳn là lái được xe. Cho nên Hàn Đông cũng không quá lo lắng, dù sao từ nơi này đến khách sạn Long Đằng cũng không xa.

- Được, cho anh mở mang kiến thức một chút xem nào.

Hàn Đông nói xong, liền ngồi xuống ghế lái phụ.

Còn Kiều San San, thì ở ngồi ở chỗ ngồi phía sau.

Nhìn thao tác của Tiêu Bối Bối, dường như còn vô cùng thành thạo, Hàn Đông liền yên tâm.

Tiêu Bối Bối đắc ý nói:

- Thế nào. Em đã nói là không vấn đề gì đâu. Mẹ em nói, chờ em thi đại học xong, liền mua cho em một chiếc xe.

Hàn Đông cười nói:

- Lên đại học lái xe làm gì, sau này đi làm rồi hẵng nói.

Dù sao khi còn đi học mà đã lái xe, rất dễ dàng kéo xa quan hệ với các học sinh khác trong lớp, đối với sự trưởng thành của cô cũng không có gì tốt.

Trên thế giới này, người thường vẫn chiếm đa số. Cho nên anh muốn học thì nhất định sẽ phải giao lưu, chung sống với người thường mới được.

Tiêu Bối Bối bĩu miệng nói:

- Một chiếc xe có sao đâu, không phải là vì em không muốn mẹ đưa em đến trường hàng ngày sao.

Hàn Đông nói:

- Vậy em cũng có thể ngồi xe công cộng được mà. Đại bộ phận mọi người dân Trung Quốc đều chen chúc trên xe công cộng. Khi đi làm, em cũng hiểu biết hơn về cuộc sống một chút. Tương lai mới biết quý trọng hạnh phúc cuộc sống hiện có à.

- Được rồi, không mua thì không mua. Vậy chờ sau khi em đi làm, anh Đông mua cho em một chiếc xe nhé.

- Được, đến lúc đó em muốn mua xe gì cũng được.

Hàn Đông cười nói.

Phía trước chính là khách sạn Long Đằng, Hàn Đông bảo Tiêu Bối Bối đỗ xe, sau đó ba người liền xuống xe đi vào bên trong.

Kiều San San và Tiêu Bối Bối, một trái một phải khoác hai tay Hàn Đông, cả hai đều là mỹ nữ tuyệt sắc.

Tiêu Bối Bối tuy rằng mới có mười bảy tuổi, nhưng đã rất xinh đẹp, mặc váy toàn thân màu lam, khí chất toát ra, làm cho người ta có một loại cảm giác rung động.

Kiều San San quyến rũ, lộng lẫy, giống như là một đóa hoa mẫu đơn nở rộ, mặc một bộ váy màu đỏ nhạt. Chân thành đi bên cạnh Hàn Đông, làm cho người ta cảm thấy hấp dẫn vô hạn.

Những người đang đi lại trong đại sảnh, đặc biệt chú ý đến ba người, một đám trong lòng đều cực kỳ hâm mộ. Nghĩ thầm rằng nếu bên cạnh mình mà có hai mỹ nữ tuyệt sắc như vậy thì thật là tốt. Một người chín chắn xinh đẹp. Một người trong sáng tinh khiết giống như công chúa vậy. Đi ra ngoài làm sao không thể trở thành tiêu điểm của mọi người chứ.

Đi vào phòng Đế Hào, tất cả người đang ngồi ở bên trong đều đứng lên.

Mặt mọi người đều nở nụ cười, đương nhiên, trong vẻ tươi cười, có vẻ trang trọng hơn trước kia vài phần.

Dù sao, hiện tại Hàn Đông cũng là lãnh đạo đi lên bằng thực lực.

Tuy rằng mọi người là bạn bè, nhưng có đôi khi người có vị trí không giống nhau thì thái độ cũng sẽ không giống nhau.

Bất kể như thế nào, thái độ đối với lãnh đạo cũng nên tôn trọng một chút mới tốt.

Trần Dân Tuyển, Xa Tĩnh Chương và Trương Trường Hà đã nghe Chu Chính nói qua về Tiêu Bối Bối, lúc này chính mắt nhìn thấy, đều không khỏi thầm than trong lòng. Cô em họ này của Hàn Đông thật đúng là một cô công chúa nhỏ à.

Lúc này Chu Chính đi đầu vỗ tay, trong phòng, vang lên tiếng vỗ tay ồn ào xôn xao.

Hàn Đông giơ tay chụp lấy vai Chu Chính, cười nói:

- Thằng ranh này lại làm cái gì đây?

Chu Chính bị chụp lấy mất hết oai phong, vẻ mặt đau khổ nói:

- Lãnh đạo, chúng tôi đang hoan nghênh lãnh đạo ngồi vào vị trí mà.

Kỳ thật, trong lòng anh ta cũng là vô cùng cao hứng. Hàn Đông xem ra vẫn thoải mái như trước.

- Chính là cậu giở trò quỷ đây mà.h

Hàn Đông hết nói nổi, sau đó quay đầu lại nói với mọi người.

- Tôi biết tâm ý của mọi người. Tuy nhiên tất cả mọi người đều là người quen. Các anh cũng không nên học theo Chu Chính.

- Anh Đông, tôi bị oan.

Vẻ mặt Chu Chính đầy đau khổ nói.

Mọi người cười ha ha. Không khí lập tức nhẹ nhàng hơn nhiều.

Trong lòng mọi người đều có chút xúc động. Thời mới chẳng được bao lâu, Hàn Đông đã đi lên tới vị trí này. Trong thời gian tới, chỉ sợ hắn còn leo lên cao hơn.

Trước khi Hàn Đông đến, thật ra trong lòng mọi người đều có suy nghĩ, dù sao hiện tại cũng đã khác ngày xưa. Trước kia, tuy Hàn Đông là cấp Phó cục, nhưng địa vị không thể so sánh bằng hiện tại.

Mà hiện tại, thân là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện, Hàn Đông là một trong những người có quyền lực lớn nhất toàn bộ huyện Phú Nghĩa.s

Cho nên, mọi người mơ hồ vẫn có chút lo lắng. Nên duy trì mối quan hệ giữa mấy người mình và Hàn Đông như thế nào mới tốt?

Tất cả mọi người đều là người trong quan trường. Tuy rằng có thể đi đến cùng nhau, coi như là cùng chung chí hướng, nhưng từ đầu đến cuối, lợi ích cộng đồng vẫn là một nhân tố quan trọng...

Hiện tại trong lòng mọi người, Hàn Đông đã cao cao tại thượng. Mọi người có chút lo lắng như vậy cũng rất bình thường.

Hàn Đông cũng không khách khí, ngồi ở vị trí trên. sau đó giới thiệu Tiêu Bối Bối và mọi người.

Tiêu Bối Bối ngọt ngào nói:

- Chào các anh.v

Tất cả mọi người vô cùng khách khí khen Tiêu Bối Bối vài câu.

Hàn Đông cười nói:

- Các anh cũng đừng khen con bé. Bằng không đợi lát nữa con bé đắc ý, ngay cả xe cũng không chịu lái.

Chu Chính nói:

- Anh Đông còn chưa có lái xe sao? Nếu không để tôi đi lái xe cho anh nhé?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.