Người Đàn Bà Không Khóc

Chương 1: Chương 1




Một cái tát giáng xuống khuôn mặt vẫn còn những vết thâm tím của Ngà, cô ngã xuống đất, mọi thứ trước mặt như quay cuồng theo cú ngã.

- Cô dám cãi lời tôi à? Cô là vợ tôi, là vợ thì không được cãi. Tôi bảo cô làm gì thì cô cũng phải làm.

Ngà ôm mặt, ngước nhìn Minh - chồng của mình. Mùi rượu phả ra sau mỗi câu nói của anh. Khuôn mặt anh đỏ bừng bừng, mắt long sòng sọc như có thể lao đến cắn xé cô đến chết. Ngà rơi nước mắt. Đây là đỉnh điểm, anh ta thậm chí còn đánh cô.

Cửa phòng được mở ra, mẹ chồng cô là bà Nguyệt và em gái chồng xuất hiện. Họ chẳng bao giờ gõ cửa khi muốn vào cái phòng này - nơi riêng tư duy nhất của cô. Mẹ chồng chạy đến ngăn giữa hai người, em gái anh đỡ cô dậy. Mẹ nhìn cô, ánh mắt không một chút thương hại. Bà nhíu mày nói với con trai:

- Đừng đánh nó nữa, con bé đang mang thai cháu đích tôn của mẹ đấy.

Minh loạng choạng, tìm đến cái ghế và ngồi phịch xuống. Anh ta chỉ nghe lời mẹ của mình. Bà bảo anh làm cái gì thì anh cũng không dám làm điều ngược lại như anh vừa nói với cô.



Năm năm trước, Ngà nhận lời cầu hôn của Minh. Khi ấy anh vẫn là một chàng trai thư sinh và hiền lành. Cô lấy anh, mọi công việc đều từ bỏ, bạn bè cũng từ mặt cô vì cô không còn đi chơi hay gặp mặt họ nữa. Gia đình với cô là tất cả.

Hằng ngày, Ngà lo cơm nước cho mọi người, cô luôn ngoan ngoãn, sống yên phận một người vợ. Với bố mẹ chồng lúc nào cũng kính trọng, chưa một lần cãi lời hay tỏ ra bức xúc với họ. Lúc đầu mọi chuyện đều tốt đẹp, cho đến khi cô sảy thai. Cuộc sống của cô thay đổi hoàn toàn. Tất cả mọi người đều trở nên lạnh lẽo, không còn nói cười hay quan tâm đến cô như trước. Minh tỏ ra bất cần và chán nản, anh nhìn cô bằng một đôi mắt khác. Giống như cô chính là người đã cướp đi thứ quý báu nhất của cuộc đời anh. Và lúc đó Ngà mới biết, mình thực sự đã bước chân vào địa ngục.

Ngà sờ tay lên bụng đã hơi nhô lên của mình, cái thai đã được ba tháng. Mấy hôm nay thi thoảng nó lại nhói đau, có lẽ là cô đã quá áp lực vì nó. Trước đó Ngà không nhớ mình đã tiêm và uống bao nhiêu lần thuốc để có được đứa trẻ này. Bác sĩ nói cô bị thiếu nội tiết tố cho nên phải dùng thuốc để bổ sung. Cô không nghĩ điều này là do di truyền, nhưng mẹ chồng và Minh vẫn đổ lỗi cho bên nhà ngoại. Ngà cảm thấy đau lòng vì những lời buộc tội, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn.

“Con Ngà đâu rồi?” - Tiếng của bà Nguyệt vang lên. Bà lúc nào cũng gọi cô như thể cô là ô sin của cái nhà này.

Ngà ra ngoài phòng khách, thấy mẹ và bố chồng đã ngồi đó. Bố chồng cô là ông Phạm, là phó giám đốc của một công ty nào đó, ông chỉ về nhà vào ngày cuối tuần. Ngà nghe nói ông và mẹ đã ly thân từ lâu, nhưng không muốn ai biết nên luôn lấy lý do đi công tác. Hai người cũng rất ít khi nói chuyện.

“Không đau quá chứ?” - Mẹ chồng buông một câu hỏi. Bất ngờ ông Phạm đập bàn một cái khiến hai mẹ con giật mình, cái Trang - em gái của chồng cô ngó đầu ra xem chuyện gì. Bố chồng quát lớn:

- Ở cái nhà này loạn hết rồi. Chồng đánh vợ, vợ thì cãi chồng. Bà có biết nó đang mang thai không?

“Tôi biết.” - Mẹ chồng cúi đầu.

- Nếu như nó sảy thai một lần nữa thì làm sao?

