Ngụy Trang Học Tra

Chương 47: Chương 47: Chương 46




Tờ giấy Hạ Triều để lại cho Tạ Du trước khi ra ngoài vẫn còn ở trên mặt bàn, giờ tự học tối qua Vạn Đạt đã kịp truyền nó đi khắp một vòng quanh lớp, cuối cùng toàn bộ đám học nội trú đều bó tay, đoán tới đoán lui, chẳng những không đếm nổi tổng cộng có bao nhiêu chữ trên giấy, mà ngay cả chữ giáp cốt (1) cũng bị lôi vào vòng nghi vấn.

Đám giun dế này so với chữ viết hôm đi thi của Hạ Triều còn đặc sắc hơn nhiều, lần trước dù gì cũng chỉ cảm thấy xấu tệ thôi, vẫn chưa đến mức bị nhầm thành chữ giáp cốt như bây giờ.

Tạ Du nhìn thấy mẩu giấy mới nhớ ra, tiện tay ném sang cho hắn: “Cậu bày trò đấy à, chữ gì đây.”

“Giờ tự học tối nay sẽ không về,” Hạ Triều mở mắt ra nhìn, đọc xong lại nói, “Cậu không đọc được à?”

“…” Tạ Du rất muốn ụp thẳng tờ giấy này lên mặt hắn.

Hạ Triều chiêm ngưỡng tờ giấy kia: “Sao lại không hiểu chứ, tôi viết nắn nót thế cơ mà, cậu xem chữ này coi…”

Tạ Du sợ tên này lại bắt đầu cái gì mà ngòi bút khí thế khai, thừa, chuyển, hợp linh tinh: “Câm mồm.”

Trừ những lúc nói chuyện với Tạ Du còn có tinh thần hơn một chút, suốt cả buổi trưa Hạ Triều hết ngủ lại cúi đầu nghịch điện thoại, lão Đường gọi hắn đứng dậy trả lời câu hỏi, hắn chỉ nói mỗi một câu “Không biết”.

“Hôm nay Triều ca sao thế?” Bình thường cứ đến lượt Hạ Triều trả lời là bọn Lưu Tồn Hạo mong ngóng hết biết, lúc nào cũng có bất ngờ không tưởng, dù gì ngồi trong lớp thật quá nhàm chán, “Có vấn đề gì à.”

Vạn Đạt quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy cái gáy của Hạ Triều: “Chắc thức cả đêm nên oải rồi.”

Hạ Triều cúi người, tì trán mình vào mép cạnh bàn.

Cầm điện thoại trong tay, để giữa hai chân, gõ chữ vào khung tán gẫu: Tao đã từng đi tìm Nhị Lỗi.

Hắn gõ gõ rồi lại xóa từng chữ một, cuối cùng ngẩn người nhìn bốn chữ “Tuấn Gia Nhà Mày”.

Thực ra Lôi Tuấn nói đúng một điều, dù có thế nào. Cũng vô dụng.

Chuyện đã xảy ra, tất cả là do hắn, nói gì cũng vô dụng.

Sau khi Nhị Lỗi nghỉ học, lập tức cắt đứt tất cả liên hệ với mọi người.

Chắc chắn đã rất giận dữ, Hạ Triều thầm nghĩ, nếu đổi thành hắn thì hắn cũng không chịu nổi.

Về sau hắn tìm qua bao nhiêu người, đến chỗ ở trước kia của Nhị Lỗi hỏi mấy lần mới tìm được địa chỉ quê nhà cậu.

Những lời Nhị Lỗi nói ngày ấy, đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ từng chữ một, đến cả dấu chấm câu cũng nhớ như in.

“Triều ca, việc này không thể đổ hết lỗi lên đầu anh, nhưng em vẫn không nhịn được mà oán trách anh.”

“Thế nhưng em cũng không muốn thấy anh thành ra thế này, anh… Anh quay về học tiếp đi, cứ bỏ học vậy thì làm sao bây giờ.”

“Em? Em không học, cũng không có ý định tìm trường nào học tiếp nữa… Nhà em đã tìm cho em một lớp học nghề, muốn em sớm làm việc kiếm tiền rồi.”

Hạ Triều nhét di động vào ngăn bàn, nhắm mắt.

Giữa giờ nghỉ trưa, La Văn Cường với Lưu Tồn Hạo hợp lực khiêng một cái thùng giấy nhỏ đi vào lớp, phòng giáo vụ cách phía bên này đúng ba tòa nhà, đồng chí lớp trưởng Lưu Tồn Hạo hẳn nhiên khuyết thiếu vận động hàng ngày nghiêm trọng, vừa vào cửa đã sắp không trụ được, thở hổn hển nói: “Các bạn học, phần thưởng tới đây… Phần thưởng của đại hội thể thao. Nhường đường, nhường đường trước đã nào.”

