Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 140: Chương 140: Phá Giải




Trận chiến đấu này, thắng lợi chung quy là thuộc về ta!

Khổng Thân nghĩ.

Nhưng ngay tại lúc đó, Tô Trầm sau khi giơ tay bức lui Khổng Thân, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nhìn Khổng Thân, trên mặt lộ ra ý cười không tên: “Ngươi thực cho rằng độc này hữu hiệu với ta sao?”

Khổng Thân ngẩn ngơ.

Chỉ thấy Tô Trầm đột nhiên hướng ngực của mình chọc một ngón tay xuống.

Một ngón tay này chọc xuống, máu đen bắn tung tóe, hắt ra một mảng thủy triều màu đen, càng mang ra mùi tanh xộc vào mũi.

Khổng Thân bị cách làm của Tô Trầm hoàn toàn chấn trụ, trợn mắt há hốc mồm nói: “Ngươi đem độc của ta ép ra rồi?”

Tô Trầm mỉm cười: “Không phải khó lắm.”

Quả thực không phải khó lắm.

Sớm từ lúc độc vào cơ thể, Tô Trầm đã bắt đầu quan sát, hắn có thể nhìn Hàn Thủy Tiên, nhìn Hàn Huyết Tán, tự nhiên cũng có thể nhìn độc này.

Độc Khổng Thân dùng, thật ra là do hai bộ phận tạo thành, một bộ phận là độc tố, một bộ phận là nguyên chất.

Một loại nguyên chất phi thường đặc biệt, có thể giúp gã khống chế độc tố này hướng cơ thể người khởi xướng công kích.

Bởi vì ở trong chiến đấu, Tô Trầm không có khả năng thí nghiệm hiện trường thảo dược nào có thể giải độc, nhưng đã có thành phần nguyên chất, liền có cơ chế nguyên năng vận dụng, liền có biện pháp có thể bài trừ.

Tô Trầm rất nhanh phát hiện, loại nguyên chất này không mạnh, lại phi thường giảo hoạt như có trí tuệ, ở trong quá trình vận hành thế mà sẽ tự động tránh né nguyên lực của đối thủ, để tránh vận mệnh bị khu trừ.

Đây cũng là nguyên nhân loại độc này khó khu trừ.

Nhưng sau khi Tô Trầm phát hiện điểm ấy, dứt khoát đi ngược con đường, chưa mạnh mẽ đi khu độc, mà là vận hành nguyên lực, di chuyển bát mạch, không đi để ý tới độc lưu lại.

Như thế lặp đi lặp lại mấy lần, lượng lớn nguyên chất ngự độc cùng độc tố ngưng tụ một chỗ. Đương nhiên, nhìn như đơn giản, bên trong lại có nhiều chỗ chi tiết cần lưu ý, dù đôi mắt Tô Trầm có thể nhìn thứ nhỏ bé tinh vi, cũng không có khả năng dễ dàng làm được.

Khi đại bộ phận độc tố tụ tập, hắn đâm xuống một ngón tay, trực tiếp đem lượng lớn độc tố tụ tập phóng ra.

Tuy không thể đem toàn bộ độc tố bài trừ, nhưng sau khi trừ đi hơn phân nửa, chỗ còn lại không đáng lo nữa.

Khổng Thân không ngờ Tô Trầm còn có một chiêu này, nhất thời cũng kinh ngạc đến ngây người.

Không có độc ăn mòn bản thân, khí thế Tô Trầm chợt dâng lên: “Lần này ngươi còn có thủ đoạn gì?”

Hướng độc sát Khổng Thân đánh ra lao đi.

Khổng Thân sợ tới mức hồn vía lên mây: “Dừng tay, một trận này coi như ngươi thắng!”

Đáp lại gã là một chưởng hung mãnh tuyệt luân của Tô Trầm, mang theo lôi âm nổ vang, như thiên lôi giáng thế, ầm ầm đánh vào trên thân gã, trực tiếp đánh bay ra ngoài.

Khổng Thân hộc một ngụm máu to, nhất thời thế mà không bò dậy được. Mắt thấy Tô Trầm đi từng bước tới, hắn hoảng hốt không ngừng dịch mông về phía sau, hô: “Đừng giết ta! Ta không phải thằng cha kia, ta không có thói quen giết người làm vui.”

“Ngươi cũng biết hắn giết người làm vui, lại còn muốn cứu hắn?” Tô Trầm tiếp tục đi từng bước đến.

“Chỉ là muốn thêm trợ thủ mà thôi!” Khổng Thân điên cuồng rống lên: “Hắn giết người là tội của hắn, chuyện đâu có gì liên quan tới ta, ta lo cho lợi ích của chính ta là được rồi!”

Là như thế sao?

Đây là cách nghĩ của đối phương?

Tô Trầm đột nhiên dừng bước.

Hắn nhìn Khổng Thân, cũng không nói.

Khổng Thân không biết hắn muốn làm gì, chỉ là kinh hãi nhìn hắn.