- Ông cũng biết tính thằng Minh nhà mình còn gì, nó chiều vợ quá còn không hết, chắc tại con Ngà nó đang mang bầu nên nó…

Ông Phạm lại đập bàn một cái nữa, Ngà ôm lấy tim mình. Cả cái nhà này đều muốn hại cô sợ chết khiếp đây mà. Bố chỉ tay về phía cô:

- Mấy mẹ con nhà bà bớt bớt làm loạn đi. Tôi không về nhà để giải quyết mấy chuyện này đâu.

Bà Nguyệt lẩm bẩm:

- Ai cần ông về chứ!

- Cái gì?

Mẹ chồng giật mình:

- Không có gì.

- Bà đừng có chiều con trai của bà quá mức, có ngày gây hại đấy.

- Con tôi, tôi tự nuôi.

Ông Phạm thở hắt một cái, lặng lẽ đứng dậy rồi đi về phòng. Lúc này bà Nguyệt mới dám co chân lên, chỉ vào cái ghế cạnh Ngà:

- Sao cứ đứng mãi thế?

Ngà như nhớ ra, cô ngồi xuống. Mẹ nhìn cô bằng một ánh mắt khinh khỉnh, rồi bà với tay rút một tờ giấy để hỉ mũi. Sau đó bà mới nói:

“Nếu đau quá thì phải nói để tôi còn mua thuốc.” - Bà ta thở dài - “Tôi từng này tuổi rồi còn phải lo cho chị từng li từng tí một. Chị xem có bà mẹ chồng nào tốt như tôi không? Thế mà chị còn làm mất của tôi một đứa cháu…”

“Dạ mẹ, con biết lỗi rồi!” - Ngà không muốn nghe tiếp vế sau nữa. Cô biết nó như thế nào.

- Cô cứ liệu liệu mà sinh đứa này ra cho tôi thật tốt, và nhớ đừng có động đậy gì đến công việc của thằng Minh nữa. Là vợ thì chỉ đứng sau chồng thôi.

Ngà nắm chặt tay, nói:

- Anh ấy làm việc gì mà còn không thể biết được ạ?

- Đó là việc của nó. Tôi còn chưa tham gia thì cô tham gia làm gì.

- Đã ba tháng nay anh ấy không đem được đồng lương nào về. Mẹ nói xem anh ta mang tiền cho ai?

Bà Nguyệt đáp cục giấy vừa hỉ mũi vào Ngà, bà trừng mắt lên:

- Câm mồm, tôi cấm chị liên quan gì đến chuyện tiền bạc ở trong cái nhà này. Để yên cho thằng Minh nó gây dựng sự nghiệp, việc của chị là đẻ cho tôi thằng cháu đích tôn này. Lần này còn hỏng nữa thì cuốn xéo khỏi đây đi. Thứ con gái gì nói một câu cãi một câu, bố mẹ chị cũng có phước mới đẻ được ra chị nhỉ!

Nói xong mẹ chồng đứng dậy đi vào trong một căn phòng khác. Ngà nắm chặt lấy vải quần của mình. Cô chỉ là cái máy đẻ của họ, họ không hề yêu thương gì cô cả, ngay từ đầu đã thế.

Minh từ trên cầu thang đi xuống, anh không nhìn cô mà đi thẳng ra cửa. Đã lâu rồi anh không dành cho cô một cử chỉ yêu thương nào cả, dù cô đang mang trong mình đứa con của anh. Ngà chạy ra cửa, gọi lớn:

- Anh Minh.

Minh vẫn mải mê xỏ giầy, giả vờ không nghe thấy lời cô. Ngà giữ tay anh lại:

- Anh đi đâu?

Minh hất tay cô ra, trợn mắt nói:

- Đi đâu là việc của tôi.

- Tại sao anh phải ăn mặc đẹp thế?

- Tôi đi gặp đối tác.

- Vào đêm khuya ư?

Minh nhìn qua chỗ khác, cười nhạt:

- Đừng có xía vào chuyện của tôi nữa. Cô nên biết thân biết phận đi.

Minh định đi nhưng Ngà nhất quyết giữ tay anh lại.

- Anh có nhân tình bên ngoài đúng không?

- Bỏ tay ra.

- Không, hôm nay đừng hòng ngủ lại chỗ nó.

- Tôi bảo bỏ tay ra.

- Anh đã ngủ với nó?

Minh nghiến răng, đẩy mạnh Ngà ra. Ngà loạng choạng bám vào tủ để giày nhưng trượt. Cô ngã xuống bậc thềm. Cú va chạm khá mạnh khiến Ngà cảm nhận được một cơn đau nhói từ trong bụng. Dường như đứa trẻ này đang muốn thoát ra ngoài để bảo vệ cho cô, nhưng không thể.

Còn nữa...

Trước sự ruồng bỏ của gia đình nhà chồng Ngà vẫn nhẫn nhục chịu đựng để đứa con ra đời, nhưng giờ đây, khi bị người chồng bạo hành cô khó lòng giữ được cái thai. Liệu bi kịch có lặp lại? Ngà lại lần nữa đối mặt với việc mất đi đứa con của mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.