Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 274: Chương 274: TỐI NAY GỌI ĐIỆN THOẠI CHO TÔI




Hoàng hôn bao phủ bốn bề, chiếu ánh nắng vàng rực rỡ.

Biển rộng ấp ôm tình cảm dịu dàng, sóng gợn lăn tăn, ánh sáng khúc xạ kéo theo hướng mặt trời chiều.

Một cơn gió thổi tới, mang đến mát mẻ ngày hè cuối cùng, nhớ tới những tiếng ve sầu, có chút ấm áp, lộ ra hoài niệm mùa hè.

Một số thuyền buồm đã khởi hành, bọt nước bắn tung tóe.

Vườn hoa phía sau khách sạn, nối liền sân cỏ đánh golf khổng lồ, mênh mông. . . . .

Một loạt tiếng bước chân truyền đến.

Osica xông tới, chạy như bay về phía trước, ở trong mặt cỏ, lăn lộn xung quanh, chơi đùa thật vui vẻ.

Đường Khả Hinh và Tưởng Thiên Lỗi đi dọc theo sân cỏ, nhìn bộ dáng nó vui vẻ như vậy cũng không tự chủ mỉm cười, hai người không nói gì, bước dọc theo con đường nhỏ đi tới rừng phong phía trước . . . . . .

Gió lới thổi qua từng trận.

Đường Khả Hinh cảm thấy hơi lạnh, ôm vai, nhẹ nhàng chậm rãi từng bước từng bước đi về phía trước.

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn bộ dáng cô như vậy, liền im lặng cởi tây trang ra, nhẹ nhàng phủ lên cho cô.

Đường Khả Hinh dừng bước lại, trong từng trận gió biển lạnh lẽo quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt anh sâu thẳm ở trong ánh trời chiều nóng rực như thế, từ trước đến giờ vẫn duy trì lạnh lùng, dáng vẻ của anh phong độ và tự nhiên, lộ ra vẻ mặt quan tâm hiếm có, cô nhìn vẻ mặt anh, có chút ngây người.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn gió thổi mạnh phất lên tóc ngắn của cô, xẹt qua đôi mắt to xinh đẹp mơ mộng của cô, liền khẽ mỉm cười.

Đường Khả Hinh nhìn nụ cười của anh, lại nhìn chỗ sưng đỏ trên trán anh, vẫn chưa tan, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng vẫn im lặng.

Hai người vẫn bước trên mặt cỏ mềm mại đi về phía trước.

“Trán. . . . . . của anh không sao chứ?” Đường Khả Hinh vẫn không thể nhịn được, hỏi nhỏ.

“Ừ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đáp lời.

Đường Khả Hinh chớp mắt, cũng gật đầu một cái, tiếp tục đi về phía trước.

“Sau này đừng căng thẳng xen vào giữa tôi và Hạo Nhiên, hai chúng tôi đấu từ nhỏ đến lớn, người quen thuộc chúng tôi, cũng đã quen rồi, cô không cần căng thẳng như vậy, cứ cho rằng giữa chúng tôi sẽ có chiến tranh, cũng là do mọi người nhìn không ra . . . . . .” Hiếm khi Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh nói như vậy.

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đáp lời.

“Cô luôn có thói quen xen vào việc của người khác sao?” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên hỏi.

Đường Khả Hinh đột nhiên dừng bước, trợn to hai mắt nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng dừng bước lại, nhịn cười nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, vẫn không nhịn được bật cười.

Tưởng Thiên Lỗi cũng cười.

Osica đột nhiên sủa một tiếng, xông vào trong rừng phong, chạy tán loạn trong rừng vô cùng vui vẻ, bởi vì nó nhận ra cửa hông bên ngoài khách sạn, hai người bọn họ không có chú ý, lại đi một con đường dài như vậy, Khả Hinh thật sự không hiểu nhìn về phía Osica, hỏi: “Tại sao nó yêu thích tôi vậy?”

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng.

“Nói đi!” Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, càng tò mò hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt hấp dẫn chớp một cái, mới mỉm cười nói: “Bởi vì. . . . . . lúc tôi uống rượu say, cô đã ở lại bên cạnh tôi cả một buổi tối.”