Hiệu suất của Nhị Trung rất cao, đại hội thể thao vừa kết thúc đã có phần thưởng đưa xuống.

“Thưởng gì đấy?” Có đứa ở lớp tò mò qua nhìn.

“Phần thưởng kỳ đại hội này do chủ nhiệm Khương tự tay lựa, vô cùng đặc biệt, chắc chắn các cậu…” Lưu Tồn Hạo nói tới đây, ngừng một lát mới tiếp tục, “Sẽ không thích.”

Nói xong, Lưu Tồn Hạo lấy dao nhỏ rạch thùng giấy, lộ ra một thùng sách tham khảo nâng cao được xếp ngay ngắn bên trong, từ “Đọc thêm chuyên Anh ngữ” đến “Đưa bạn vào thế giới vật lý thần kỳ”, dường như mỗi môn học đều có đủ.

“Qua đây, qua chọn đi nào, chọn thoải mái,” Lưu Tồn Hạo nói, “Được hạng nhất có quyền ưu tiên, ai lên trước?”

Nhóm vận động viên tham gia đại hội thể thao: “…”

Lưu Tồn Hạo: “Triều ca, đừng ngủ nữa, hạng nhất chống đẩy lớp mình qua lựa trước đi?”

“Không cần,” Hạ Triều không ngẩng đầu, giọng trầm trầm nói, “Ai muốn thì cứ lấy đi.”

Lưu Tồn Hạo lại hỏi: “Du ca?”

Tạ Du nói: “Cứ coi như tôi không có tham gia đại hội thể thao.”

Không hổ là hai ông hoàng đội sổ của khối 11, bắt bọn họ đọc sách làm bài tập thì thà để cả hai đi chết còn hơn.

Cuối cùng Hứa Tình Tình chọn được hai cuốn, La Văn Cường lấy sách ôn tập vật lý. Đám vận động viên đều hết sức miễn cưỡng, chỉ có Tiết Tập Sinh nhìn mà hâm mộ không thôi, rào trước: “Thể ủy, đại hội thể thao lần sau cho cả tôi tham gia nữa nhé, hạng mục nào cũng được!”

Trong lớp đang nhốn nháo, Ngô Chính tay kẹp chồng đề đi vào.

“Đừng tưởng lúc này mới vừa qua khai giảng, bấm đầu ngón tay mà tính đi, không còn nhiều thời gian nữa đâu!” Lão Ngô thả tập đề xuống bàn, lại lấy một viên phấn trong hộp ra, vẫn đang nói chuyện, tay thì bắn phấn trúng đầu một bạn học nào đó, “Sắp thi giữa kỳ tới nơi rồi, để tôi xem các cô cậu có thể thi ra được cái dạng gì.”

Hạ Triều bị nện cũng không buồn phản ứng, giật giật ngón tay, đổi tư thế ngủ tiếp.

Tạ Du thấy lão Ngô đang xếp đề, đạp Hạ Triều một cái, nhắc nhở: “Kiểm tra.”

Kiểm tra trắc nghiệm đột xuất, phiên bản nâng cấp của kỳ thi tháng, thuận theo đó một đường là tới kỳ thi giữa kỳ.

Không được ra khỏi chỗ ngồi, kiểm tra trọn hai tiết học.

Còn mấy phút nữa, trước khi phát đề, Ngô Chính nói: “Muốn đi toilet thì nhanh lên, đợi lát nữa đừng có nói với tôi cái gì mà mót tiểu, tôi mặc kệ đấy, cố mà nhịn.”

Đám học sinh trong lớp lề mà lề mề đi nhà xí, tâm trạng sa sút: “Thi với thố, sao thích thi thế không biết, thi hoài thi miết.”

Tiết Tập Sinh thừa dịp mấy phút ngắn ngủi, qua đây giành giật từng giây giảng giải lại kiến thức cho cả hai, tàn nhẫn đánh thức Hạ Triều.

Tiết Tập Sinh vừa nói vừa đẩy gọng kính, dáng vẻ nghiêm túc: “Các cậu đã nhớ kỹ chưa, loại bài này chắc chắn sẽ thi vào, cứ dựa theo công thức tôi vừa mới cho các cậu, chỉ cần học thuộc công thức là coi như lấy được điểm rồi. Cứ thế thì điểm bình quân lớp mình phải lên đến 0,5.”

Hạ Triều: “…”

Tạ Du: “…”

Thật là muốn ngủ cũng khó.