Thật lâu sau.

Tô Trầm nói: “Thì ra đây là huyết mạch quý tộc? Huyết mạch quý tộc thủ hộ lãnh thổ nhân loại ta, không chịu thú tộc xâm nhập? Lĩnh giáo rồi, kiến thức rồi, biết rồi!”

Tiếng nói không lớn, nhưng từng chữ hữu lực, Khổng Thân nghe được mà trong lòng phát run.

Tô Trầm đã tới trước gã, giẫm lên ngực gã nói: “Quý tộc như ngươi, tồn tại trên thế gian cũng là một loại ghê tởm. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, bởi vì còn có người so với ngươi càng ác hơn cần xử lý. Nhưng để trả giá cho cứng đầu đi ra can thiệp ta, ta cũng sẽ cho ngươi một sự dạy dỗ.”

Khổng Thân cho rằng hắn muốn làm gì với mình, sợ tới mức hồn vía lên mây, lại thấy Tô Trầm sau khi nói lời này, lại lấy ra giấy bút ở bên trên viết chút gì, dán lên trên người gã, sau đó từ trên ngọc bài của gã cướp điểm, thuận tay bóp lệnh bài của gã, để cho gã trở về.

Nháy mắt, Khổng Thân đã thoát ly trường thi, trở lại trên quảng trường đài cao.

Nơi này còn tụ tập rất nhiều thí sinh bị trục xuất trường thi.

Khổng Thân vừa sợ vừa giận, tên khốn kiếp này, hắn thế mà đánh vỡ ngọc bài của mình, làm mình hoàn toàn vô duyên với Tiềm Long.

Đây là giáo huấn hắn nói sao?

Khốn kiếp, ngươi cũng quá coi thường ta, cho rằng như vậy ta không có cách nào tiến vào học viện sao? Hừ, dám trêu Khổng gia ta, ta sẽ cho ngươi biết tay!

Khổng Thân đang nghĩ, lại phát hiện người chung quanh ùn ùn nghị luận đối với mình, đang nói gì đó.

Ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn lại, phát hiện tờ giấy dán ở trên người.

Đây là...

Trong lòng Khổng Thân đột nhiên trào ra cảm giác không tốt.

Hắn lấy tờ giấy xuống, chỉ nhìn thoáng qua, liền suýt nữa ngất đi.

Viết trên giấy thế mà lại là phương pháp Tô Trầm phá giải hắn Ngũ Độc Sát, chi tiết, rành mạch, bao gồm đặc điểm, đặc tính, khi sử dụng cần phải chú ý những thứ nào của Ngũ Độc Sát của hắn đều viết rõ ràng.

Độc Ngô sở dĩ là Độc Ngô, đầu tiên chính là độc của hắn lợi hại.

Hôm nay Ngũ Độc Sát bị người ta phá giải, quả thực tương đương mất hết công lực, còn gọi Độc Ngô cái rắm.

Khổng Thân hầu như muốn khóc, một chiêu này quá hung tàn. Về sau hắn còn lăn lộn như thế nào chứ?

Không, là toàn bộ Khổng gia làm sao bây giờ?

Vừa nghĩ đến đây, Khổng Thân hoàn toàn sợ rồi, hắn điên cuồng kêu to: “Không cho nhìn, không cho nhìn, quên toàn bộ!”

Chỉ là những người đã xem phương pháp phá giải, lại sao có khả năng quên, mỗi người cười ha ha, thầm ghi nhớ trong lòng.

Từ nay về sau, độc của Khổng môn, khó gây họa cho mọi người nữa.

Cùng lúc đó, Tô Trầm nhìn về phía Phan Việt chạy, lại một lần nữa đeo mặt nạ.

Mặt nạ quỷ khí âm u, chiếu rọi tâm tình hắn bây giờ.

Phan Việt phải chết!

Phan Việt điên cuồng chạy, sự kiêu ngạo trước kia không còn nữa, trong lòng đã tràn ngập hoảng sợ.

Bởi vì gã ngửi thấy được trên người mình phát ra loại mùi đặc thù kia, mặc dù gã nhảy xuống nước đi rửa cũng rửa không sạch.

Ngọc bài của gã bị Tô Trầm cướp đi, dẫn tới không thể trở về, mà thân thân gã lại có thêm loại mùi này, ý nghĩa vô luận là Tô Trầm hay Khổng Thân thắng, một người khác đều sẽ đuổi theo tìm gã làm phiền.

Hai tên khốn kiếp chết tiệt này!

Phan Việt hầu như muốn điên mất rồi.

Gã ở trong lòng điên cuồng hô to, liều mạng chạy, nhưng hai chân bị thương lại liên lụy gã, khiến gã không nhanh nổi.

Khập khiễng chạy ở trên đại địa mênh mông hoang dã, Phan Việt chỉ mong thời gian hai người chiến đấu có thể dài chút nữa, còn cho gã nhiều cơ hội chạy trốn hơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.