Đường Khả Hinh nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, đôi tay cắm túi quần, từng bước từng bước đi về phía trước, đi qua con đường nhỏ trong rừng phong, thấy vệ sĩ đã đứng ở bên cửa, chào mình, anh đứng ở bên cửa hông, xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh vẫn đứng ở đầu kia nhìn mình, anh liền hỏi: “Không đi sao? Không phải muốn về nhà?”

Đường Khả Hinh xa xa nhìn bóng dáng đẹp trai nơi xa xa, suy nghĩ một chút, liền bước về phía anh, nói: “Anh không cần đưa tôi, tôi tự đi thôi. . . . . .”

Cô muốn chạy trốn.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh cảm giác trái tim đập thình thịch làm cho cô nhất thời mặt đỏ tới mang tai, do dự một lát, vẫn cất bước đi theo anh đi ra khỏi cửa hông, Khách sạn Á Châu to lớn như thế, đi ra khỏi bên ngoài, hai người bọn họ đi dọc theo đường phố náo nhiệt thế giới bên ngoài, lại rẽ một cua quẹo, cũng là đường phố náo nhiệt, ánh đèn rực rỡ mới vừa lên, tủ kính cao cấp và cửa hiệu tinh phẩm, tất cả đều thắp sáng ánh đèn huyền ảo, có một vài hàng quán nhỏ, người bán hàng rong, thừa dịp đêm tối bày ra đủ loại đồ chơi nhỏ ở hai bên đường lớn cây ngô đồng.

Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc đi theo bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, nhìn bước chân anh bước hết sức vững vàng, đi tới trước mặt của một người bán hàng rong, nhìn đống quýt vàng tươi bóng loáng. . . . .

“Cô muốn ăn quýt không? Tôi mời cô ăn?” Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy có chút gấp gáp đi về phía anh, cứ có cảm giác anh không thích hợp môi trường này.

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, ngẩng đầu lên thấy cô gái trẻ bày bán quýt vàng óng ánh, cô ngồi ở một bên đã nhìn mình ngây người, anh cũng có chút nghi ngờ nhìn về phía cô.

“A. . . . . .” Đường Khả Hinh cũng liếc mắt nhìn cô gái trẻ tuổi miền núi, có thể là chưa từng thấy qua trai đẹp, nhìn ngây người, cô lập tức lên tiếng, cúi người xuống hỏi: “Bao nhiêu tiền một cân?”

Cô gái vẫn ngơ ngác nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, không biết trả lời.

“Này! !” Đường Khả Hinh đột nhiên cao giọng gọi cô!

Trong lúc nhất thời cô gái mới phục hồi tinh thần nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh rất không khách khí, ah một tiếng, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Tôi hỏi cô bao nhiêu tiền một cân!” Đường Khả Hinh có chút không vui nhìn về phía cô! !

Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu nhìn Đường Khả Hinh ngồi xổm trên mặt đất, nhìn cô gái trẻ tuổi, vẻ mặt lộ ra mất hứng, anh im lặng mỉm cười.

“Ba. . . . . . Ba đồng. . . . . .” Cô gái nói nhanh.

“Mắc như vậy sao?” Đường Khả Hinh hỏi, nhưng vẫn móc ra 10 đồng, đưa về phía cô gái nói: “Tôi muốn hai cân. . . . . .”

“Tốt!” Cô gái có chút ngây ngốc, lập tức cầm cân, chọn hai cân quýt bỏ vào trong túi, muốn đưa cho Khả Hinh, Tưởng Thiên Lỗi lại nhận lấy, nắm ở trong tay, Khả Hinh đưa tiền, cầm lại bốn đồng, hai người cùng nhau bước đi.

“Tôi còn tưởng rằng cô muốn trả giá. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cầm lên một trái quýt, đi ở đi giữa đường, nhàn nhạt nói.

“Tại sao?” Đường Khả Hinh không quên Osica, sợ nó đi lạc, liền nhẹ nhàng dắt nó.

“Không phải những người này mua đồ đều muốn trả giá sao?” Tưởng Thiên Lỗi bốc vỏ quýt, nói.