Hạ Triều đi nhà vệ sinh rửa mặt, trở về chuẩn bị ứng phó với bài kiểm tra, chờ đề thi được phát xong, mới phát hiện cái bút mực đen hôm qua dùng để viết giấy nhắn lại đã biến mất không còn tung tích.

Tìm khắp nơi, cuối cùng đành từ bỏ, tính hỏi mượn bút bạn cùng bàn: “Lão Tạ, cậu có dư cái bút nào không?”

Từ khi Tạ Du phát hiện ra quy luật đứa học sinh kém nào đến lúc thi cử cũng đều không mang bút theo, thật sự rất muốn được áp dụng một lần, thể hiện năng lực học hỏi xuất sắc của mình, tới giờ kiểm tra đột xuất hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội, thế là tỏ vẻ: “Tôi cũng không có.”

Đôi bạn cùng bàn “vườn không nhà trống” này lục lọi cả người không tìm được cái bút nào, trố mắt nhìn nhau nửa ngày, sau đó Hạ Triều vỗ vỗ bả vai đứa ngồi bàn trên: “Này, người anh em, cho mượn hai cây bút với?”

Cậu bạn ngồi trước mở túi đựng bút ra: “Chỉ còn, chỉ còn một cái thôi.” Ngòi dự phòng thì có cả nắm, nhưng cậu ta chỉ thừa đúng một cây bút.

Hạ Triều suy nghĩ rồi nói: “Một cái cũng được, đủ rồi, cám ơn nhé.”

Tạ Du hỏi: “Đủ?”

“Cậu viết trước đi,” Hạ Triều đưa bút cho cậu, “Tôi chưa thấy có bài nào mình biết làm cả, tạm thời không cần.”

Tạ Du: “…”

Tạ Du khoanh bừa mấy câu, nghĩ thầm: Lấy trình độ này của Hạ Triều, đến lúc thi giữa kỳ không biết làm sao mới có thể đẩy thằng cha đấy lên trước mình một bậc đây.

Toàn bộ quá trình Tạ Du dựa theo Hạ Triều mà khống chế điểm số, thật ra cậu không biết bạn cùng bàn đội sổ của mình cũng đang âm thầm quan sát cậu.

Kết quả làm xong bài kiểm tra, Tạ Du nhanh chóng tính toán qua một lượt, phát hiện điểm kiểm tra toán lần này của cậu không chênh lệch bao nhiêu so với Hạ Triều.

Hạ Triều làm xong tiện tay nhét bài kiểm tra xuống dưới sách giáo khoa, sau đó nằm xuống bàn lén lút nhìn Tạ Du.

Tạ Du bị nhìn chằm chằm không biết tại sao: “Cậu lại lên cơn gì à?”

Không biết có phải do thức suốt đêm nên mệt mỏi không có tinh thần không, Hạ Triều trông khá uể oải, hắn ngập ngừng một lúc mới nói: “Tâm trạng không tốt.”

Nhìn cậu thêm chút nữa thôi là tốt rồi.

Nếu như có thể… Còn muốn ôm một cái.

Hạ Triều nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên rất muốn hỏi nhóc thọt bên cạnh một câu: Đêm nay có trèo tường ra ngoài lên mạng nữa không?

Hạ Triều mơ hồ cảm thấy tâm tư của mình đối với bạn nhỏ ngày càng bất thường, suy nghĩ “muốn ôm một cái” này vừa xuất hiện, đã dọa hắn nhảy dựng.

Chuông hết giờ reo vang, Ngô Chính đứng trên bục giảng gào lên: “Thu bài, tất cả ngừng bút, không xem xét gì nữa… Chưa viết xong cũng dẹp, nộp hết lên đây!”

“Tao ca, bài cậu đâu?”

Tạ Du còn muốn tính lại điểm, cúi đầu duỗi tay sang lấy bài kiểm tra của Hạ Triều, mãi không thấy đối phương có phản ứng gì, mới ngẩng đầu hỏi: “Cậu lại ngẩn người gì đấy?”

Tạ Du tính điểm xong, nhận ra Hạ Triều đã lách người đi ra từ cửa sau, đồng thời vô cùng dứt khoát trốn học luôn cả hai tiết sau đấy.

Còn Thẩm Tiệp thì ngược lại, ngoan ngoãn ngồi trong lớp nghe giảng, tự dưng nhận được tin nhắn của Triều ca, trong đó là sáu chữ không thể tưởng tượng nổi: Mày từng yêu đương gì chưa.

Thẩm Tiệp nghĩ một hồi, thực sự không hiểu nổi ý đồ của tên kia, trả lời: Đơn phương có tính không?

