Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 7: Q.1 - Chương 7: Người có thể thật cùng cô gái kia hẹn hò hay không?




“Không đau? Thế nào đột nhiên cười?”

Sau khi thắt dây an toàn cho cô, Phong Thiên Dục mới định lái xe, nhưng lại phát hiện tiểu gia hỏa này đang khoa trương cười trộm!

“. . . . . . Không, thật là đau, vẫn thật là đau. . . . . .”

Đau? Có một chút, nhưng chút đau này so với trước kia thật không tính là gì. Cô có thể thừa nhận đau, nhưng so với cái này phải cường đại hơn nhiều lần!

“Ừ, không có chuyện gì, hiện tại ta mang con trở về thoa thuốc, sẽ không để cho khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập này của con lưu lại sẹo!”

Nếu quả thật có sẹo, hắn nhất định sẽ cho cô giải phẫu thẩm mỹ, chỉ bất quá. . . . . . Chuyện không thể nào đơn giản như vậy, trên mặt Annie cũng phải có thêm một cái gì mới được!

Hắn nghĩ như vậy, hung quang trong mắt thật may là Hàn Bối Bối không nhìn thấy! Chỉ là hung quang như vậy sẽ không thường xuất hiện trong đôi mắt xinh đẹp của Phong Thiên Dục, không thích hợp!

“Dục. . . . . . Nếu Bối Bối không tới, người có thể thật cùng cô gái kia đi hẹn hò hay không?”

Đi! Nhất định sẽ đi! Hơn nữa tuyệt đối không phải là cái loại hẹn hò đơn giản cô tưởng tượng. Hẹn hò kia, sẽ có một chút ‘vận động đặc thù’!

Chẳng qua là hiện tại hắn rối rắm không phải là cái này, mà là người này vừa xưng hô với mình! Thế nào? Mới vừa ở trong club còn gọi cha? Còn làm cho hắn kích động một chút, dù sao một năm không nghe thấy, nhưng hạnh phúc cảm thấy thực ngắn ngủi như vậy? Tại sao lại bắt đầu không lớn không nhỏ rồi?

“Bối Bối, con còn nhỏ, những chuyện này con không nên quan tâm, con hảo hảo học tập cho ta. Còn có Bối Bối, chúng ta không phải là nên hảo hảo nói một chút? Vì sao con đã một năm không chịu gọi ta là cha? Thế nào? Chẳng lẽ giận ta? Nhưng ta nhớ đồ con muốn, ta không có không cho con!”

“Dục, người đối với Bối Bối rất tốt, cho nên Bối Bối cũng muốn đối tốt với Dục, như vậy liền tự nhiên muốn quan tâm Dục nha, cho nên hỏi một chút cũng không có gì. Người liền tố giác người ta. Còn có người ta mới không cần gọi người là cha, người cũng chỉ  lớn hơn Bối Bối 10 tuổi mà thôi!”

Cô không muốn gọi cha , vĩnh viễn cũng không muốn gọi!

10 tuổi. . . . . . Khoảng cách giữa bọn họ chỉ có 10 tuổi mà thôi, cho nên cô tin chắc, sẽ vượt qua, một ngày nào đó, sẽ vượt qua!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.