Đường Khả Hinh nở nụ cười, đi về phía trước nói: “Tôi biết một bà dì, cả đời tôi đều có lỗi với bà dì đó, nhà của dì trồng rất nhiều cây vải, mỗi mùa vải đến, bởi vì không đủ người, dì hái một mình, hái được một giỏ, sau đó trời còn chưa sáng đã cõng nó, từ từ xuống núi, mỗi ngày phải đi mấy lần như vậy, để bắt kịp xe hàng trong núi, rồi đến thị trấn nhỏ, ngồi xổm cả một ngày, có lúc bán ba đồng một cân, có lúc bán ba đồng rưỡi một cân, sau đó có một số người giàu có đến hỏi dì: hai đồng một cân có được không? Bà dì lắc đầu nói không được, nói không có lời. . . . . . Phải biết những người này, không phải ông chủ vựa trái cây, càng không phải là thương lái kiếm món lợi kếch xù, họ kiếm chỉ là một ít tiền lẻ, nếu anh không trả giá, hôm nay cô ấy có thể sống tốt một chút, cho nên đối với những người này, tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu có một ngày, cuộc sống của tôi được sung túc một chút, bọn họ nói giá tiền không quá đáng, tôi cũng không cần trả giá. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, nhìn thấy phía trước có chiếc xe đạp chạy qua, anh liền vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, để cho cô đứng ở một bên.

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, nhìn chiếc xe đạp chạy qua, trái tim của mình lại nhảy bùm bùm.

Tưởng Thiên Lỗi buông tay cô ra, tiếp tục bước đi, vừa đi vừa bóc vỏ quýt, nói: “Bản thân mình cũng chú ý không được, còn chú ý người khác.”

Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, rất sôi nổi nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Anh cũng không biết, nông dân trồng rau là nghề khổ nhất trên thế giới này! Bọn họ vất vả trồng ra rau dưa, đem bán chỉ được vài xu, hoặc hơn một đồng một cân, nhưng bị thương lái nâng giá thật cao để bán cho chúng ta. Anh biết nấm thông chứ? Người dân khổ cực bao nhiêu, dậy sớm leo lên núi, có khi một ngày có thể hái được một chút, có khi, cả ngày không có, bọn họ thật vất vả hái nấm thông đem về, đem bán cho thương lái chỉ có mấy chục đồng, hoặc trên trăm đồng một cân, nhưng đến trong tay những người kia, cũng đã tăng lên gấp mấy chục lần, cho nên tôi luôn nghĩ rằng, nếu như có một ngày, khách sạn chúng ta trực tiếp trồng rau, hoặc cho phép đặt hàng rau dưa trực tiếp tại trang trại, như vậy bọn họ có thể có một chút tiền, thu vào nhiều một chút …, còn có, tôi đi đến nhà một bà dì, phía sau núi có mỏ than, tôi thường nhìn thấy mấy bác nông dân thật vất vả, sau khi khai mỏ xong, vì kiếm thêm một chút tiền, gánh 20 cân than, đi qua hai đỉnh núi, mới gánh tới chỗ đốc công, anh biết bọn họ gánh một gánh than, được bao nhiêu tiền không?”

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn về phía cô, lắc đầu một cái.

“Hai đồng! !” Đường Khả Hinh rất kinh sợ nói ra mấy chữ này.

Tưởng Thiên Lỗi thật yên tĩnh nhìn về phía cô.

“Aiz!” Đường Khả Hinh thở dài một hơi, tiếp tục đi về phía trước nói: “Đây chính là khoảng cách! Ánh mắt của chúng ta có thể nhìn thế giới này lâu một chút, chúng ta có thể phát hiện rất nhiều, sau đó giúp cho bọn họ một chút, chúng ta hạnh phúc như vậy, không phải càng thêm vui vẻ sao?”

Tưởng Thiên Lỗi dừng tại chỗ, nhìn Đường Khả Hinh vẫn đắm chìm trong bi thương và đồng tình, dắt con chó cưng của mình bước đi, từng bước từng bước, rất vững vàng, nhìn thật kỹ, anh thấy bóng lưng cô mảnh mai, bả vai gầy gò. . . . . .

Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng tách một múi quýt, đưa tới bờ môi cô.

Đường Khả Hinh nhìn anh. . . . . .

“Tối nay cô ăn nhiều thứ như vậy, ăn chút quýt. . . . . . sẽ tiêu hóa. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nói.

Thì ra anh mua cho mình ăn.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, hai mắt có chút mê ly nhìn anh.

“Hả?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, lại đem múi quýt đưa đến bờ môi cô.

Đường Khả Hinh vừa nhìn anh, vừa ăn múi quýt, nhai nhẹ nhàng, mặt của cô đột nhiên nhíu lại, nói: “Chua quá. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên có chút vui vẻ, có chút buông lỏng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía cô.