Sau đó Triều ca nhà cậu ta lại mất hút.

Không hiểu nổi mà, Thẩm Tiệp gãi gãi đầu, thế giới của đám đại ca thật là khó hiểu.

Hạ Triều trở về phòng ngủ, vốn định ngủ bù, thế nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, đến giờ tan học thì chịu hết nổi, thế là dứt khoát vùng dậy trở về lớp học giờ tự học buổi tối. Vừa đi lên tầng trên, đã thấy từ xa xa có bóng dáng Vạn Đạt đang bám lấy cửa sổ, quay đầu khắp nơi dò trái dò phải, trông hết sức lấm lét.

Hạ Triều đi qua, tới trước cửa sổ thì dừng lại, cong ngón tay gõ gõ bệ cửa sổ bằng gạch men: “Thậm thụt cái gì đây?”

“Phòng cháy phòng trộm phòng Chó Điên, ” Vạn Đạt nói, “Chị Tình đang tổ chức đấu địa chủ, kêu tui canh chừng phụ bả.”

Hạ Triều nhìn qua cửa sổ, trông thấy anh bạn nhỏ nào đó khiến hắn ngày càng nảy sinh nhiều tâm tư bất thường cũng đang ngồi trong hàng ngũ đấu địa chủ.

Vạn Đạt tóm tắt tình hình chiến sự một cách ngắn gọn: “Du ca đúng là thần bài tái thế, gần như ván nào cũng thắng, đến giờ đã kiếm được ba vạn đồng, bà chị kia sắp khóc đến nơi rồi.”

Nói là đấu địa chủ, kỳ thật đến bài poker cũng dùng giấy A4 cắt ra, bên trên vẽ sơ sài mấy hình cơ với bích, gộp lại chỉ có một xấp giấy mỏng dính, rất khó rút bài.

Nhìn là biết ý tưởng nhất thời, nhắc đến chơi bài liền chơi đấu địa chủ. Đám học sinh lớp 3 này, sau khi chơi thân với nhau đều biến thành bộ dáng lầy không chịu được.

Tạ Du làm nhà cái.

Đúng là thắng ba vạn thật – bút mực màu đen viết trên tờ giấy trắng một số ba, phía sau là bốn số không.

Hạ Triều đứng ngoài hành lang, tựa vào bệ cửa sổ, khá hứng thú quan sát.

Hứa Tình Tình chơi đấu địa chủ mà cảm giác mình không chơi nổi nữa, đánh bài với Tạ Du không có lấy một chút vui thú nào hết, trong lòng đau khổ hết sức, rất muốn xuyên việt về nửa tiếng trước, trước lúc Vạn Đạt hỏi ‘Du ca, có chơi không’, mà bóp chết Vạn Đạt.

Nhỏ cầm mớ bài còn lại trong tay, nhìn xung quanh, trông thấy Hạ Triều ngoài cửa sổ, lập tức mắt sáng rực, hô to: “Triều ca – qua dắt bạn cùng bàn của ông đi đi!”

Tạ Du: “…”

Chữ “dắt” này, trải qua sự kiện trước đó, giống như biến thành từ khóa hết sức nhạy cảm, không thể nói được là cảm giác gì.

Hạ Triều nhất thời chưa kịp phản ứng.

“Bạn cùng bàn ông chắc chắn là cài hack đấu địa chủ,” Hứa Tình Tình nói tiếp, “Trải nghiệm trò chơi quá kém!”

Tạ Du buông bài xuống, trước khi đi vẫn muốn vãn hồi chút tôn nghiêm của mình: “Đấy là do kỹ thuật của các cậu kém chứ.”

Để đưa tiễn ông phật này, đến trình độ chơi bài nát Hứa Tình Tình cũng nhận hết: “Đúng, đúng là bọn này quá kém cỏi.”

Hạ Triều nói: “Thế thì các cậu lại thiếu một người rồi.”

“Tui, ” Vạn Đạt giơ tay, “Tui cũng muốn chơi.”

Hứa Tình Tình hiện tại rất sợ vừa tiễn một người lại tới một người khác, cảnh giác hỏi: “Trình độ chơi bài của bây thế nào?”

“Gà cực kỳ, từ nhỏ tới lớn tui chưa từng thắng được đồng nào,” Vạn Đạt nói, “Tui chỉ dám chơi đấu địa chủ cấp thấp thôi, kiểu thần thánh giống như Du ca, đến nghĩ tui cũng không dám nghĩ tới nữa.”

(1) Chữ giáp cốt: một dạng chữ cổ của Trung Quốc Wiki

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.