“Thật sự rất chua. . . . . .” Đường Khả Hinh lại tức giận, chỉ vào anh nói: “Anh cố ý, có đúng không?”

Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được bật cười, bốc một múi quýt bỏ vào trong miệng của mình, nhai môt cái, mặt cũng hơi nhíu lại nói: “Thật sự rất chua. . . . . .”

“Ghét!” Đường Khả Hinh không để ý tới anh, dắt chó muốn băng qua đường cái, chuẩn bị tìm trạm xe bus, dọc theo đường có một xe đạp chạy tới, cô mới vừa lui một bước, bàn tay nhỏ bé lại bị người nhẹ nhàng cầm lấy, cô ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi nắm bàn tay nhỏ bé của mình, nhìn trái phải không có xe lui tới, mới tự nhiên dắt mình băng qua đường. . . . . .

Cô cứ như vậy, theo phía sau anh, từng bước từng bước đi về phía trước.

Hai người nắm tay, đi tới trạm xe bus hướng đối diện, cũng rất ăn ý không lên tiếng, lúc đầu, hai người còn có thể giữ vẻ mặt, đến cuối cùng hai người cũng không nhịn được bật cười.

Trạm xe bus ở phía trước.

Đường Khả Hinh dừng ở trước trạm xe bus, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng nói: “Tôi . . . . . Tôi đến rồi. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi khẽ gật đầu, đem túi quýt đưa cho cô.

“Tôi không muốn, rất chua!” Đường Khả Hinh chợt lắc đầu một cái.

Tưởng Thiên Lỗi không nói gì, đem túi quýt móc trên bàn tay của cô, rồi dắt Osica, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, giọng nhàn nhạt nói: “Về nhà cẩn thận. . . . . .”.

Đường Khả Hinh nhìn anh tối nay rất khác lạ, thật sự có chút ngạc nhiên hỏi: “Tại sao. . . . . . muốn đưa tôi đi một đoạn đường?”

Trong bóng đêm, hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, xẹt qua một chút ôn nhu, nhớ tới lúc mình đánh golf xong, mới sai người điều động phòng giám sát đến xem, thấy đêm qua lúc mình say rượu, có một cô gái một lần hai lần muốn vứt bỏ mình, nhưng cuối cùng không vứt bỏ, thật kiên nhẫn làm bạn cùng mình hết cả buổi tối, thỉnh thoảng cô cúi đầu nhìn khuôn mặt của mình, vẻ mặt lộ ra đau lòng lan ra trong phòng làm việc tối đen. . . . . .

Đường Khả Hinh vẫn thật tò mò nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô chằm chằm, nói: “Trở về đi, về đến nhà, gọi điện thoại cho tôi . . . . . Tôi muốn xác định cô đến nhà. . . . . .”

Xe buýt chậm rãi chạy tới.

Đường Khả Hinh vẫn không hiểu nhìn anh.

“Đi đi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động của mình, nhẹ nhàng giơ lên, nói: “Nhớ gọi điện thoại.”

Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, ngây ngốc đáp: “Ồ. . . . . .”

Cô vẫn nghi ngờ không hiểu xoay người, đi lên xe buýt, sau đó chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, mở cửa sổ nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, tùy ý thoải mái đứng ở bên cạnh cây ngô đồng, ngẩng đầu lên, hơi mỉm cười nhìn về phía cô, lại căn dặn: “Nhớ gọi điện thoại. . . . . .”

Đây là lần căn dặn thứ ba.

Đường Khả Hinh cảm giác trong lòng mình đột nhiên có chút men say ngọt ngào, trong hốc mắt tràn ra một giọt lệ, không thể tin nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: “Anh. . . . . . Anh. . . . . . tối nay. . . . . . anh sẽ chờ điện thoại của tôi sao?”

“Ừ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói: “Tối nay tôi. . . . . . Chờ điện thoại của cô.”

Ánh mắt của Đường Khả Hinh chớp chớp, dâng lên một cảm giác vui sướng làm cho cô không nhịn được bật cười, nhưng không chắc chắn hỏi: “Thật?”

Xe buýt chậm rãi chạy đi.

“Thật. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đứng ở nơi thật xa, nhìn chiếc xe buýt chạy đi, nhẹ nhàng nói theo. . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.